Cố Tiên Thu đưa tay vịn khung cửa, đang mỉm cười đứng ngoài cửa, nhìn thấy Lý Huyền San ra mở cửa, nụ cười trên môi bỗng trở nên ngượng ngùng.

"Cô Lý, thật ngại quá đã muộn như vậy mà còn làm phiền cô. Xin hỏi, cô có thể cho tôi mượn dây buộc tóc được không?" Khóe mắt Cố Tiên Thu nhìn lướt qua phòng bếp, tốt lắm, Phí Thành Vương đã đóng cửa phòng bếp lại, vậy anh sẽ không nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Lý Huyền San.

Dây buộc tóc? Lý Huyền San ngẩn người, buổi tối ngủ còn buộc tóc làm gì?

Cố Tiên Thu thấy được sự khó hiểu của Lý Huyền San, liền vội vàng giải thích: "Cái đó... Thành Vương anh ấy không thích tóc quét lên mặt…cho nên..."

Lời nói ngập ngừng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, tối nay cô và Phí Thành Vương sẽ trải qua những giây phút tuyệt vời nhất. Phí Thành Vương không thích bị mấy sợi tóc quét lên mặt lúc đang thân mật cho nên cô ta đến mượn dây buộc tóc.

Như thể vô tình nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, mặt của Lý Huyền San đột nhiên đỏ lên, cô vội vàng trở về phòng tìm dây buộc tóc.

Cố Tiên Thu nhận dây buộc, cười hạnh phúc mà ngượng ngùng: "Cảm ơn! Lần này thì Thành Vương sẽ không phiền nữa."

Cố Tiên Thu trở về phòng, Lý Huyền San càng không tài nào ngủ được, trăn trở tới lui hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Thỉnh thoảng, phòng bên cạnh lại vang lên vài tiếng rên rỉ trầm thấp, cho dù là trùm đầu trong chăn bông nhưng tiếng rên rỉ ma quái kia vẫn quanh quẩn bên tai...

Sáng sớm tỉnh dậy, vành mắt của Lý Huyền San thâm quầng.

Cô chờ mãi, muốn chờ cho đến khi Cố Tiên Thu và Phí Thành Vương đi ra ngoài rồi cô mới đi ra, nhưng bên ngoài vẫn yên lặng như tờ.

Trưa nay cô phải đến thư viện trường tìm một số tài liệu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.

Lý Huyền San lén lút giống như tên trộm chuồn ra khỏi phòng, vừa đánh răng rửa mặt vừa dựng lỗ tai lên chú ý động tĩnh bên ngoài.

Cũng may bên ngoài rất yên tĩnh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lý Huyền San trở về phòng lấy túi và tài liệu, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng sống động!

Phí Thành Vương đang ôm Cố Tiên Thu đi về phía phòng tắm.

Cố Tiên Thu nhìn thấy Lý Huyền San, lập tức đỏ mặt, cô ta đẩy đẩy cánh tay của Phí Thành Vương nũng nịu nói: "Thành Vương, mau để em xuống. Để cô Lý thấy được, đúng là xấu hổ!"

Ánh mắt của Lý Huyền San hoàn toàn không nhìn Phí Thành Vương, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc: "Không sao, ha ha, tôi đi trước đây. Không cản trở hai người nữa!"

Quá lúng túng! Không được, cô phải tìm Phí Thành Vương nói chuyện mới được, cô muốn dọn ra ngoài ở.

Phí Thành Vương nhìn Lý Huyền San, ánh mắt sâu như vực thẳm. Anh cũng không buông tay ra vẫn cứ ôm lấy Cố Tiên Thu.

Tiếp đó chỉ nói một câu: "Cô không cần lúng túng, Tiên Thu bị trật chân rồi."

Một câu giải thích hờ hững của anh khiến Cố Tiên Thu ngây ra.

Cô cảm thấy lạnh lòng. Phí Thành Vương lại giải thích với Lý Huyền San? Cô là vợ chưa cưới của anh! Anh ôm vợ chưa cưới của mình lại còn phải giải thích với người phụ nữ khác.

Lý Huyền San hoàn toàn không nhận ra điều này, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, muốn rời đi ngay lập tức! Đôi vợ chồng chưa cưới đang yêu đương ngọt ngào, cô xen vào giữa là chuyện thế nào?

"Ừm, tôi đi trước đây, các người cứ tiếp tục..." Lý Huyền San cúi đầu đi ra ngoài.

Nhưng Cố Tiên Thu cứ khăng khăng kêu cô lại: "Huyền San, chờ chút, tôi còn chưa trả dây buộc tóc cho cô!"

Cô ta vùng vẫy tránh thoát khỏi vòng ôm của Phí Thành Vương, mỉm cười dịu dàng nhìn anh: "Thành Vương, trên tủ đầu giường có một sợi dây buộc tóc màu đen, cái đó em mượn của Huyền San, anh đi qua đó lấy giúp em được không?"

Phí Thành Vương đỡ cô ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sau đó trở về phòng lấy sợi dây buộc tóc.

Cố Tiên Thu thấp giọng cười nói với Lý Huyền San: "Huyền San, đúng là ngại quá, để cô chê cười rồi. Thành Vương, anh ấy…haiz càng lúc càng cuồng dã rồi... Tối qua nếu không phải anh ấy dùng sức thì chân tôi cũng sẽ không bị trật thế này đâu."