Triệu Tây Bối đang nằm trên giường lúc này đã tỉnh lại, nghe thấy Quý Nam Tư nói chuyện điện thoại, cô do dự có nên đứng dậy hay không, cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn cắn răng trực tiếp ngồi dậy.

Kỳ thật Quý Nam Tư vừa rồi đã biết Triệu Tây Bối đã tỉnh, những người đã từng là quân nhân đối với hơi thở phán đoán vẫn phải có, chỉ là anh ta không vạch trần.

Rốt cuộc vừa rồi thật xấu hổ, cô ấy còn là con gái.

"Vừa rồi...!cám ơn...!tôi..." Triệu Tây Bối cắn môi, không biết nói như thế nào.

Thật sự là rất xấu hổ, hai người mới quen biết có mấy tiếng đồng hồ, đối phương lại nhìn thấy chuyện như vậy, Triệu Tây Bối chỉ cần tưởng tượng đến tạo thành hết thảy chính là cha của cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Không có việc gì, cô mau đứng dậy, tôi đưa cô đi bệnh viện trước.

"Quý Nam Tư bình tĩnh hơn Triệu Tây Bối rất nhiều, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ta lại thay đổi dáng người một cách bất tự nhiên làm người khác nhìn ra khác thường, chẳng qua Triệu Tây Bối cúi đầu không phát hiện mà thôi.

Nghĩ đến mẹ vẫn còn nằm viện, Triệu Tây Bối không ngại ngùng nữa, cô vội vàng vào phòng tắm thay đồ sau đó cùng Quý Nam Tư rời đi khách sạn.

Hai người vội vàng đến bệnh viện, Triệu Tây Bối dọc đường không dám nhìn Quý Nam Tư, nếu không phải cô quá lo lắng cho mẹ mình thì cô đã chạy từ lâu rồi.

Quý Nam Tư đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ im lặng đi theo phía sau Triệu Tây Bối, nhưng đôi mắt trầm tư nhìn theo bóng lưng của Triệu Tây Bối lại cho thấy hắn không hề thờ ơ.

Đương nhiên Triệu Tây Bối chỉ vùi đầu đi về phía trước căn bản không có chú ý tới những chi tiết này.

"Mẹ! "Triệu Tây Bối đến phòng bệnh mà Trương Xảo Linh đang ở dưới sự hướng dẫn của y tá.

Khi nhìn thấy người mẹ bất tỉnh nằm trên giường, Triệu Tây Bối không khỏi thấp giọng hét lên.

“Yên tâm đi, bác sĩ nói chỉ là va chạm vào đầu, hôn mê tạm thời thôi, không có gì nghiêm trọng.” Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn đang kìm nén tiếng nức nở của Triệu Tây Bối, Quý Nam Tư không khỏi an ủi.

"Sao họ có thể làm như vậy...!ông ta là cha tôi! Làm thế nào mà ông ta có thể làm điều này với tôi và mẹ tôi? ” Triệu Tây Bối quật cường cắn môi, kìm lại tiếng khóc sắp thốt ra, nhưng nước mắt lại không tự chủ được mà chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.

Quý Nam Tư im lặng, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà Triệu Tây Bối, mặc dù hai người đã có giấy đăng ký kết hôn nhưng họ mới quen nhau chưa đầy một ngày, hắn cũng không có phương tiện hỏi nhiều.

Trong khi Triệu Tây Bối đang khóc trong im lặng, Trương Xảo Linh ở trên giường đã tỉnh dậy.

“Bối Bối, con làm sao vậy? Mẹ đang ở đâu đây? " Nhìn thấy Triệu Tây Bối nước mắt giàn giụa ngồi bên giường, Trương Xảo Linh hữu khí vô lực hỏi.

Mới vừa tỉnh lại bà còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.

“Mẹ, mẹ đã tỉnh? Mẹ có thấy khó chịu ở đâu không? Con sẽ gọi bác sĩ.” Thấy mẹ tỉnh dậy, Triệu Tây Bối vội vàng hỏi, đứng dậy chuẩn bị đi gọi bác sĩ.

“Cô ở lại đây với dì! Tôi sẽ gọi bác sĩ.

"Quý Nam Tư dùng hai tay đè lên bờ vai đơn bạc của Triệu Tây Bối, vỗ nhẹ trấn an cô ấy sau đó quay người đi tìm bác sĩ.

Triệu Tây Bối chưa kịp nói lời cảm ơn thì Quý Nam Tư đã biến mất.

Mà Trương Kiều Linh cũng nhớ tới nàng hôn mê trước khi xảy ra chuyện gì, vội vàng nói với Triệu Tây Bối: “Bối Bối, tiệm mì của chúng ta thế nào rồi? "

Đó là nguồn thu nhập duy nhất để mẹ con họ sống qua ngày! Không biết kẻ nào lại ác độc đến mức muốn đập nát quán mì của bà..