Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Đồ ăn là thứ cực kỳ quan trọng!
Thiếu đồ ăn sẽ khiến cho toàn đội thăm dò lâm vào tuyệt cảnh. Thậm chí chỉ là áp lực thiếu thốn thôi cũng có thể khiến cả đội sợ hãi náo động.
Sau khi Châm Kim thương lượng với Thương Tu xong, một mình đi tới lều của Tử Đế.
Lều vải này nhìn gần giống lều của Châm Kim, bên ngoài lều cũng không có thị vệ.
Lúc đầu Châm Kim muốn sắp xếp cho Tử Đế vài tay chân, nhưng Tử Đế tỏ vẻ không cần. Cô có thủ đoạn phòng ngự của mình.
Tử Đế đã sớm nghỉ ngơi, mình cô chế thuốc cho thành viên của cả đội, lượng công việc quá lớn, trình tự làm việc cũng vô cùng phiền phức, mệt muốn chết luôn.
Châm Kim dạo bước bên ngoài lều, mặc dù vấn đề nghiêm trọng nhưng Châm Kim cũng không muốn quấy rầy Tử Đế.
"Để em ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đã."
Châm Kim nghĩ vậy, nhưng Tử Đế đang ngủ say trong lều lại động đậy cánh mũi, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
"Là đại nhân sao?" Trong lều truyền ra giọng Tử Đế.
Châm Kim vừa mới định rời đi, nghe thấy giọng cô lập tức quay người: "Là ta đây, có một số việc cần thương lượng với em."
Trong lều lập tức truyền ra tiếng lạch cạch, không lâu sau Châm Kim liền thấy Tử Đế đã ăn mặc chỉnh tề, vén rèm cửa lên nghênh đón.
"Đại nhân, mời vào." Tử Đế đón Châm Kim vào trong lều.
Châm Kim nói thẳng ý đồ của mình.
Tử Đế lại lắc đầu: "Rất xin lỗi, lần này em phải để đại nhân thất vọng rồi.
Mặc dù cách của đại nhân có thể thực hiện, nhưng nếu em muốn chế ra loại thuốc tương ứng thì phải có một nguyên liệu mấu chốt.
Mà nguyên liệu này em gần như dùng hết rồi, chỉ còn lại một chút phòng trường hợp ngoài ý muốn."
"Đó là nguyên liệu gì, có thể kiếm được ở đây không?" Châm Kim không cam lòng.
Tử Đế lắc đầu, sắc mặt buồn bã: "Có lẽ ở đâu đó trên đảo sẽ có nguyên liệu này. Nhưng em lại chẳng có manh mối gì cả.
Huống hồ, mặc dù có nguyên liệu này thì chúng ta sẽ chế được thuốc, nhưng dùng trên người lũ dê thì mất nhiều hơn được. Bởi vì làm như vậy, chúng ta sẽ lộ ra bí mật của cỏ."
Bầy dê nhờ thuốc mới thanh trừ được ma lực hỗn loạn trong cơ thể, người khác sẽ nhận ra bầy dê cũng chỉ là kẻ bị hại.
Nơi thực sự phát ra ma lực - cỏ - cũng sẽ bị phát hiện.
Cỏ ở đây là thực vật ma pháp, còn dễ dàng vận chuyển hơn thịt dê.
Châm Kim: "Ta đã nói bí mật này cho Thương Tu rồi."
Tử Đế hơi sững sờ, rồi chợt hiểu ra: "Đại nhân, ngài làm rất đúng. Thương Tu quả thật là nhân tài hiếm thấy.
Có lẽ lão đã sớm phát hiện bí mật này nhưng không lộ ra, chứng tỏ lão rất có trí tuệ.
Cũng có thể lão chưa tìm ra bí mật này, nhưng khi đại nhân nói cho lão bí mật trọng đại ấy, tất nhiên lão sẽ hiểu thành ý muốn coi lão như người một nhà của đại nhân.
Chúc mừng đại nhân, chiêu mộ được vị cố vấn ưu tú này."
Châm Kim lại lắc đầu, nói mọi chuyện cho Tử Đế.
Tử Đế có chút ngoài ý muốn: "Có dạng đấu khí quyết này ư?"
Cô chợt nhíu mày lo lắng: "Đại nhân, loại đấu khí quyết được cống hiến dễ dàng thì e là giá trị không quá cao.
Thương Tu tiên sinh bản thân là học giả, không phải là Thuần thú sư, mấu chốt nhất là lão không có năng lực siêu phàm.
Nếu như giá trị của đấu khí quyết này rất cao, thì lão hoàn toàn có thể trao đổi với các quý tộc khác để kiếm lời."
Đối với chuyện này Châm Kim lại có cái nhìn khác: "Thương Tu không phải người không biết nặng nhẹ, lão ta làm việc rất có chừng mực. Lão biết giá trị của cỏ, cho nên lấy ra đấu khí quyết coi như trao đổi đồng giá.
Đây chính tự do mà lão muốn giữ, từ chối lời mời của ta. Nhưng như vậy lại càng khiến ta thêm coi trọng."
Nói đến đây, Châm Kim mỉm cười.
Liên quan tới vấn đề thiếu đồ ăn, Châm Kim lại hỏi ý Tử Đế.
Tử Đế cũng không có cách hay, chỉ đành nói: "Hòn đảo này diện tích rất lớn, tràn đầy hung hiểm, cũng ẩn chứa tài nguyên phong phú. Chúng ta chỉ có thể vừa đi vừa quan sát. Có lẽ có thể tìm thấy nguồn thức ăn chất lượng hơn cả bầy dê. Đồng thời, em còn nhớ mấy doanh địa lúc tìm kiếm đại nhân, trong doanh địa còn chút đồ tiếp tế. Nếu như chúng ta tìm được con đường ban đầu, vậy thì áp lực thiếu thức ăn sẽ giảm bớt"
Châm Kim gật đầu, mang theo thất vọng chuẩn bị rời đi.
Vừa nhấc màn cửa, trên khuôn mặt Châm Kim lại hiện lên vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng cậu vẫn quay đầu hỏi: "Tử Đế, em còn giữ tí máu nào của con gấu ngựa đuôi khỉ kia không?"
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng Châm Kim cũng không ôm hi vọng quá lớn.
Trong máu gấu ngựa đuôi khỉ ẩn chứa ma lực, là một loại vật liệu ma pháp. Nhưng ma lực trong máu sẽ dần biến mất theo thời gian. Muốn bảo tồn lại cũng không dễ dàng, hơn nữa chi phí bảo tồn rất cao.
Nhưng câu trả lời của Tử Đế khiến Châm Kim mừng rỡ. Cô vẫn còn giữ chút máu gấu ngựa.
"Cho ta đi." Châm Kim nói.
Tử Đế không hỏi gì, trực tiếp mở bao da nhỏ bên hông, đem mấy cái bình thủy tinh giao cho Châm Kim.
Châm Kim cầm mấy cái bình chứa máu gấu ngựa, rời khỏi lều của Tử Đế.
Người mạnh nhất đội là mình.
Bây giờ thiếu thức ăn, những người khác hầu như đều vì dùng thuốc mà thực lực giảm mạnh.
Châm Kim mãi không thể điều động đấu khí, dưới tình huống này, hai tay biến dị thành móng vuốt là thủ đoạn mạnh nhất của Châm Kim.
"Dựa theo suy đoán trước đó của mình, mình uống máu gấu ngựa này vào sẽ có thể bổ sung ma lực tương ứng trong cơ thể. Rất có thể sẽ tái hiện được biến dị khi đó!" Nắm bình thủy tinh trong tay, Châm Kim thầm nghĩ.
Ánh mắt cậu kiên nghị, tự nói với chính mình: "Đương nhiên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì mình sẽ chẳng uống máu này làm gì."
Ma lực hỗn loạn từ bên ngoài sẽ gây tổn hại cơ thể, làm giảm tố chất của cậu.
Nhưng như tộc trưởng Bách Châm trong ký ức đã nói, có đôi khi không được sợ nguy hiểm, cũng không thể ngại hi sinh!
Sáng sớm.
Sương mù quẩn quanh giữa những tán cây. Rêu xanh cùng những cây nắm đủ sắc màu tô điểm cho khu rừng thêm rực rỡ.
Một con hươu con màu da cam đang kiếm thức ăn trong rừng. Nó nhìn trúng một lùm cây thấp bé, đang định tiếp cận, bỗng nhiên từ lùm cây truyền đến một âm thanh dồn dập.
"Chít chít chít...."
Hươu con bị kinh sợ, quay đầu nhanh như chớp rồi chạy toé khói.
Sau mấy hơi thở, tiếng chít chít càng gần, còn kèm theo cả tiếng người hò hét.
"Đuổi theo!"
"Đừng để bọn sóc bay này chạy!"
"Dùng nỏ, mau dùng nỏ!"
Âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó ba con sóc bay kêu chít chít ầm lên, bay vọt vào lùm cây, trốn bay biến.
Truy binh sau lưng chúng thì bị lùm cây ngăn trở, tốc độ không thể không giảm xuống, trơ mắt nhìn sóc bay lẩn vào rừng.
"Tiếc quá!"
"Ầy, vẫn không đuổi kịp."
Cầm đầu đám truy binh chính là hai anh em Lam Tảo, Hoàng Tảo.
Hoàng Tảo không cam lòng muốn đuổi tiếp, lại bị Lam Tảo ngăn lại: "Mày quên đại nhân Châm Kim ra lệnh thế nào à? Đừng chạy xa đội quá, bây giờ mình cách đại nhân Châm Kim xa lắm rồi."
"Em chỉ muốn kiếm thêm nhiều thức ăn thôi, bọn sóc bay này kích cỡ rất lớn, chất thịt an toàn, lại còn béo múp." Hoàng Tảo thở dài.
Đội kiếm thức ăn kiếm không được nhiều lắm, áp lực vô hình đang đè nặng mỗi người.
Nhưng nghĩ tới mệnh lệnh của Châm Kim, Hoàng Tảo chỉ có thể cắn răng từ bỏ.
Khi các truy binh trở lại đội ngũ đã thấy đám Bạch Nha đang xử lý thi thể sóc bay, lột da, cắt khúc, rửa sạch rồi hun sấy.
Đã qua hơn mười ngày, Tử Đế làm đủ thuốc thang giải quyết vấn đề ăn mòn cơ thể do ma lực của mọi người. Nghỉ ngơi mấy ngày, Châm Kim dẫn đầu đám người xuất phát.
Đội ngũ này đã trải qua nguy cơ độc phát, sức chiến đầu giảm nhiều, nhưng hoạn nạn đã qua càng làm họ thêm khăng khít và ăn ý.
Sau đó trong hành trình họ gặp nguy hiểm mấy lần, đều là Châm Kim đứng ra chỉ huy mọi người đồng tâm hiệp lực đánh lui Ma thú xâm phạm.
"Xin lỗi, đại nhân Châm Kim, chúng tôi chỉ giết được hai con sóc bay." Hoàng Tảo đến trước mặt Châm Kim, hổ thẹn báo cáo.
Châm Kim gật gật đầu, phân phó: "Mang hết ra cho bọn Bạch Nha xử lý."
Không phải ai cũng giỏi xử lý xác thú
Mà Bạch Nha là con nhà thợ săn, từ nhỏ đã được dạy những thứ này, cho nên rất quen thuộc.
Sự kiện thịt dê có độc khiến thanh niên này có dịp trổ hết tài năng. Cậu ta có biệt danh là nhóc số đỏ, gần như cả đội đều từng qua tay cậu ta chăm sóc, bởi vì cậu ta tay chân chịu khó, nhiệt tình đơn giản, được lòng người.
Hoàng Tảo mang hai con sóc bay đến chỗ Bạch Nha.
Bạch Nha xử lý sóc bay, dưới đao của cậu ta con sóc đã bị lột da, bỏ sạch nội tạng. Bạch Nha đang định chặt đứt đầu sóc bay.
Đao chém mấy lần, nhưng xương cổ vẫn y nguyên.
"Ha ha, nhóc số đỏ, dùng cái này đi." Hoàng Tảo cười, đưa cho Bạch Nha một cây đao.
Cây đao này vừa nhìn đã biết là làm ẩu. Cán đao bằng gỗ, thân đao cắm ở trong cán đao, dùng dây gai quấn quanh cố định. Nhưng mà lưỡi đao dữ tợn, lóe ra ánh sáng sắc lẹm, giống như thép nhưng lại không phải thép, tưởng sắt mà không phải sắt, đó chính là một đốt chân của Nhện Chân Đao.
Vũ khí này đương nhiên thuộc về Châm Kim, nhưng sau khi trải qua sự kiện trúng độc, toàn bộ đội thăm dò đều bị giảm chiến lực. Châm Kim dùng mọi cách để tăng chiến lực, bèn chọn mấy lưỡi đao phát cho cấp dưới.
Bạch Nha nhận thanh đao, đây là lần đầu tiên cậu ta được tiếp xúc.
Cảm giác đầu tiên chính là nhẹ nhàng, không nặng như trong tưởng tượng.
Bạch Nha nhắm cổ sóc bay chém một đao, lập tức một tia sáng xẹt qua tầm mắt, xương cổ con sóc vốn ngoan cố đã đứt làm hai đoạn.
Bạch Nha lập tức chấn động, lúc trước cậu ta chém xương mà như chém phải sắt, chém mấy lần đến nỗi tay tê hẳn đi mà vẫn không thành công. Hiện tại dùng cây đao này, cảm giác giống như đang chém một khối bánh mì, thực sự quá dễ dàng.
"Lợi hại ghê!" Bạch Nha nhìn qua cây đao, lời tán thưởng phát ra từ đáy lòng.
"Đương nhiên, cái này dù sao cũng là Ma thú cấp Bạc." Hoàng Tảo cười nói.
Bạch Nha lại lắc đầu: "Không, em đang nói đại nhân Châm Kim cơ. Con nhện chân đao cấp Bạc kia chắc phải khủng bố ghê lắm. Nhưng đại nhân lại chiến thắng nó, không hổ là kỵ sĩ Thánh Điện!"
Bạch Nha nói, trong lòng tràn đầy sùng bái, kính ngưỡng lộ hết trên mặt.
Hoàng Tảo cười khằng khặc, tán đồng: "Đúng vậy, có thể gặp được đại nhân Châm Kim là may mắn của chúng ta. Mặt khác không nói, chỉ riêng đàn sóc bay ban nãy, đại nhân Châm Kim ném dao bách phát bách trúng! Đại đa số sóc bay đều là đại nhân giết!"
"Chờ một chút, có cây đao này, em sẽ xử lý được đầu sóc bay." Bạch Nha nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn chạy ra chỗ khác.
Thi thể sóc bay phát ra khí tức cấp Đồng, nhưng cỗ khí tức này mau chóng giảm bớt, không quá nửa này sẽ hoàn toàn mất hẳn.
Trong hốc mắt con sóc cắm một con dao ngắn. Đây là vết thương trí mạng, là tác phẩm của Châm Kim.
Bạch Nha nắm thật chặt lưỡi đao nhện, chậm rãi nhắm ngay đến vị trí thích hợp, dùng sức cắt chém, nhanh chóng lột da con sóc.
Da đầu sóc bay cũng rất bền, đao kiếm bình thường không cắt được.
Nhưng dưới lưỡi đao nhện, hết thảy đều giải quyết dễ dàng.
"Ớ?" Bạch Nha cắt đến bụng sóc bay, bất chợt dừng lại.
"Sao đấy?" Hoàng Tảo tò mò.
Bạch Nha không chắc chắn lắm: "Thịt con sóc bay này hình như không giống mấy con sóc bay khác."
Hoàng Tảo nhìn thoáng qua: "Khác gì đâu?"
"Không." Bạch Nha lại rất nghiêm túc, trước tiên cậu ta đưa đao trả Hoàng Tảo, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất ấn ấn, kiểm tra nội tạng, xương cốt con sóc.
Sau đó giọng Bạch Nha trở nên chắc nịch: "Quả thật là có khác biệt nhỏ, để em mang đến cho ngài Thương Tu xem thế nào."
"Ừm. Ý kiến hay đấy." Hoàng Tảo tán thành.