Võ Động Thiên Hà

Chương 295: Ngươi rốt cuộc là ai!

Tâm niệm chợt lóe lên, Vân Thiên Hà quyết định tương kế tựu kế xiết tay lên cổ vị nữ tử kia nói:

- Ít nói nhảm. Mau tránh ra. Nếu như các ngươi xông đến, vị quận chúa này chỉ có thể cùng chết với ta!

Hô Duyên Trường Không giả mạo lúc này không có chủ ý, liếc mắt nhìn Đường Linh Thành bên cạnh, Đường Linh Thành quát lên:

- Toàn bộ tránh ra, thả bọn họ đi!

Ánh mắt Vân Thiên Hà quét qua vị gọi là nhị hoàng tử Đại Đường Quốc Đường Linh Thành cười nhạt trong lòng.

Không nghĩ tới ngay cả nhị hoàng tử Đại Đường Quốc Đường Linh Thành cũng đều là giả mạo, Vân Thiên Hà cùng với nhị hoàng tử đã gặp gỡ qua vài lần, thế nào còn không nhận ra. Bộ phận quân lính thị vệ Đại Đường ở đây đều là giả, chỉ có đám thị vệ La Lan mới là thật.

Mà nữ tử La Lan quốc bị Vân Thiên Hà bắt cóc kia, có thể nàng mới chính là quận chúa thực sự của La Lan quốc, bằng không bọn thị vệ La Lan cũng sẽ không có phản ứng kịch liệt như vậy.

Huống hồ nữ tử này chỉ có chút kinh hoảng khi nhìn thấy hắn xông vào phòng, nhưng sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh, thần sắc không có biểu hiện ra chút hoảng loạn kinh hãi nào cả.

Nếu như là nữ nhân bình thường, chỉ sợ sớm đã bị tràng diện này làm cho sợ hãi, còn nữ tử này biểu hiện rất lãnh tĩnh, điều này càng khiến cho Vân Thiên Hà hoài nghi trong lòng, rất có thể đây chính là quận chúa chân chính của La Lan. Những nữ tử chưa từng thấy qua tràng diện này, cũng chưa từng trải qua những việc thế này, chắc chắn sẽ không có biểu hiện trấn định như vậy.

Khi Vân Thiên Hà uy hiếp cô gái đi tới môn khẩu phủ đệ, tuy rằng đám bộ giáp quân La Lan thủy chung vẫn quây quanh hắn một vòng nhưng bọn họ cũng không dám có chút vọng động.

Thống lĩnh thị vệ lúc này nhãn thần như phun ra lửa, hàm răng nghiến chặt như muốn nát vụn, bộc phát một cơn tức giận, khí thế tựa như thiên quân vạn mã muốn lao tới, e rằng đây mới chính là thủ hạ mãnh tướng chân chính dưới trướng của hoàng tử La Lan.

Chẳng qua Vân Thiên Hà trong lòng cảm thấy buồn cười, vị thống lĩnh này biểu tình phẫn nộ như vậy, sợ rằng ngay cả mình cũng không biết, đây kỳ thực chính là một hồi âm mưu được dàn dựng trước, mà ngay cả bản thân hắn cũng bị lừa trong đó.

Khi Vân Thiên Hà uy hiếp nữ tử kia đi ra khỏi phủ đệ. Đúng lúc này, một tiếng huýt dài vang lên, đám thị vệ vây bắt Vân Thiên Hà lập tức trở nên cảnh giác.

Ngay sau đó, vài đạo bóng đen từ xung quanh nhảy ra, trực tiếp chém giết xông vào trong đám người đó, có một kẻ đến bên Vân Thiên Hà nói:

- Mang người đi trước, đến địa điểm chỉ định trước đó. Đi mau!

Vân Thiên Hà quan sát, đám người tiếp ứng hắn này, thực lực đều là cử cấp võ sư, thị vệ quân La Lan bên kia tuy rằng trang bị hoàn mỹ, nhưng thực lực đều chỉ ở tầm lục cấp, tối đa một ít quan quân mới có thực lực thất cấp, ngoại trừ vị đầu lĩnh thị vệ tên gọi A Xích còn có thể đánh tương đương, còn những thị vệ thực lực không mạnh chỉ vừa giao thủ, qua hai ba hiệp cũng không trụ được, dễ dàng bị đánh ngã.

Hô Duyên Trường Không cùng với Đường Linh Thành giả mạo lúc này đang trốn về phía sau quân thị vệ, phát ra mệnh lệnh có tính tượng trưng, lại càng có nhiều thị vệ nhào tới.

Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà cười lạnh một tiếng, liền mang theo nàng kia nhanh chóng chạy theo lộ tuyến đã sớm bàn bạc từ trước đi ra ngoài thành. Dọc theo đường đi, vị nữ tử từ đầu chưa nói lời nào rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Ngươi cùng những người đó không phải một nhóm, ngươi là ai?

Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, cũng không trả lời, chỉ đem theo nàng cấp tốc ra khỏi thành. Ở cổng thành đã có một thớt ngựa chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng Vân Thiên Hà cũng không cưỡi con ngựa đó, mà chỉ huýt một tiếng.

Cộp cộp cộp!

Chỉ chốc lát sau, Vân Bôn hý lên một tiếng, sau đó từ đằng xa nhanh chóng lao tới trước mặt Vân Thiên Hà như một mũi tên, cọ vào người Vân Thiên Hà vô cùng thân thiết.

Vân Thiên Hà sau khi lên ngựa, cũng nhấc vai nàng kia xách lên theo, thân thể hai người dựa sát vào nhau, tựa hồ rất không tự nhiên, đỏ mặt nói:

- Ta không chạy trốn đâu. Ngươi có thể để ta cưỡi riêng một ngựa hay không. Nam nữ hữu biệt!

- Ngươi phải hiểu bây giờ mình là tù binh, đây không phải là một trò chơi!

Vân Thiên Hà lạnh lùng trả lời một câu, sau đó cũng không để ý tới nàng, trực tiếp thúc vào bụng ngựa, Vân Bôn hí lên một tiếng, như một mũi tên rời cung hướng về phía đại thảo nguyên bát ngát lao đi.

Vân Bôn chạy như bay, Vân Thiên Hà dùng sợi dây bên trong túi đồ trói tay chân nữ nhân kia lại, nữ tử giãy dụa nói:

- Ta không hề phản kháng, vì sao ngươi còn trói ta?

- Bởi vì lát nữa sẽ có chuyện phát sinh mà ngươi không muốn nhìn thấy, vì sợ ngươi chạy trốn nên trói lại cho chắc ăn!

Sau khi Vân Thiên Hà trói chân tay cô gái lại, chân nàng bị trói ở bên người Vân Bôn, tay cũng không thể cử động, chỉ có thể nằm ngửa trong lòng Vân Thiên Hà, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?

- Cướp người!

Vân Thiên Hà nhàn nhạt phun ra hai từ, sau đó không nói thêm nữa, trên thảo nguyên mênh mông chỉ vang lên từng tiếng vó ngựa dồn dập.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, khi Vân Bôn đã chạy trên thảo nguyên tối mịt được chừng mười dặm, Vân Thiên Hà thấy cách đó không xa có chút ánh sáng, ở trên thảo nguyên nhìn rất bắt mắt.

Nơi này chính là vài cái trướng bồng đám người đến tiếp ứng hắn dựng nên.

Ở trước trướng bồng có bốn người, Vân Thiên Hà quan sát một chút, hai người trong đó chính là gã thanh niên và nữ tử yêu mị bị hắn theo dõi sau khi rời khách sạn. Hai người còn lại, một người là đầu lĩnh sơn tặc bên trong nhà phú hộ kia, và vị sơn tặc trung niên trầm ổn hắn đã thấy ở Thanh Long sơn.

Bất quá những người này hiện tại đều không mang khăn che mặt, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn kỹ thanh niên mặt sẹo, rốt cuộc cũng suy đoán được một chút mánh khóe của người này, trong lòng cười nhạt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Những người kia thấy Vân Thiên Hà bắt cóc được vị nữ tử rồi cưỡi ngựa trở lại, thần sắc đều có chút phấn chấn. Gã đầu lĩnh sơn tặc tiến lến trước vài bước, cười to nói:

- Hảo huynh đệ, làm đẹp lắm, công lao của ngươi đã được ghi nhận, về sau môn chủ sẽ tự thân ban thưởng.

Vân Thiên Hà xuống ngựa, nén giọng nói:

- Vừa rồi bị thương một chút, đầu lĩnh, bước tiếp theo làm như thế nào đây?

Đầu lĩnh kia không trả lời, lúc này ba người khác đã đi tới, gã thanh niên mặt sẹo giơ cây đuốc lại nhìn nữ tử bị trói trên mình ngựa vài lần, nói:

- Không sai, cô gái này chính là quận chúa của La Lan đế quốc, nghĩ không ra Hô Duyên Trường Không lại dùng thủ đoạn ám độ trần thương cao minh như thế, có thể rút củi dưới đáy nồi, người như vậy so với tiểu tử Đồ gia kia thực sự là đáng sợ hơn nhiều!

- Lộ tiên sinh, kế tiếp phải nghĩ biện pháp đem nữ nhân này đưa vào trong đại doanh Bắc quân, mới có thể khiến mười vạn đại quân đóng ở biên cảnh cùng với mọi người ở đây nội ứng ngoại hợp dựa theo kế hoạch thực thi!

Nữ tử yêu mị lúc này mở miêng nói với vị nam nhân trung niên.

Lộ tiên sinh suy nghĩ một chút, trước tiên nói với thanh niên mặt sẹo:

- Kiều Liên, hiện tại ngươi lập tức phản hồi xuôi Nam, thông báo tin tức này, chắc hẳn bọn họ sẽ tự lập kế hoạch!

Vân Thiên Hà vừa nghe xong, nhất thời liền minh bạch toàn bộ kế hoạch của đám người này, nguyên lai cái bẫy này là nhắm vào Bắc quân mà thực thi, bắt cóc một vị quận chúa của La Lan đế quốc rồi đưa vào đại doanh Bắc quân, sau đó lại để lộ ra tin tức.

Cứ như vậy, quân đội La Lan hoàn toàn có đủ lý do hướng Bắc quân Đại Đường đưa ra yêu cầu muốn tới Bắc quân tìm người. Nếu như Bắc quân không đáp ứng, như vậy sư đoàn mười vạn quân tinh nhuệ đóng ở biên cảnh sẽ không chỉ là đồ trang trí nữa, mà hoàng thái tử La Lan cùng với vài đại cao thủ chưa chưa hiện thân kia, e rằng giờ này hẳn vẫn còn trong kinh thành Đại Đường Quốc để che mắt hoàng đế.

Trước tiên dùng quận chúa chân chính của La Lan làm mồi câu, khiến Bắc quân khó lòng tranh cãi, khiến hoàng đế lâm vào thế khó xử, sau đó lợi dụng cơ hội này làm cớ để phát động một hồi chiến tranh, sau đó lại cùng với hoàng đế Đại Đường đưa ra điều kiện. Nói như vậy, đối với những nội ứng mưu đồ Bắc quân Đại Đường, đây cũng chính là một cơ hội tuyệt hảo để đoạt quyền.

Nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong việc này, ngay khi thanh niên mặt sẹo muốn đem nữ nhân trên ngựa xuống, Vân Thiên Hà đứng ở phía sau hắn, đột nhiên rút chủy thủ ra, dưới đích tình thần không hay quỷ không biết, đem chủy thủ đâm vào trái tim của thanh niên mặt sẹo.

Phập!

Thanh niên mặt sẹo đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh, một cỗ hàn ý xâm nhập vào thân thể hắn. Hắn không hề cảm thấy đau đớn, chỉ vô cùng kinh ngạc xoay đầu nhìn lại, thấy tinh quang lóe lên trong đôi mắt Vân Thiên Hà.

Trong sát na hắn ngã xuống đất, hắn tựa hồ nhớ tới thứ gì đó, nhất thời mở to hai mắt, gắt gao nhìn vào Vân Thiên Hà, trong miệng thốt ra hai tiếng:

- Là ngươi...

- Đới Kiều Liên, hiện tại ngươi có thể tiếp tục làm chó cho tam hoàng tử rồi, hắn đang chờ ngươi dưới kia đó.

Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói ra những lời này, Đới Kiều Liên trong miệng không ngừng thổ huyết, hắn dùng ngón tay run run chỉ vào Vân Thiên Hà, mấp máy miệng nhưng không nói ra được lời nào, tuyệt khí mà chết.

Chẳng qua khi hắn chết, hai mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà, chết không nhắm mắt.

Máu trên chủy thủ chậm rãi rớt xuống, cuối cùng rơi trên thảm cỏ, liền đông lại hóa thành một đoàn băng huyết, mà chủy thủ vẫn lóe lên hàn quang như cũ.

Đột nhiên phát sinh một màn này, đều khiến mọi người có chút sửng sốt.

Xoẹt!

Sau khi chủy thủ đút vào vỏ, vị Lộ tiên sinh kia rốt cục cũng lấy lại bình tĩnh đầu tiên, hắn cảnh giác trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, thấp giọng nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Chờ khi ngươi xuống địa ngục, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết ta là ai!

Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói một câu, ngay sau đó Vân Tru liền rời vỏ.

Gã đầu lĩnh kia trở nên cảnh giác, toàn thân bắn ra kình khí, gào thét lao lên, nhưng sau đó trong nháy mắt thân thể hắn dừng lại, chỉ thấy một đạo quang mang lam sắc vung lên một đường vòng cung duyên dáng hướng về phía hắn hạ xuống.

Phập!

Đó là một tiếng kêu trầm muộn khi đao phong xuyên vào da thịt, đầu lĩnh sơn tặc ngay cả tiếng kêu cũng không thốt lên, trước ngực đột ngột xé toạc ra một huyết khẩu, huyết phụ phun ra như suối, trong cơn gió lạnh lẽo thổi qua, hóa thành những đó huyết liên ưu mỹ, nhẹ nhàng rơi trên thảm cỏ.

Chỉ còn lại tiếng nức nở của những cơn gió lạnh thổi qua, tựa hồ đang kéo đi linh hồn nhỏ bé của hắn.