Võ Động Thiên Hà

Chương 417: Khác biệt ý cảnh

Khí thế của Tuyết Ông, giống như là phi tuyết nghìn dặm, loại thần hồn ý chí ẩn chứa sự cao ngạo của hắn, trong nhân tâm người Đường Quốc đã đánh giá: "Học lạc sơn hà biến đích bạch. Độc tịch một ông tọa cô biên!"

Đây là một loại cảm thụ phi tuyết khắp bầu trời, làm người khác cảm thấy ý cảnh lên xuống của hắn, mang theo vẻ cô tịch, nhưng trong mờ ảo lại ẩn chứa phong mang, cũng mười phần sắc bén, giống như là hàn mang từ băng tuyết chiết xạ ra.

Đây xác thực là một loại ý cảnh võ đạo rất đặc biệt, cũng rất cường đại. Tuyết Ông tại ý cảnh võ đạo của mình tạo nên được một nét đặc sắc rất riêng, cũng khiến cho phương thức ngưng kết lực lượng và cỗ khí thế cường đại cấp Tông Sư phóng ra đều có vẻ khác biệt không giống người bình thường như vậy.

Vân Thiên Hà hiện tại còn chưa hình thành ý cảnh võ đạo chân chính thuộc về chính mình, lúc đầu do hắn có thể kết hợp được nét cương mãnh cùng với liệt diễm, hình thành một loại bạo viêm, tiếp tục do tinh linh chi khí và không tức kết hợp, hình thành nên tinh viêm sau cùng, đây cũng chỉ được coi như một loại chuyển hóa sơ bộ trong võ đạo, bởi vì tinh kinh có tệ đoan, chỉ là pháp môn phụ trợ rất tốt trong giai đoạn Nhân cảnh, vì vậy tinh viêm của hắn đã tới trình độ này, không thể chuyển hóa trở thành ý cảnh võ đạo đặc biệt của riêng bản thân mình, cùng với ý cảnh và lực lượng linh phách của hắn tương hợp.

Đây cũng là cản trở đối với hắn khi hắn bước vào cảnh giới cần phải lĩnh ngộ ý cảnh võ đạo, đúc kết ra một ít kinh nghiệm cần tiến thêm, một bước lĩnh ngộ và thực tiến cũng như đột phá.

Lúc này, tại lúc đối mặt với ý cảnh võ đạo đặc biệt của Tuyết Ông, Vân Thiên Hà chỉ dùng ý chí đơn thuần để chống đối lại lực lượng ý chí bao hàm ý cảnh tập kích đến, mà tại lúc Tuyết Ông hình thành một cỗ lực lượng mệnh thể băng hàn ập tới, tinh viêm do Vân Thiên Hà phát ra chống lại có vẻ tương đối non nới.

Chính là bởi vì tồn tại sự chênh lệnh này, Vân Thiên Hà tại thời điểm Tuyết Ông phát ra ý cảnh bao trùm hắn bên trong, tại phương điện đối kháng ý cảnh, kỳ thực hắn đã rơi vào hạ phong.

Mà lực lượng võ đạo mệnh thể, Tuyết Ông chỉ đơn giản sử dụng Hàn Ngọc Thủ, nhưng thủ pháp này kết hợp chặt chẽ với ý cảnh của hắn thực giống như phi tuyết bay trong bầu trời, mỗi một phiến hoa tuyết đều mang theo huyễn ảnh thủ pháp, làm cho Vân Thiên Hà có cảm giác không biết chỗ nào phòng bị.

Tại hoàn cảnh chiến đấu bị rơi vào hạ phong này, Vân Thiên Hà liên tiếp bại lui, có vẻ tương đối chật vật.

Tuyết Ông không lưu thủ, nhưng là hắn cũng không hạ sát thủ, mỗi lần công kích đều là thực lực cực mạnh của hắn, nhìn thấy Vân Thiên Hà liên tục bại lui, hắn hét lớn:

- Ngươi hãy tung hết thực lực cực mạnh của mình đi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!

Công kích cực mạnh của Vân Thiên Hà hiện tại chính là Thiên Khôn Định Ấn, còn có Thương Hồn Chỉ. Chỉ là Thương Hồn Chỉ cần phải kết hợp với ý cảnh võ đạo mới có thể phát huy được uy lực chân chính của nó, hơn nữa Thương Hồn Chỉ vô cùng bá đạo, tuy rằng hắn cũng muốn lấy hết thực lực ra quyết đấu với Tuyết Ông, thế nhưng trong lòng hắn, Thương Hồn Chỉ không muốn sử dụng trên người Tuyết Ông.

Như vậy, Thiên Khôn Định Ấn liền ứng dụng phát sinh.

Thế tiến công của Tuyết Ông tương đối nhanh, Vân Thiên Hà lấy tốc độ nhanh nhất ngưng kết ra chín đạo khôn ấn để chống đối, loại bí pháp đặc thù của Nguyệt Tông này, đối kháng với thế tiến công của Tuyết Ông, cũng có thể tạo thành tác dụng kỳ hiệu.

- Thiên Khôn Bí Pháp Nguyêt Tông, tiểu tử, tốt lắm!

Thế tiến công của Tuyết Ông tiên sinh bị ngăn trở, thấy bí pháp Vân Thiên Hà sử dụng rất đặc biệt, nhất thời nhãn thần sáng lên, liền bỏ qua Hàn Ngọc Thủ, sử dụng Khôn Ba Động càng mạnh mẽ hơn, hắn ngưng kết lực lượng quanh thân, giống như là mưa đá từ trên bầu trời rơi xuống, nhanh chóng mà hung mãnh, loại trạng thái tiến công từ cực tĩnh chuyển sang cực động như thế này, rất dễ quấy rối tiết tấu của đối phương, phải thích ứng với tiết tấu của nó.

Tệ đoan trong tiết tấu của Vân Thiên Hà chính là ở chỗ thời gian ngưng kết lực lượng khôn ấn, hắn còn chưa làm được tới mức cảnh giới tùy tâm sở dụng, lấy lực lượng tinh viêm ba động, tại lúc cỗ mưa đá bắn tới, tiết tấu hoàn toàn rối loạn.

Ầm…

Vân Thiên Hà đã bị trúng một đòn Khôn Ba Động, thân thể bạo thối.

Nhưng Khôn Ba Động từ phía Tuyết Ông vẫn mười phần dày đặc như trước, tại tình huống khó khăn như thế này, ép buộc Vân Thiên Hà phải dùng Phương Thốn Bộ tới cực hạn, nương theo nét nhẹ nhàng của Vân Thể Phong Khinh Thuật, lúc này mới tránh thoát được Khôn Ba Động dày đặc của Tuyết Ông.

Nhưng mà, thời điểm ý cảnh của Tuyết Ông một lần nữa ập tới cực nhanh, Vân Thiên Hà phát giác ra chính mình căn bản không thể nào quấy rầy được tiết tấu cực nhanh của đối phương, tại lúc Khôn Ba Động mạnh mẽ như nước thủy triều ập tới, Vân Thiên Hà rốt cuộc ý thức được, nếu như vẫn tiếp tục bị tiết tấu thế tiến công cực nhanh của Tuyết Ông quấy rầy, như vậy thực lực của hắn căn bản không thể nào phát huy thuận lợi.

Hống…

Cực tĩnh tới cực động, lấy nhanh chế nhanh, Vân Thiên Hà không có thế tiến công càng mạnh so với Tuyết Ông Tiên Sinh, thế nhưng đối với luật động âm ba quấy rầy cùng với lực lượng âm ba cộng hưởng truyền lại tốc độ, Long Sư Thiên Ba Hống có thể làm cho tiết tấu của đối phương bị quấy rối đồng thời tìm được điểm cân đối.

Từng đạo Long Sư Thiên Ba Hống kết nối luật động lực lượng thiên địa làm cho hoa tuyết trong không gian bắt đầu dừng khởi vũ, Long Sư hống hồn hậu không gì sánh được giống như một thanh cự chùy khổng lồ, mạnh mẽ oanh kích vào tâm thần đối phương.

Bị Long Sư Thiên Ba Hống bất thình lình quấy rầy, thế tiến công của Tuyết Ông có hơi chút đình trệ, nhãn thần Vân Thiên Hà nhất thời sáng lên, cơ hội đã tới rồi.

Vân Thiên Hà lợi dụng thời gian ngắn ngủi này điều chính tiết tấu, lúc này hắn đã ngưng kết thành công hai mươi đạo khôn ấn, lực lượng trong khôn ấn dẫn động lực lượng khôn hàn trong thiên địa ngưng tụ tại Quan Vân Đài, làm cho không gian phảng phất giống như xuất hiện một dòng xoáy thôn phệ cả thiên địa.

- Hảo tiểu tử, một chiêu rất hay!

Thần sắc Tuyết Ông ngưng trọng, hắn nhìn ra được lực lượng trong khôn ấn lần này đã đạt tới mức hắn không thể nào coi thường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bị tiếng Long Sư Thiên Ba Hống mang tới lực lượng âm ba chấn động quấy rầy, hắn đã bị đình trệ trong thời gian ngắn, đã sớm biết mất đi tiên cơ, Vân Thiên Hà đã có được thời gian quý bấu cấp tốc ổn định tiết tấu, Tuyết Ông liền nhanh chóng phóng xuất ý cảnh tiến công cực mạnh của hắn, tịch diệt phi tuyết!

Khi Thiên Khôn Định Ấn và tuyệt chiêu cực mạnh Tịch Diệt Phi Tuyết của Tuyết Ông va chạm với nhau tức thì bộc phát ra một cỗ lực lượng phun trào mãnh liệt, giống như một viên đạn pháo nổ tung mang tính hủy diệt trên Quan Vân Đài.

Ầm…

Một tiếng nổ vang kinh thiên, cỗ lực lượng ba động kia va chạm trực tiếp với nhau, khiến một mỏm núi trước Quan Vân Đài bị phá hủy, đá vạn bay tán loạn, giống như linh linh khắp bầu trời.

- Hai người này đang làm cái gì nha, phát ra động tĩnh lớn như vậy, không cần phải liều mạng người chết ta sống như như vậy chứ?

Lúc này trên Quan Vân Đài, Mộng Ly phát hiện đã vượt qua phạm trù luận bàn thông thường, hoàn toàn đến cấp độ quyết đấu sinh tử, không khỏi nhăn lại đôi mi thanh tú.

- Tỷ tỷ, tỷ thử tới ngăn cản một chút đi, cứ tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ là tới tình cảnh lưỡng bại câu thương nha!

Thần tình Đường Linh Toa lo lắng, nhưng Mộng Ly lại nói:

- Tự sẽ có người ngăn lại, muội gấp cái gì!

Trên Quan Vân Đài, đình tử trên đỉnh núi đã bị lực lượng va chạm cường đại ảnh hưởng thổi sập, Tuyết Ông và Vân Thiên Hà tranh đấu, ai cũng không ngờ diễn biến thành loại sinh tử chi chiến như hiện tại.

Tại lúc hai cỗ lực lượng cường đại ba chạm với nhau, Tuyết Ông và Vân Thiên Hà đã không thể dừng lại được nữa rồi, lực lượng hai mươi đạo khôn ấn đủ để lấy đi tính mệnh của cao thủ Đại Tông Sư, mà lực lượng Tịch Diệt Phi Tuyết cũng giống như vậy, nếu như bọn họ không thể tìm được một điểm cân đối mà nói, như vậy chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó một người giống như thiểm điện bất ngờ lao tới, mang theo cỗ ý cảnh và ba động lực lượng cường đại, chặn tại trung gian giữa hai người.

Ầm…

Lại một tiếng nổ vang, một cỗ lực lượng Võ Thánh cường hãn chia lìa hai cỗ lực lượng cường thế của Vân Thiên Hà và Tuyết Ông, thân thể hai người lâp tức lảo đảo thối lui lại mấy bước, lúc này mới dừng lại được, thế nhưng khéo miệng đã có dòng máu tươi chảy ra, hiển nhiên đã bị thụ thương.

Vân Thiên Hà chậm rãi dẹp loạn, lau đo vết máu khóe miệng, nhìn Lão Cái đang đứng chắn trước mặt và Tuyết Ông Tiên Sinh xa xa, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, đây có thể coi như là số phận trêu cợt.

Lúc này Lão Cái quay đầu đi, nhìn Tuyết Ông, thật lâu không nói.

Tuyết Ông nhìn Lão Cái, thần tình mười phần lạnh lùng, nói:

- Diệp Hành Thu, nghĩ không ra ngươi lại là người Thánh Võ Tông.

Nghe nói như thế, trên mặt Lão Cái đột nhiên hiện lên vẻ thống khổ và bất đắc dĩ, hắn nhìn chăm chú vào Tuyết Ông, cuối cùng chậm rãi nói:

- Hài tử, xin lỗi!

- Ngươi nói cái gì?

Tuyết Ông sửng sốt, lập tức cười nhạt:

- Một tiếng xin lỗi là có thể bù đắp khuyết điểm năm xưa của ngươi sao? Nỗi đau mất vợ, kiếp này không quên, hôm nay cho dù chết cũng muốn báo thù cho thê tử!

Vân Thiên Hà nghe xong lời này, cảm giác cỗ bất đắc dĩ trong lòng tăng mạnh, số phật trêu đùa con người, không nghĩ ra lại tàn khốc như vậy, đây quả thực chính là một hồi bi kịch!

Lúc này vẻ thống khổ trên mặt Lão Cái càng đậm, nhắm hai mắt lại, nói:

- Nếu như có thể giảm bớt đau đớn và thống hận, ngươi, động thủ đi!

Thần sắc Tuyết Ông băng lãnh, quyền đầu của hắn đã nắm chặt lại, một cỗ sát khí băt đầu lan tràn toàn thân.

- Tiên sinh, dừng tay, ngươi không thể giết chết phụ thân chính mình!

Giữa lúc Tuyết Ông chuẩn bị tung đòn tất sát đối với Lão Cái, Vân Thiên Hà đã không thể nhịn được nữa rồi, mạnh mẽ hét lên một tiếng, Tuyết Ông dừng cánh tay giữa không trung, cũng đã triệt để ngây dại, hắn chậm rãi quay đầu, khiếp sợ nhìn sang Vân Thiên Hà:

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Vân Thiên Hà nói:

- Ông ấy chính là phụ nhân ngươi vẫn đau khổ tìm kiếm, ông ấy chính là người trong cố sự ta kể trước kia, nếu như ngươi biết được sự thực này, vẫn còn muốn giết ông ấy mà nói, như vậy mời suy nghĩ rõ ràng, hoặc là cái chết của thê tử ngươi năm đó là một sai lầm, ngươi sẽ không để cho hắn một cơ hội giải thích hay sao?

Tuyết Ông ngây người, lúc này trong thần tình của hắn hiện rõ vẻ thống khổ, để hắn sắp tan vỡ, người phụ thân mà hắn tìm kiếm nửa cuộc đồi cũng chính là cừu nhân giết chết thê tử chính mình.

Bất quá, nghĩ tới một việc, Tuyết Ông ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua kia, trong lòng tự hỏi, chính mình hình như vẫn không cho hắn cơ hội giải thích.

Vân Thiên Hà thấy Lão Cái tựa hồ cũng không có ý tứ muốn giải thích, lại nói:

- Lão Cái tiền bối, tuy rằng ta không biết năm xưa cụ thể xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta nghĩ các người hẳn là nên ngồi xuống nói chuyện với nhau, khi ngươi gỡ xuống khối ngọc bội trên ngực Chư Vô Vũ Nhai, trong lòng tiền bối hẳn là đã có đáp án, nhưng tiền bối lại dùng loại phương thức cực đoan này, trong lòng tiền bối tuy rằng rất thống khổ, thế nhưng dù sao tiền bối cũng phải nói ra!

Lập tức, Vân Thiên Hà nhìn Tuyết Ông, nói:

- Trong lòng tiên sinh, sợ rằng càng không thể dễ chịu, mặc kệ trước đây phát sinh cái gì, Lão Cái đã làm điều gì, thế nhưng ông ấy xác thực là phụ nhân của tiên sinh, tiên sinh nhẫn tâm giết chết người phụ thân chính mình đau khổ tìm kiếm nửa cuộc đời sao, nếu như là hiểu lầm, ngồi xuống nói chuyện một lần, có thể giải trừ tự nhiên là vui mừng to lớn, thực sự không được mà nói, hai vị đều là người lý trí, hẳn là sẽ có phương thức xử lý của chính mình, làm một vãn bối, ta cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi!

Dứt lời, Vân Thiên Hà hít sâu một hơi, chậm rãi rời khỏi Quan Vân Đài.

Đối với đôi phụ tử này, lấy phương thức gặp lại như vậy, xác thực làm người thứ ba như hắn cảm giác được bi kịch đầy bất đắc dĩ!