Sau khi rời khỏi Huyễn Long Động, Đường Linh Toa đã sớm chờ đợi bên ngoài, nhìn thấy Vân Thiên Hà bước ra không khỏi nở nụ cười ôn hòa.

Tiểu bạch viên giống như là muốn tranh công, mang theo một ít trái cây, thân thể bật nhẹ liền nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà, cầm trái cây lắc lư trước mặt, lại cầm một quả chính mình ăn trước.

Thấy tiểu bạch viên có hành động như vậy, Đường Linh Toa cắn đôi môi đỏ mọng, mắt hạnh trừng lớn nhìn tiểu viên nhét trái cây vào tay Vân Thiên Hà. Sau đó lại nhảy xuống chạy trốn, tựa hồ như rất sợ bị ngược đãi gì đó, mười phần khả ái nghịch ngợm.

Vân Thiên Hà cầm trái cây, đưa lên mũi ngửi một chút, cảm thấy thơm ngát sảng khoái, liền cắn một miếng, quả nhiên hương vị mười phần thơm ngon, sau khi tiến vào bụng còn có cảm giác thanh lương, không trách được tiểu bạch viên lại thích ăn như vậy.

Lúc này Đường Linh Toa liếc nhìn Vân Thiên Hà, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly còn chưa đi ra, cũng không hỏi nhiều, giống như tiểu cô nương yêu đương vụng trộm, liền chạy tới, ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà, tựa đầu vào trong khuỷu tay, phe phẩy tay hắn, làm nũng nõi:

- Thiên Hà, muội sắp đột phá cảnh giới Tiên Thiên rồi!

- Ta còn tưởng rằng nàng lười biếng đây!

Vân Thiên Hà nhíu cái mũi ngọc, cười nói:

- Khen ngợi một chút, đây là phần thưởng của nàng!

- Mở miệng…

Vân Thiên Hà đưa trái cây đút cho nàng ăn, Đường Linh Toa mở cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng.

Lúc nuốt xuông bụng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ bừng, kiễng đầu ngón chân, thừa cơ in trên mặt Vân Thiên Hà một dấu son môi hồng hồng mờ nhạt, liền cấp tốc cúi đầu, vùi vào trong lòng hắn.

Bộ dáng tiểu nữ nhân hạnh phúc này, cực kỳ kiều mỵ động lòng người, rặng mây đỏ trải rộng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thực muốn cắn một cái, giống như thủy mật đào giữa mùa hè, hấp dẫn người ngắt lấy. Vân Thiên Hà cảm thấy trong tâm cảnh chính mình có chút điểm viên mãn, không khỏi kỳ quái.

- Khụ, khụ…

Ngay lúc hai người tình chàng ý thiếp, lúc này phía sau đột nhiên truyền tới tiếng ho khan, chỉ thấy Mộng Ly và Tầm Nguyệt nhất tề bước ra, rặng mây đỏ trên gương mặt Mộng Ly chưa tan, thấy ánh mắt Vân Thiên Hà nhìn chính mình, không khỏi oán hận trừng mắt nhìn lại, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, thân thể không khỏi nóng lên.

Mà trên khuôn mặt Tầm Nguyệt cũng trải rộng nét đỏ hồng, vân vê ngón tay nhỏ bé, cúi đầu, có vẻ rất an tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này bầu không khí giữa mấy người không khỏi có chút mập mờ, cũng hơi có điểm xấu hổ, Đường Linh Toa tương đối mẫn cảm, cảm giác được không khí không thích hợp, liền ngẩng đầu lên, nhìn Tầm Nguyệt và Mộng Ly, nói:

- Tỷ tỷ, Thiên Hà lại khi dễ các người?

- Hừ, đâu chỉ khi dễ chúng ta, quả thực…

Nói tới đây, Mộng Ly phát hiện ra chính mình đã lỡ miệng, liền chuyển đổi trọng tâm câu chuyện nói:

- Linh Toa muội muội, muội sắp tới thời điểm đột phá, vì sao ngưng lại?

Không thể không nói, vị Long nữ tỷ tỷ Mộng Ly này thực giảo hoạt, lực chú ý của Đường Linh Toa quả nhiên bị dời đi, liền nói:

- Tỷ tỷ, muội cuối cùng nghĩ lại động tác Phi Thiên không bắt được trọng điểm, cảm giác chính mình thực ngốc, căn bản là không thể bay được! Trong Long Ngưng Thiên Hoa Thuật có giải thích Túng Phi Long Giá, muội có chút không quá hiểu rõ.

Đường Linh Toa nói, đột nhiên kinh hô một tiếng, chỉ thấy Vân Thiên Hà ôm nàng, thân thể bật lên, lập tức ôm nàng hai người cùng bay lên, nàng ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thiên Hà, cảm giác chính mình rất nhẹ nhàng, tựa hồ như tất cả mọi thứ trong đầu đã quên hết.

Vân Thiên Hà ngừng lại trong không trung một chút, nhẹ giọng nói:

- Nàng hiện tại có thể tỉ mỉ thể hội một phen, đây chính là cảm giác nháy mắt bay lên trời, tuy rằng ta không quá hiểu rõ Du Long Vũ và Long Ngưng Thiên Hoa Thuật, nhưng nguyên lý so với Vân Thể Phong Khinh Thuật ta tu luyện cũng không sai biệt lắm.

Đường Linh Toa trong nháy mắt cảm giác bị một cỗ hạnh phúc ấm áp bao phủ linh hồn, cái gì cũng không muốn, nghe được lời nói của Vân Thiên Hà khuôn mặt không khỏi lại một lần nữa đỏ lên, bất quá tựa hồ nàng đã quên chính mình còn đang ở trong không trung, chỉ là theo bản năng vân khí, nhưng nàng không hề phát hiện ra, Vân Thiên Hà đã sớm buông nàng, mà nàng vẫn như cũ ngưng lại giữa không trung.

Nhưng chỉ trong mấy lần hô hấp, Đường Linh Toa cảm thụ được ảo diệu trong sát na chính mình bay trên cao, lúc này trong đầu chợt lóe linh quang, không khỏi hưng phấn kêu lên:

- Ta hiểu được, a…

Đường Linh Toa đã quên chính mình còn đang ở giữa không trung, lúc này thoát khí, bỗng nhiên thấy nặng, lúc này mới ý thức được chính mình còn đang dừng lại trong không trung, liền thẳng tắp rơi xuống phía dưới. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Vân Thiên Hà thấy thế, liền kéo nàng lại, tại lúc nhẹ nhàng hạ xuống, nói:

- Nàng hiện tại tiếp tục cảm thụ một chút nhẹ như lông hồng là như thế nào!

Nhẹ nhàng hạ xuống, khi chạm đất, Đường Linh Toa dừng lại, tỉ mỉ thể hội cẩn thận, không khỏi nhãn thần sáng lên, mừng rỡ kêu:

- Muội rốt cuộc biết là chuyện gì xảy ra rồi, là muội đột phá cản trở tâm lý, chỉ cần Thiên Hà huynh ở đây, muộn cái gì cũng không còn sợ nữa.

Qả nhiên thông minh, Vân Thiên Hà vui mừng cười, nói:

- Chúng ta tiếp tục ở lại Hương Tuyết Cốc hai nàng, ta vẫn ở cùng nàng, khi nàng đột phá thành công, chúng ta mới rời khỏi cốc!

- Uy uy, chuyện Linh Toa đột phá, có bản tỷ tỷ là đủ rồi, chúng ta đói bụng, muốn ăn cái gì đó, ngươi còn không mau đi chuẩn bị!

Đúng lúc này, Mộng Ly đi tới, trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, đối với hắn có chút điểm oán hận nho nhỏ, mọi biểu tình đều hiện rõ trên khuôn mặt.

- Hay là, tỷ tỷ giúp Linh Toa muội muội, còn muội đi làm cơm!

Tầm Nguyệt nói, nhấp mím môi, lại nhìn Vân Thiên Hà, đỏ mặt thấp giọng nói:

- Chỉ là ngươi phải dạy ta!

Nhìn thấy vật, nhất thời Mộng Ly kéo cánh tay Tầm Nguyệt ra sau chính mình, nói:

- Chúng ta cùng một chiến tuyết, muội không được đầu hàng, tính tình của muội quá ôn nhu, nhất định sẽ bị hắn khi dễ, muội giúp Linh Toa, ta cùng hắn đi học làm cơm, nếu như hắn không tận tâm dạy, hừ hừ!

Vân Thiên Hà nhất thời nhức đầu, đối với tính tình tùy tiện của Mộng Ly, nếu như học làm cơm, nói không chừng còn khiến cho cơm loạn thành một đoàn, vẻ mặt đau khổ nói:

- Chúng ta đến nơi này chi định ở trong thời gian ngắn, lại không có phòng ở, càng không có phòng bếp và đồ dùng nấu cơm, chuyện học làm cơm, sau này nói lại, hơn nữa cũng chỉ là một ít món ăn nướng đơn giản, hoặc là muộn nê hoàn và mấy thứ giản đơn, dù sao thì cũng nhàn rỗi, để ta làm cho các nàng ăn là được rồi!

- Hừ, vậy còn không sai biệt lắm, còn không mau đi làm!

Vân Thiên Hà nhìn thấy bộ dáng bưu hãn của Mộng Ly, hình như hắn không đi thì sẽ động thủ, không khỏi cười khổ hai tiếng, hướng về ba người gật đầu, liền xoay người tiến vào trong rừng trúc, chuẩn bị săn ít con mồi.

Nhìn bóng lưng Vân Thiên Hà rời đi, Đường Linh Toa hơi ngẩn ngơ, không khỏi nói:

- Thực muốn có một gia đình!

- Hừ, ta xem muội đến thời kỳ phát tình rồi, muốn gả cho người ta sao?

Mộng Ly không một chút lưu tình, đả kích nói.

- Tỷ tỷ!

Đường Linh Toa vừa nghe, mặt nhất thời nóng lên, giận dữ nói một câu, mà lúc này, Tầm Nguyệt cũng phụ họa thấp giọng nói:

- Kỳ thực có một gia đình, qua cuộc sống yên ổn cũng rất tốt!

Mộng Ly hết nhìn Đường Linh Toa lại chuyển sang Tầm Nguyệt, cảm thấy kinh ngạc, nguyên lai sau khi long hồn chia lìa, muội muội triệt để có chút thái quá rồi.

Chiều tối, tinh quang khắp bầu trời.

Khó có được một ngày không cần tu luyện, không cần phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, nhàn nhã hưởng thụ một buổi tối tuyệt vời như vậy.

Lúc chiều, Vân Thiên Hà mang theo tiểu bạch viên và tiểu thụy thú tại bên ngoài cốc săn về một ít con mồi béo mập, sau một lúc bận rộn, xử lý sạch sẽ con mồi, mấy con bị treo lên nướng, còn một ít hắn làm nồi đá giản dị, muốn làm ít canh.

Khói bếp lượn lờ mọc lên, không bao lâu đã có một cỗ hương khí mê người tỏa ra, lan tràn khắp sơn cốc.

Vân Thiên Hà ngồi bên cạnh đống lửa, cho thêm chút củi, bất quá tiểu bạch viên nghịch ngợm tranh công việc của hắn.

Mà tiểu thụy thú thì nằm một bên, híp mắt, thỉnh thoảng nhìn vài lần con mồi đang chảy mỡ trên bếp lửa, liếm liếm đầu lưỡi, tựa hồ rất chờ mong, chính là ngay cả đại thụy thú, hôm nay cũng đứng trong cốc tiệt để bỏ đi mọi đề phòng, nằm sát gần đống lửa, thỉnh thoảnh nhìn con mồi tỏa hương thơm ngát, có vẻ mười phần nhu thuận, đâu giống như một con linh thú cao đẳng cường hãn như lúc đầu.

Tràng cảnh người và linh thú hài hòa ở chung như vậy, chỉ có số ít những người như Vân Thiên Hà hoặc là Long nữ tỷ muội mới có thể thực hiện, nếu như để người khác thay thế, tràng cảnh như vậy, căn bản không có khả năng phát sinh.

Đúng lúc này, đại thụy thú đột nhiên ngẩng đầu cảnh giác, nhìn ra phía ngoài rừng trúc, Vân Thiên Hà cũng ngẩng đầu, nhìn về phướng hướng bên ngoài, chỉ thấy một cái bóng từ trong rừng trúc nhảy qua, vẻn vẹn trong thời gian chớp mắt liền biến mất không thấy.

Đại thụy thú đột nhiên đứng lên, cái mũi linh mẫn ngửi ngửi một chút, rồi quay về phía rừng trúc gầm lớn một tiếng, cấp tốc đuổi theo.

Vân Thiên Hà cúi đầu, thấp giọng nói:

- Trong cốc bình thường rất yên tĩnh, ngoại trừ một ít linh thú ôn thuần, đồng thời cùng với thụy thú hài hòa ở chung, cũng không có loại linh thú hình rắn nào khác, thế nào hôm nay lại đột nhiên xuất hiện nhiều rắn tới như vậy?

Suy nghĩ một chút, thấy có điểm không thích hợp, liền đứng dậy, căn dặn tiểu bạch viên nói:

- Tiểu Bạch, xem lửa, không được ăn vụng, ta đi Huyễn Long Động xem xét!

Nói xong, liền bước về phía Huyễn Long Động.

Chỉ là trên đường đi, Vân Thiên Hà nhạy cảm phát hiện được, liên tiếp có từng nhóm linh xà tiến vào trong cốc, cũng du đãng xung quanh, nhất là phụ cận băng tâm thụ, xung quanh có càng nhiều linh xà qua lại, thậm chí còn có mấy linh xà cao cấp xuất hiện.

Lúc Vân Thiên Hà tách khỏi linh xà, cấp tốc tiến về phía Huyễn Long Động, chỉ thấy đại thụy thú lúc này đứng canh giác trước cửa động, thỉnh thoảnh trong cổ họng lại phát sinh thanh âm gầm gừ, tràn ngập địch ý.

Trước mặt nó mấy trượng, có một con đại xà dài chừng hai trượng, đường kính bằng bắp chân người, cá hai đầu riêng biệt, đỉnh đầu là xích quan, đang liên tục phun lưỡi, cùng với đại thụy thú đối diện.

Song đầu xích quan linh xà!

Con ngươi của Vân Thiên Hà co rút lại, trong lòng nhất thời khả nghi, ở đây thế nào lại xuất hiện song đầu xích quan linh xà, nhìn bộ dáng hiện tại, tựa hồ như muốn tiến vào trong Huyễn Long Động, chỉ là bị đại thụy thú trở về sớm một bước ngăn cản bên ngoài.

Nghĩ tới Đường Linh Toa và Long nữ tỷ muội còn đang trong Huyễn Long Động, cũng không biết đã có linh xà nào tiến vào hay chưa, trong lòng Vân Thiên Hà căng thẳng, liền lập tức chạy vào Huyễn Long Động.

Lấy tu vi Tông Sư hậu kỳ của hắn hiện tại, song đầu xích quan linh xà bất quá chỉ tương đương với Tiên Thiên đỉnh phong, Vân Thiên Hà không đặt trong mắt, khi đi tới cửa Huyễn Long Động, song đầu xích quan linh xà chuyển một đầu nhìn Vân Thiên Hà, miệng phun lưỡi, đôi mắt tập trung đánh giá nhìn hắn, rồi nhanh như chớp phun nọc độc kéo về phía hắn.

Vân Thiên Hà thấy vậy, nhãn thần lạnh lùng, tùy ý nghiêng thân, tránh thoát được nọc độc công kích, sát khí nổi lên, liền rút Vân Tru định giết chết!

Nhưng ngay lúc hắn đang rút Vân Tru ra, trong động đột nhiên truyền ra thanh âm:

- Thiên Hà, dừng tay!