- Như vậy dân tộc thờ phục tam vĩ thụy thú thành thủ hộ thần thú là dân tộc nào?

Vân Thiên Hà liên tưởng tới hình xăm trên người chính mình, tựa hồ đầu mối này có liên quan trực tiếp tới huyết văn ngọc, vì vậy trong lòng càng thêm lưu ý, liền hỏi Hoắc Dương.

Hoắc Dương suy nghĩ một chút ói:

- Dân tộc này rất thần bí, nhưng tại thật lâu trước kia đã biến mất, cho dù tại truyền thuyết Xuất Vân Quốc cũng có rất ít nói về dân tộc này, bất quá ta biết được một chút, đó chính là những tài nghệ học tâm vu y được Xuất Vân Quốc tôn kính chính là do dân tộc này lưu truyền tới nay!

Vân Thiên Hà thấy Hoắc Dương cũng không biết nhiều lắm, không tiếp tục dây dưa truy đuổi theo vấn đề này, mà chuyển sang tầm hỏi Hoắc Dương về một ít tình hình phong thổ Xuất Vân Quốc, cẩn thận lý giải một phen.

Đi tới bên ngoài sơn mạch, trên một bãi cỏ trống trải xanh mượt, tại đây có một chiếc xe ngựa, còn có hai con ngựa cùng với hai gã hàn tử nhàn rỗi vô sự ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

Khi Vân Thiên Hà và Hoắc Dương rời khỏi núi, hai hán tử tuổi còn tương đối trẻ này quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó liền lập tức đứng lên chạy chậm tới trước chào đón, phát hiện chỉ có một mình một người Hoắc Dương đi ra, không khỏi biến sắc nói:

- Thiếu gia, Đức Khoa tiên sinh và Ngả Na tiểu thư thế nào lại không cùng với người trở về?

- Bọn họ vĩnh viễn không trở về được!

Thần sắc Hoắc Dương ảm đạm nói một câu, hai vị hán tử nhất thời trở nên bi thương, sau đó Hoắc Dương kể lại cơ bản mọi chuyện xảy ra trong núi.

Không nghĩ tới hai thanh niên hán tử này vừa nghe xong lời kể, cư nhiên lớn tiếng gào khóc, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái tên Ngải Na.

Vân Thiên Hà thấy bộ dáng hai thanh niên hán tử này, suy đoán hai người bọn họ sợ rằng đều ngưỡng mộ nữ tử yêu mị kia, nhưng không phải người theo đuổi, hắn vừa mới từ Hoắc Dương lý giải được cơ bản dân phong Xuất Vân quốc, tại quốc gia này, địa vị xã hội của nữ nhân so với địa vị xã hội của Đại Đường quốc cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng còn có khác biệt hơn nữa chính là, pháp tắc cá lớn nuốt cá bé bị phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Một nữ nhân xinh đẹp sẽ có rất nhiều người theo đuổi, những người này triển khai sự cạnh tranh mạnh mẽ, chỉ có cường giả mới có thể ôm được nữ nhân trở về, nhưng cho dù hai người kết hôn với nhau, trước khi nữ nhân đó chết đi thì vẫn như cũ có thể bị một cường giả càng mạnh hơn cướp đoạt đi.

Mà trái lại, nếu như một nữ nhân cường đại hơn so với người theo đuổi nàng, như vậy đã định trước người theo đuổi này đã mất đi tư cách theo đuổi nữ nhân. Nói tóm lại, tại quốc gia này, không gian sinh tồn của người yếu rất thấp, bần phú không cùng, nhân khẩu tăng trưởng quá chậm. Cũng là vì nhân tố này, Xuất Vân Quốc vẫn thường là chỗ phát sinh ma sát và chiến loạn giữa các quốc gia đông vực và Đại Đường Quốc.

Tuy rằng biểu đạt chân tình của hai hán tử trẻ tuổi này cũng không bị người coi thường, nhưng bọn họ cũng không quên đi chức trách của chính mình, tâm tình rất nhanh ổn định lại, liền lập tức điều khiển ngựa vào xe.

Lúc Hoắc Dương lên ngựa, thấy xe ngựa rất rộng rãi, mà hai người Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà cưỡi một con ngựa, cộng thêm một tiểu bạch viên, nhìn có chút chật chội, vì vậy liền mời Đường Linh Toa mang theo tiểu bạch viên lên xe ngồi. Bất quá lữ hành nhiều ngày qua Đường Linh Toa vẫn luôn cưỡi một con ngựa với Vân Thiên Hà, nàng rất lưu luyến cảm giác hạnh phúc khi ở trong lồng ngực Vân Thiên Hà, thực sự không quá tình nguyện vào xe ngựa, nhưng Vân Thiên Hà lo lắng dung mạo của Đường Linh Toa có thể bị người Xuất Vân Quốc nhận ra, vì vậy liền thầm nói bên tai Đường Linh Toa mấy câu, lúc này Đường Linh Toa mới mang theo tiểu bạch viên tiến vào xe ngựa.

Hiện tại khí tức mã vương của Vân Bôn càng ngày càng đậm, một khi có ngựa tiếp cận với nó, đều cảm thấy run rẩy, có vẻ rất sợ hãi, nhất là Hoắc Dương, hắn vốn định cùng đi song song với Vân Thiên Hà tâm sự với nhau, thế nhưng ngựa lại không nghe theo sự điều khiển của hắn, thủy chung không dám đi song song với Vân Bôn, luôn bám sát theo sau mông Vân Bôn, điều này làm cho Hoắc Dương phi thường phiền muộn.

Dọc theo đường đi bởi vì ngựa sợ hãi Vân Bôn, Vân Thiên Hà và Hoắc Dương không thể nào nói chuyện với nhau nhiều. Đoàn người tiến về phía đông, sau khi tiến vào lãnh thổ Xuất Vân Quốc, liền đi về phương hướng tiểu thành đầu tiên.

Xuất Vân Quốc so với Đại Đường Quốc phồn vinh mà nói, chỉ coi như một quốc gia tương đối bần cùng, thế nhưng họ vẫn còn giàu có hơn La Lan đế quốc, Băng Tuyết Vương Quốc, vì vậy nói tóm lại, thực lực của quốc gia này xếp vào hàng trung bình.

Khi Vân Thiên Hà tiến vào lãnh thổ Xuất Vân Quốc, giải đất nam bộ và tây bộ quốc gia này đã là ngày đông giá rét, băng tuyết bao trùm trắng xóa, nơi nơi có vẻ tương đối hoang vắng, so với sơn cốc đào nguyên trong Hạ Gia Lạp Sơn ấm áp như mùa xuân mà nói, quả thực chính là hai thế giới.

Tòa thành gần Hạ Gia Lạp Sơn nhất trong lãnh thổ Xuất Vân Quốc tên là thành Mã Nhã Tư, từ nơi này tiến lên khoảng thời hai ngày đường sẽ tiến vào giải đất núi hoang, bất quá bình thường nơi đó rất ít khi có bình dân bách tính lui tới, bởi vì có rất nhiều mãng thú xuất hiện. Thế nhưng đây lại là điều kiện tốt nhất cho những tội phạm bị quan phủ truy nã tới trú đóng làm sơn tặc cướp đường, không quá an toàn.

Khi Vân Thiên Hà và Hoắc Dương dần dần tiếp cận thành Mã Nhã Tư, trên đường đi qua một khu rừng cây, Vân Thiên Hà liền cảnh giác. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hoắc Dương cũng cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, liền quay sang nói:

- Thiên Hà huynh đệ, nơi đây bình thường hay xuất hiện thổ phỉ đánh cướp, giống như địa phương rừng cây như thế này bọn chúng phần nhiều bố trí bẫy rập, chúng ta phải cẩn thận!

Vân Thiên Hà gật đầu, hắn cảm giác được, vùng này xác thực là địa phương rất thích hợp cho việc đánh cướp. Chỉ cần trốn trong rừng cây, hoặc là bố trí một ít bẫy rập trên đường mà nói, người qua đường nếu không cẩn thận rất dễ dàng bị mắc bẫy.

Bất quá khi bọn họ đi được nửa đoạn đường, Vân Thiên Hà nhạy cảm phát hiện, những địa phương bố trí bẫy rập tựa hồ đều có dấu vết bị xúc động, có một số nơi trên mặt tuyết hiện rõ vết máu đã đông cứng thành băng.

Chạy tiếp trong thời gian không tới một nén hương, luc này Vân Thiên Hà có thể cảm ứng được rất rõ ràng phụ cận trong rừng truyền tới tiếng đánh nhau, hơn nữa còn có tiếng nữ nhân thét chói tai.

Theo thanh âm này, Vân Thiên Hà đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước nửa đoạn, xa xa, chỉ thấy tại một chỗ đất trống trong rừng cây, một vị thanh niên mặc bố ý, có chút gầy gò, trên mặt mang theo vẻ suy yếu, toàn thân đầy máu, mà trên người còn hiện rõ mấy dấu vết mũi tên đã bẻ gãy. Hắn đang bị ba tráng hán vây công, chỉ là hắn không phải đối thủ của ba người này, mỗi một lần xuất kích đều đổi lấy một quyền thương tổn, máu tươi chảy dài. Mà bên cạnh hắn, trong bụi cỏ, chỉ thấy một nữ tử đã bị xé rách quần áo toàn thân, càng không ngừng thét lớn kêu to, ra sức giãy dụa điên cuồng, muốn thoát khỏi người đang đè lên trên người nàng. Mà người đang trên người nàng chính là một gã tráng hán tuổi còn trẻ, trên người có ba vết thương.

Gã tráng hán lúc này có vẻ mười phần điên cuồng và hưng phấn, càng không ngừng hắc hắc cười dâm đãng, mỗi khi hắn lột một mảnh quần áo trên người nữ tử, lộ ra một khối da thịt trắng nõn như tuyết, hắn liền giống như chó sói điên cuồng tru lên một tiếng. Trước ngực nữ tử đã thất thủ, trên mặt còn hiện rõ vài vết trảo ngấn, nhưng nàng vẫn liên tục thét lớn chói tai tuyệt vọng, ra sức điên cuồng giãy dụa, cố gắng giữ vững một đạo phòng tuyến cuối cùng.

- Súc sinh, cầm thú!

Mà người thanh niên bị vây công nhìn thấy một màn này, máu trong người hắn càng không ngừng tràn ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và thống khổ, để hắn giống như điên cuồng mang theo một cỗ cừu hận, muốn vượt qua ba kẻ đang vây công, thế nhưng ba gã tráng hán vững vàng như núi, mỗi một lần thanh niên liều mạng công kích đều đổi lấy vết thương đau đớn sâu trong da thịt, thân thể đau nhức, tâm càng đau đớn hơn.

Nữ tử đang bị cuồng bạo kia, chính là thê tử của hắn, hắn làm sao có thể chịu đựng được loại tình cảnh thống khổ như thế này.

Xoẹt xoẹt!

Mỗi một tiếng xé rách quần áo giống như một chiếc roi sát muối đánh sâu vào trong lòng hắn, mà tiếng thét chói tai của nữ tử bị đẩy ngã dưới bụi cỏ kia rốt cuộc cũng dừng lại. Khi đạo phòng ngự cuối cùng của nàng bị xé rách, nàng đã triệt để tuyệt vọng, chỉ còn tiếng cười dâm đãng từ gã hán tử đang cởi quần áo phát ra.

Vân Thiên Hà nhìn thấy một màn như vậy, không có lý do, nắm tay của hắn đột nhiên siết chặt, máu huyết trong cơ thể hắn giờ khắc này triệt để sôi trào. Một màn tình cảnh này, thực giống như ngọn lửa thống hận thiêu đốt vẫn luôn lưu lại, khắc sâu trong nội tâm hắn.

Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho loại tình cảnh như thế này phát sinh trước mắt mình, cho dù là người thụ hại không hề quen biết gì với hắn!

Vì vậy hắn động rồi, tại lúc gã hán tử đã lấy ra hung khí, chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo. Lúc này Vân Bôn giống như một mũi tên sắc nhọn vọt tới.

Trong lòng gã hán tử bốc lên một cỗ hưng phấn bừng bừng, hưng khí gỏng cao, tại lúc hắn chuẩn bị mở hai chân nữ nhân ra, lại đột nhiên cảnh giác, quay đầu sang, chỉ thấy một đạo thanh ảnh giống như thiểm điện lóe lên lướt qua.

Ngay tại thời điểm đạo thanh ảnh kia lướt qua, chợt nghe xoẹt một tiếng, một đạo hàn mang tập kích qua.

Gã hán tử còn chưa hồi phục lại tinh thần, hắn chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn cực độ phảng phất như đông cứng cả linh hồn, để tư duy ý thức của hắn dừng lại tại trạng thái đóng băng này. Thân thể hắn cứng nhắc, tựa hồ trong sát na đã hoàn toàn mất đi phản ứng.

Có, chỉ là một tia băng lãnh xẹt qua mi tâm của hắn, lưu lại trong mắt hắn một đạo kiếm quang như thiểm điện.

Rầm…

Sau một khắc, thân thể hán tử giống như bị hàn băng đông cứng, toàn thân cứng ngắc đổ xuống, không còn tiếng động nào khác.

Một màn này phát sinh quá nhanh rồi.

Nhanh đến nỗi chỉ nghĩ tất cả mọi thứ diễn ra rồi dừng lại trong một cái nháy mắt, mà gã hán tử vừa mới muốn cường bạo đối với nữ nhân, chỉ chốc lát đã biến thành một khối thi thể băng lãnh.

Tất cả mọi người ở đây vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.

- Kẻ nào, kẻ nào dám quản chuyện của Hắc Thần Bang!

Trong ba tên đại hán đang vây công người thanh niên kia đột nhiên có người hồi phục lại tinh thần, ngưng thần đề phòng quát lên, khi bọn họ nhìn thấy gần đó có một người thanh niên lẳng lặng đứng thẳng, đôi nhãn thần của người thanh niên này băng lãnh nhìn bọn họ, cả ba người không khỏi run rẩy.

Người này vì sao lại có nhãn thần như vậy?

Đó là nhãn thần coi bọn họ giống như một cỗ thi thể, hoặc nhãn thần nhìn con kiến hôi.

Thế nhưng khi bọn họ phát hiện ra lão đại của chính mình đã biến thành một thi thể băng lãnh, lúc này mới chính thức hồi phục lại tinh thần, quản hắn có nhãn thần như thế nào, giết chết là được, ba người đều bỏ lại thanh niên đã toàn thân đẫm máu, liền cùng nhau xông lên.

Nhưng mà, bọn họ vồ đến là phí công vô ích, ba người nhất tề nhào tới, muốn vây công kẻ mới xuất hiện, thế nhưng người này lại chỉ tặng cho bọn họ nụ cười băng lãnh, tại lúc bọn họ còn chưa tiếp cận, trong mắt bọn họ, nhất thời xuất hiện một đạo ngân mang giống như thiểm điện lóe lên.

Nhanh giống như tia chớp lóe lên rồi biến mất, trong con mắt bọn họ, đạo ngân mang kia còn chưa triệt để biến mất, ba người liền cứng còng ngã xuống. Ngay cả cơ hội xuất thủ bọn họ cũng không có, chỉ để lại ba cỗ thi thể băng lãnh.

Ba Võ Sư cấp bảy cấp tám, đứng trước mặt cao thủ Tiên Thiên, xác thực yếu đuối giống như con kiến, bi kịch ai là ai?