Cuối cùng thì năm cũ đã qua, một năm mới lại đến, khí trời thật là đẹp.
Đêm cuối cùng của năm cũ, kinh thành đã phát sinh một sự kiện làm rung động cả thiên hạ. Tuy ngày đầu tiên của năm mới ánh mặt trời tỏa sáng khắp nơi, trời trong xanh, khí trời dễ chịu nhưng đối với nhiều người thì vẫn đang còn bao phủ trong tầng mây đen.
Tại hoàng cung, trên Kim Loan điện, sắc mặt hoàng đế thập phần âm trầm, quần thần nhìn hoàng đế như vậy đều biết điều im lặng không dám lên tiếng.
Trong lòng hoàng đế đang cực kỳ từ giận, tướng sĩ trung vệ doanh ngự lâm quân trong Tiểu Duyên Sơn không ngờ lại làm phản, cũng may đại hoàng tử kịp thời dẫn Thần Sách doanh cùng Đồ Nguyên Khánh đái lĩnh Bắc quân thủ bị doanh kịp thời ứng phó, lúc này mới ngăn được một hồi binh biến quy mô lớn.
Trung vệ doanh của ngự lâm quân có gần ba vạn người hơn nữa còn được trang bị đầy đủ, thập phần hoàn mỹ. Mặc dù chỉ năm nghìn người tham gia binh biến và đã bị dẹp loạn nhưng thủ bị doanh và Thần Sách doanh cũng bị tổn thất thảm trọng, thương vong gần hai nghìn. Hơn nữa còn có năm nghìn quân tham gia vào binh biến, tổng cộng thương vong đến bảy nghìn người. Đây chính là hung hăng cắt máu của hoàng thượng, vì vậy hoàng thượng tức giận là chuyện đương nhiên.
Hôm nay vừa lên triều việc đầu tiên hoàng đế làm chính là hạ lệnh chém đầu tham quân và thống lĩnh trung vệ doanh với tội danh gây phản loạn, đồng thời hạ lệnh tru di tam tộc. Lúc này mới bắt đầu cùng quần thần nghị sự.
Trọng tâm của lần lâm triều lần này chính là chuyện liên quan đến tam hoàng tử và phe đảng của hắn, chỉ là chuyện liên quan đến tam hoàng tử tương đối mẫn cảm. Nam phái tiêu diệt được thế lực Hoàng môn bố trí ở kinh thành, được nhiều chỗ tốt nên hoàng thượng nói gì cũng đều ủng hộ mà các địa thần Bắc phái lại bảo trì sự trầm mặc, trong lòng còn có toan tính khác, chỉ có các đại thần phái trung lập đưa ra các ý kiến, nghị sự thập phần sinh động.
Mà những đại thần về phe phái tam hoàng tử ngoại trừ số ít đã bị định tội bắt giam, còn lại vẫn đang đứng trên điện.
Tuy nhiên điều làm cho đại đa số người kinh ngạc chính là thế lực của đại hoàng tử, chỉ trong vòng một ngày đã có sự chuyển biến vi diệu. Không biết tại sao phe phái thế lực của đại hoàng tử trong triều không còn sót lại một ai.
Lần lên triều này là do thừa tướng Đồ Viễn La chủ trì, chủ yếu là định tội tham quân, thống lĩnh trung vệ doanh cùng với các thế lực cấu kết với tam hoàng tử. Tuy nhiên đại đa số quan viên phe phái tam hoàng tử dù có liên quan nhưng cũng không bị định tội quá nặng. Dù dã điều tra, thẩm vấn nhưng nếu chỉ vì thế mà kết tội tam hoàng tử mưu phản thì còn rất gượng ép.
Nói qua nói lại, ý kiến, tranh luận … nhưng cuối cùng cũng chỉ điểm những việc bên ngoài căn bản là không nói đến trọng điểm. Mà trong lòng hoàng đế cũng có do dự nhất định.
Đúng lúc này thống lĩnh cấm quân Sài Tiến đứng ngoài điện xin cầu kiến, hoàng đế liền truyền cho hắn vào Kim Loan Điện.
Sài Tiến tiến vào trong điện liền dâng lên một phong thơ nói:
- Khải bẩm hoàng thượng, tuần vệ quân trong thành nhận được tin báo của bách tính nên bắt được một vài con cá lọt lưới, đồng thời trong lúc vây bắt có thu được một phong thư. Nhận định đây là chuyện quan trọng nên đặc biệt ủy thác cho thần giao lên hoàng thượng định đoạt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hoàng đế sai Trịnh công công nhận lấy phong thư, vừa mở ra nhìn mấy dòng nhất thời sắc mặt đại biến trở nên kinh hoàng, tức giận vỗ án đứng lên nói:
- Tên nghịch tử này, dám tư thông với địch quốc, buôn lậu vũ khí của nước ta trang bị cho địch quốc, quả thực là đại nghịch bất đạo. Thừa tướng!
Đồ Viễn La hơi sửng sốt liền đứng ra:
- Có thần.
Hoàng đế giao Trịnh công công đưa phong thư đến cho Đồ Viễn La nói:
- Khanh đọc đi rồi truyền cho quần thần trong điện cùng đọc kiểm tra thật giả trong đó.
Đồ Viễn La tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn liền biến sắc, bên trên có tên của trọng thần La Lan đế quốc. Sau khi xem xong liền truyền đến tay các đại thần cùng nhau xem. Tất cả các quan viên sau khi xem qua đều biến sắc. Các đại thần truyền tay nhau đọc, khi đến tay lễ bộ thượng thư Quách Diễn thì hắn biến sắc, vội vàng tâu:
- Hoàng thượng, vi thần từng đi sứ La Lan đế quốc, đây đúng là chữ viết của đại thần La Lan đế quốc. Thần đã từng xem qua, vị đại thần này vì mất một ngón tay cho nên chữ viết cũng khác với người thường, người khác muốn giả mạo cũng không được. Cho nên thần có thể cam đoan bức thư này là thật.
Hoàng đế nghe xong lập tức hỏi Sài Tiến:
- Các ngươi bắt được người nọ ở nơi nào? Đã thẩm vấn chưa? Có tìm được tin tức trọng yếu nào nữa không?
- Bẩm hoàng thượng, quân sĩ mới truyền đến tin tức đang thẩm vấn, nếu có tin tức mới thần lập tức bẩm báo ngay.
Ngay lúc Sài Tiến đang nói thì một gã cấn vệ quân chạy vào có việc gấp cần bẩm báo. Sài Tiến liền quay ra tiếp nhận chứng cứ, tư liệu sau đó lập tức tiến vào điện giao lên cho hoàng thượng.
Trước tiên hoàng thượng cầm lấy tư liệu lật qua lật lại xem một lần rồi mới mở ra. Ngay khi thấy chứng cứ việc ám sát đại hoàng tử trong lần đi săn liền cười nhạt nói:
- Tên súc sinh này, có điều gì mà hắn không dám làm nữa.
Sau đó khi đọc thêm một đoạn nữa hoàng thượng liếc nhìn Đồ Nguyên Khánh nói:
- Bắc Hầu, khanh xem đi.
Vốn Đồ Nguyên Khánh đang gật gà gật gù, nghe hoàng thượng gọi liền tỉnh táo kinh ngạc tiếp lấy một phần tư liệu mà Trịnh công công đưa đến. Vừa nhìn lướt qua khuôn mặt gìa nua trở nên phẫn nộ, vô cùng kích động.
Các đại thần khác thấy bộ dáng của Đồ Nguyên Khánh đều có vẻ thập phần kinh ngạc, nghi hoặc, chỉ thấy đột nhiên Đồ Nguyên Khánh quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt nói:
- Nhi tử bị hại, chịu oan khuất, cựu thần khẩn cầu hoàng thượng chủ trì công đạo cho Chính Đức.
Lúc này phần tư liệu kia cũng đã được các đại thần truyền tay nhau đọc, rất nhiều người đều thể hiện vẻ cực kỳ oán giận, cũng đều hướng về phía hoàng thượng thỉnh cầu cấp một cái công đạo cho Đồ Chính Đức.
Mà bên phía quan viên Nam phái, sắc mặt lại trở nên thập phần cổ quái. Bọn họ biết Giang Thụ Viễn thiết kế bố cục muốn ám sát phụ tử Đồ soái cũng từng nói bố cục cho bọn họ nhưng bọn họ không ngờ đến hắn lại cấu kết với tam hoàng tử, rồi lại tư thống với địch quốc. Loại chuyện này bọn họ nhất thiết phải thoát khỏi quan hệ, nhất là Mạc Bách Sử, lúc này trong lòng hắn đang tính toán tìm kẻ chết thay.
- Tiêu Viễn Sơn.
Đột nhiên hoàng đế hét lớn một tiếng, Tiêu Viễn Sơn liền bước ra khỏi hàng. Hoàng đế nói:
- Giang Thụ Viễn trong thiên lao có từng thừa nhận những chứng cứ phạm tội này không?
Tiêu Viễn Sơn nói:
- Khải bẩm hoàng thượng, Giang Thụ Viễn chưa từng thừa nhận những chứng cứ phạm tội này. Thần đã từng nhiều lần thẩm vấn nhưng không hề giao ra bất cứ điều gì.
- Lão già gian ngoan kia, lần này đã có chứng cớ xác thực, Đại Lý Khanh, phải định tội như thế nào?
Hoàng đế tức giận nói.
Đại Lý Khanh vội nói:
- Khải bẩm hoàng thượng, tư thông với kẻ thù là phạm vào tử tội. Âm mưu hãm hại trọng thần triều đình hơn nữa còn giết nhiều người vô tội, tội lại càng thêm nặng, theo quốc pháp thì dùng cực hình.
Sau đó hoàng đế giao cho Tiêu Viễn Sơn và Đại Lý Khanh một phần tư liệu trên ngự án, đợi hai người bọn họ xem qua rồi hỏi:
- Từ những phần tư liệu, chứng cứ này thì những quan viên kia định tội như thế nào?
Lúc này trán Đại Lý Khanh đã toát đầy mồ hôi mà sắc mặt Tiêu Viễn Sơn cũng đại biến nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng nếu nội dung trong chứng cứ này được thẩm định là chính xác thì các quan viên kia đều bị xử tử tội.
Hoàng đế ngh vậy liền đứng dậy nói:
- Vụ án này do thừa tướng thẩm vấn, tuy nhiên vụ án lại liên quan đến đốc tra viện nhân đẳng, ngự sử vì vậy tạm thời thu quyền điều tra của Đại Lý Khanh, sau khi kết thúc vụ án xem xét lại.
Nói xong hoàng thượng liếc mắt nhìn Đồ Nguyên Khánh:
- Còn về phần Giang Thụ Viễn thì không cần điều tra nữa. Trưa mai tất cả các quan viên có mặt, hành hình trước mặt mọi người, bêu xác thị chúng. Còn về tam hoàng nhi …
Nhắc đến chuyện này hoàng đế lại cảm thấy đau xót, hai tay nắm chặt nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết:
- Sau khi thẩm tra không có sai lầm, ban thưởng lụa trắng để hắn tự mình kết thúc.
Kinh thành, mùa đông giá rét đã qua nhưng khí trời vẫn còn se se lạnh, mỗi lần có cơn gió nhẹ thổi qua người đi đường lại cố thu mình vào chiếc áo.
Bên ngoài mọi việc cơ bản đã an bài thỏa đáng, Vân Thiên Hà lại tiếp tục luyện công.
Gần đây cảm giác thấy tinh kinh, đệ nhất tinh vực đã đạt tới đại viên mãn, cảm giác bức màn chắn tiến cấp ngày càng mong manh.
Khi đã tiến nhập vào giai đoạn võ sư cao cấp, mỗi lần đột phá một tầng thứ đều rất gian nan, không thể cố gắng rút ngắn khoảng cách đề thăng tốc độ lên được vì rèn đúc toàn thân làm cho gân cốt rắn chắc như cương thiết nên cần phải kiên trì, không ngừng cố gắng không ngừng nỗ lực, luôn bảo trì một tâm tính võ đạo kiên định, tiến hành theo chất lượng.
Dù sao lúc còn là võ sĩ đã luyện đến lô hỏa thuần thanh mà võ sư bắt đầu đoán cốt nên cần một giai đoạn thành lập cơ sở, sau khi đã luyện cốt thành công thì cơ thể có thể thừa nhận được mức độ cao hơn rất nhiều, khả năng rèn luyện cũng được tăng cao.
Lúc Vân Thiên Hà tấn cấp thất cấp võ sư đã được Lâm Cận Hiên chỉ điểm, chỉ rõ cho hắn con đường tu luyện của cao cấp võ sư, tránh cho việc đi đường vòng. Từ đầu đến cuối hắn vẫn tuần hoàn từng bước theo ý động mà cốt động, cốt động mà hình động tiến hành tu luyện.
Mỗi một lần tu luyện hắn cũng không cố chấp theo một phương pháp mà tùy theo tình huống biến hóa để bắt đầu chú trọng kết hợp hình và ý. Thế nhưng trong thời gian qua hắn đã quên biến hóa của chiêu số, đã quên tập với các dụng cụ chỉ tập trung tu luyện rèn đúc toàn thân. Trong lúc tu luyện Vân Thiên Hà không khác gì một khô lâu đang khiêu vũ, ví dụ như vậy xem ra rất chuẩn xác.
Mà hôm nay khô lâu khiêu vũ lại mang thêm tải trọng để tu luyện, chính xác chính là một khô lâu mang thêm một bao cát để tu luyện, thuần túy chính là ngược đãi mình.
Vân Thiên Hà đang muốn dùng phương pháp này để tạo áp lực cho bản thân, bây giờ trên người hắn, từng bộ vị đều măng theo phụ trọng kể cả tứng ngón tay, cứ như vậy khiến cho trọng lực dồn vào toàn thân hắn tăng lên gấp mấy lần.
Bởi vì trong phủ không có hồ hắn không thể như trước đây tu luyện dưới đáy hồ để tạo áp lực vì thế hắn cũng chỉ có phương pháp đeo phụ trọng để tu luyện mà thôi. Tuy nhiên dù phương pháp không giống nhau nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.
Việc tu luyện thế này làm hắn nhớ đến thời gian lúc ở võ đường Lợi Châu. Tuy rằng dưới áp lực lớn tiến hành đoán cốt là rất nguy hiểm hơn nữa còn phải chịu thống khổ gấp mấy lần bình thường nhưng Vân Thiên Hà lại muốn dùng phương pháp này để kích thích, rèn đúc ý chí của mình và tăng khả năng chịu đựng.
Bởi vì hắn tin tưởng thông qua phương pháp này hắn sẽ đột phá!