Cố Triệt nhún nhún vai, bày tỏ anh không có ý kiến gì.
Cuối cùng một phiếu còn lại do Phá Thương định. Phá Thương đồng ý chính là chuyện đã định, nếu như Phá Thương không đồng ý, như vậy hai bên ngang nhau, chuyện này cũng không giải quyết được.
Phá Thương nhìn ánh mắt của mọi người tập trung sự chú ý lên người của anh, trong nháy mắt cảm giác thật ra thì anh vẫn nên tỏ thái độ sớm một chút thì tốt hơn, cũng sẽ không gặp phải chuyện quyền quyết định cục diện ở bên tay của anh rồi. Chỉ là, ý kiến của sư đệ sư muội, mặc kệ là nói anh trọng nữ khinh nam hay là gì, dù thế nào đi nữa thì anh cũng muốn ủng hộ ý kiến sư muội. Cho nên: "Anh cảm thấy là có thể đấy."
"Được, vậy các anh tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi. Chuẩn bị xong nguyên liệu thì đúng tám giờ tối sẽ bắt đầu, thời gian nấu là một tiếng. Bây giờ còn có bốn mươi hai phút là tám giờ, các anh phải nắm chặt thời gian đó." Trang Nhã Khinh nghịch ngợm nói.
"Đáng chết." Ba người vội vội vàng vàng chạy đến siêu thị chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Rốt cuộc Trang Nhã Khinh quyết định gọi điện thoại về cho Thanh Phong. Thanh Phong đáng thương, bị đồ nhi ngoan mà chính ông thích nhất quên lãng một đoạn thời gian thật lâu, thật là đáng thương .
"Nha đầu thối, lâu như vậy mới gọi điện thoại, trong mắt con có còn một sư phụ như ta hay không?" Điện thoại vừa nối, Thanh Phong đổ ập xuống chính là một trận giáo huấn. Haizz, tự trách ông lúc trước đã quá dung túng nha đầu này nên biến thành dáng vẻ vô pháp vô thiên, không sợ trời không sợ đất. Những điều này cũng may rồi, ghê tởm nhất đúng là tuyệt đối không hiểu được tôn sư trọng đạo là gì.
"Lão già, người nói nhiều hơn một câu con liền cúp điện thoại." Trang Nhã Khinh mới không để ý tới lời Thanh Phong nói, ông đơn thuần chính là miệng nói lời gay gắt , thật ra thì cũng không sợ hãi gì hết. Duy nhất chỉ có cô mà thôi. . . . . .
"Được được được rồi, ta không nói nữa. Ta nói, chừng nào thì con mới có thể trở lại thăm người sư phụ đáng thương là ta đây hả? Bây giờ mỗi ngày sư phụ con đều như bị ngấm hoa độc vậy, dạ dày sư phụ đã sớm kháng nghị với ta rồi." Vẻ mặt Thanh Phong phàn nàn nói. Trước kia lúc có Nhã Nhã, mặc dù ông không thể ăn được thức ăn do tự Nhã Nhã làm mỗi ngày, nhưng biết mỗi ngày còn có Phá Trần, Phá Minh nấu cơm, cũng ngọn như vậy. Sau đó lại lục tục rời đi, sau khi ba người họ đi cũng có thể chấp nhận, ít nhất còn có một đồ đệ tốt đều làm cho ông ăn ngon mỗi ngày, đây cũng coi là chấp nhận được. Sau đó, một cuộc điện thoại, Thấm Tuyết cũng bị gọi đi, mỗi ngày dạ dày của ông đều như bị ngấm hoa độc, haizz. . . . . . Tim của ông, dạ dày của ông…
Trang Nhã Khinh như đã sớm biết sẽ là nguyên nhân này: "Nếu không con làm cho sư phụ rồi gửi đến đó cho người thì thế nào?" Trang Nhã Khinh nhẹ giọng, dịu dàng nói.
Die nda nl equ ydo n