Biểu cảm của Triệu Tây Bối cứng đờ, cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Quý Nam Tư, mặt đỏ tới tận mang tai nói nhanh lời cảm ơn, sau đó chạy nhanh xuống lầu.

Vừa thẹn lại vừa quẫn bách bước nhanh đến bên bàn ăn, thấy Quý lão phu nhân và mẹ con Yến Hiểu Mộng đã ngồi ở đó, Triệu Tây Bối chào mọi người một cách lịch sự, sau đó cẩn thận ngồi xuống chỗ của mình.

Yến Hiểu Mộng chào hỏi Triệu Tây Bối như thể không có chuyện gì xảy ra, Triệu Tây Bối gần như nghĩ rằng cảnh cô bị yêu cầu cầm lấy tiền và rời đi đêm qua là một giấc mơ của chính mình.

"Chào buổi sáng, bà nội.

"Ngay sau đó Quý Nam Tư cũng ngồi vào chỗ của mình.

Hắn ta chỉ mỉm cười chào Quý lão phu nhân, sau đó khẽ gật đầu với Trịnh phu nhân như một lời chào, hoàn toàn phớt lờ Yến Hiểu Mộng bên cạnh.

Quý lão phu nhân cười nói: “Mau ăn cơm đi, con bé Phỉ Văn kia chắc lại ngủ quên rồi, không cần xem vào con bé, cứ ăn cơm trước đi.

"

Trịnh phu nhân cũng cười gật đầu, Triệu Tây Bối tự nhiên không có gì để nói, Yến Hiểu Mộng bị Quý Nam Tư làm lơ cho có chút cứng đờ, nhưng vẫn là cố gắng không biểu hiện ra ngoài.

Trên bàn ăn ở Quý gia luôn yên tĩnh, mỗi người một tâm tư ăn xong bữa sáng, Trịnh phu nhân thức thời mang theo Yến Hiểu Mộng rời đi.

“Bà ơi, cháu đi xem Phỉ Văn đã dậy chưa.

” Triệu Tây Bối thực sự là cảm thấy áp lực khi ở trước mặt Quý lão phu nhân, thấy mẹ con Yến Hiểu Mộng rời đi, vội vàng nói.

“Đừng lo cho con bé, lát nữa con bé sẽ tự xuống.

" Quý lão phu nhân đối với Triệu Tây Bối vẫy vẫy tay, làm cô ấy đến bên người bà.

"Tiểu Bối, chuyện của ngươi và A Tư ta đều biết, nếu đã nhận giấy đăng kí kết hôn, vậy trước tiên chuyển tới nơi này ở đi! " Quý lão phu nhân suy nghĩ một đêm, cảm thấy rằng Triệu Tây Bối sẽ vẫn còn đắn đo nếu Quý Nam Tư nói điều này với Triệu Tây Bối, vì vậy tốt nhất là từ bà nói.

"Cái gì? Chuyển đến đây ở? “Triệu Tây Bối nhất thời không kịp phản ứng, không ngờ Quý lão phu nhân lại nói như vậy.

Cô không ngạc nhiên khi Quý Nam Tư nói với Quý lão phu nhân rằng họ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, dù sao khi họ ký tên vào giấy chứng nhận kết hôn, Quý Nam Tư cũng đã nói rằng đó là để tránh những buổi xem mắt, vì vậy việc hắn nói với Quý lão phu nhân là điều bình thường.

Nhưng Triệu Tây Bối không ngờ Quý lão phu nhân cư nhiên cứ như vậy tán thành cô, thậm chí còn đề nghị để cô chuyển đến ở trong Quý gia, trong lúc nhất thời, cô không biết phải trả lời như thế nào, ánh mắt không tự giác nhìn về phía Quý Nam Tư.

Quý Nam Tư cũng không ngờ rằng bà sẽ mở miệng làm Triệu Tây Bối chuyển đến ở đây, vốn dĩ hắn vẫn còn đang suy nghĩ về một cái cớ, nhưng bây giờ bà đã nói như vậy, hắn sẽ đỡ phải tìm lí do trước mặt Triệu Tây Bối.

"Bối Bối, em tìm thời gian chuyển đến ở đây đi! "Quý Nam Tư gật gật đầu mỉm cười nhìn Triệu Tây Bối, khẳng định đề nghị của Quý lão phu nhân.

"Nhưng...nhưng...nhưng mẹ em còn không biết chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn! "Triệu Tây Bối cúi đầu, bất lực vặn vẹo tay.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ sống trong phòng ở của Quý gia, cho nên còn không có kịp nói với Trương Xảo Linh rằng cô ấy đã kết hôn.

“Không sao, lát nữa anh đưa em về rồi sẽ nói với dì ấy.

" Quý Nam Tư trấn an nói.

Thấy chuyện đã giải quyết ổn thỏa, Quý lão phu nhân cười ha hả nói vài câu hoan nghênh vào nhà với Triệu Tây Bối, trấn an tâm trạng căng thẳng của cô rồi rời đi.

Khi Triệu Tây Bối ngồi trong xe của Quý Nam Tư, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn khỏi tình huống vừa rồi.

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, Quý Nam Tư nhịn không được chạm nhẹ vào mũi cô, cười nói: “Dọn đến nhà anh thôi mà kinh ngạc như vậy sao? "

Triệu Tây Bối khẽ gật đầu, cô vốn nghĩ rằng một năm này khi cần họ chỉ cần mang nhau về nhà để ứng phó với người lớn trong nhà là được, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dọn đến sống trong phòng ở của Quý gia sau khi họ kết hôn.

"Yên tâm đi, mấy ngày nữa là đến đại thọ tròn 80 tuổi của bà nội, nhà chúng ta không đông người, em có thể đến ở để tăng thêm chút không khí vui vẻ.

Chờ sau sinh nhật của bà nội, anh sẽ tìm cớ chuyển ra ngoài, sau đó em có thể yên tâm trở về nhà của mình.

"

Quý Nam Tư trầm ngâm nói.

Trên thực tế, chỉ có bản thân hắn ta biết rằng hắn sẽ không để Triệu Tây Bối ra đi dễ dàng.

Nghe những gì Quý Nam Tư nói, Triệu Tây Bối thả lỏng một chút khỏi sự lo lắng của mình, nhưng cô vẫn có chút bất an.

Quý Nam Tư thấy Triệu Tây Bối rõ ràng đã buông lỏng, thấy đã đến nơi, hắn chỉ dừng xe cách tiệm mì không xa, quay người, hai tay đỡ lấy bờ vai gầy của Triệu Tây Bối, nhìn thẳng vào cô, giọng nói kiên định mang theo trầm ấm nói.

“Em đang làm bạn gái của anh, không cần cẩn thận như vậy, cứ tự nhiên đi.

Đặc biệt là đối với những người cố ý tìm phiền phức, em cứ chống trả đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quên, em còn có anh, biết không? "

Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Quý Nam Tư, Triệu Tây Bối đột nhiên hiểu được ý định của hắn.

Hắn đưa cô về sống ở nhà, mặc dù là để ngăn cản Quý lão phu nhân sắp xếp cho hắn đi xem mắt, nhưng hắn cũng không muốn cô bị oan ức trong nhà mình.

Kể từ ngày hôm qua bước chân vào Quý gia, Triệu Tây Bối luôn run rẩy, sợ rằng nếu mình làm sai điều gì sẽ khiến gia đình Quý Nam Tư chán ghét.

Cho dù Quý lão phu nhân luôn tốt với cô ấy, cho dù Quý Phỉ Văn coi cô ấy như bằng hữu, cô ấy cũng không thể thực sự thả lỏng bản thân.

Cho đến bây giờ, khi Quý Nam Tư trịnh trọng nói với cô ấy “Em vẫn còn có anh", cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ xiềng xích mà cô ấy đặt lên mình, bởi vì câu nói này là con át chủ bài lớn nhất của cô ấy trong Quý gia.

“Ừm! Em nhớ rồi.

” Triệu Tây Bối nghiêm túc gật đầu.

Cô ấy thực sự nhận ra rằng cô ấy sẽ sống trong Quý gia, và không biết sẽ ở bao lâu, cô ấy không thể luôn thận trọng nơm nớp lo sợ và không thể là chình mình như vậy mãi được đi?

Quý Nam Tư mỉm cười buông tay cô ra, khởi động xe và lái đến tiệm mì.

Hai ngày qua ở Quý gia, thấy Triệu Tây Bối cẩn thận như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn hiểu tính cách Triệu Tây Bối sôi nổi như thế nào, nhưng ở Quý gia, cô lại tự mình đè nén, sợ lớn tiếng, ngay cả đi lại cũng bước một cách nhỏ nhẹ, Quý Nam Tư không thích Triệu Tây Bối như vậy.

Đó là lý do tại sao Quý Nam Tư không thể không chỉ dẫn Triệu Tây Bối theo cách này, cô ấy chỉ cần là chính mình.

Không cần phải làm hài lòng bất cứ ai, cũng không cần phải sợ bất cứ ai.

Triệu Tây Bối và Quý Nam Tư đến tiệm mì trước mười giờ sáng, Trương Xảo Linh vừa mới chuẩn bị mở cửa hàng, một lúc nữa sẽ có khách đến ăn.

“Mẹ, con đã về.” Thấy Trương Xảo Linh đang lau bàn, Triệu Tây Bối vội vàng chạy đến lấy giẻ và bảo bà ấy sang một bên nghỉ ngơi.

"Chào dì! "Quý Nam Tư bày ra khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng chào Trương Xảo Linh.

"A Tư tới rồi? Mau ngồi đi, cháu xem dì cũng không có gì để chiêu đãi ở đây, vì vậy cũng không cần câu nể đâu nha! "

Lúc này Trương Xảo Linh mới nhìn thấy Quý Nam Tư cũng đến, vội vàng mời hắn ngồi xuống.

Bà bận rộn làm ăn, trong cửa hàng thật sự không có gì tiếp đãi hắn, không thể trực tiếp đưa hắn đến chỗ mẹ con họ ở, cho nên bà có chút ngượng ngùng nói ra lời này đếi hắn.

“Dì đang nói cái gì vậy, cháu là bạn trai của Bối Bối, dì đừng khách khí với cháu.

"Quý Nam Tư lịch sự trả lời..