Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, hay là trước tiên không cần vội vàng quản chuyện này, chuyện cô và Cố Triệt mới quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ thật sự hoàn toàn không có đầu mối. Trang Nhã Khinh cảm thấy rất thất bại, trước nay chưa từng thất bại. Cố Triệt, liên lạc Cố Triệt không được, rốt cuộc vị hôn thê đó là thần thánh phương nào cũng không biết. Bây giờ Trang sức Thiển Nhã cũng không có một chút đầu mối, thật sự Trang Nhã Khinh bỗng muốn tìm phương thức gì đó để phát tiết một chút buồn bực trong lòng mình.
Đua xe? Thật không có ý nghĩa, trên căn bản ở khu vực thành phố A tìm không đưỡ đối thủ, trừ khi là vua đua xe, nói không chừng cô còn có một chút hứng thú. Nếu không,, đi nhảy Bungee? Nhảy Bungee... Cảm giác kích thích thật sự tốt hết lời để nói. Từ trên trời cao rơi xuống, không trọng lượng, còn có hồi hợp. Vốn định chơi nhảy Bungee cùng Cố Triệt, không ngờ lại. . . . . . Xem ra vẫn phải tự đi rồi.
Trang Nhã Khinh nói làm là làm liền, tìm một nơi nhảy Bungee , vị trí lại tốt. Bốn phía phong cảnh cũng rất đẹp, vách núi cao dựng đứng, những cây từng già, quả thật giống hệt như vẽ. Cũng không biết sao ông chủ của nơi nhảy Bungee tìm được chỗ này. Chỉ là nơi này tự nhiên hơn những nơi khác rất nhiều, nhân viên tương đối ít, cho nên vẫn có rất nhiều người không yên tâm. Lỡ như xảy ra chuyện gì, thật sự cũng không có bảo đảm.
Cảm giác không biết kích thích làm Trang Nhã Khinh thích. Huống chi, người khác dám nhảy ở chỗ này, vẫn có bảo đảm an toàn. Không đúng thì đã sớm sụp đổ không phải sao.
"Thưa cô, hai người sao?" Người phụ trách đi tới, nhìn hai cô gái yêu điệu là Trang Nhã Khinh cùng Mạc Thiển, thật sự không tin là hai cô bé dám trực tiếp chạy tới chơi trò chơi cực hạn như vậy. Nơi này cũng không phải chưa từng có người tới, đại đa số đều là đàn ông có lá gan tương đối lớn đưa vợ hoặc là bạn gái tới đây. Bình thường những cô gái nhìn cũng không dám nhìn từ trên này xuống phía dưới. Không lay chuyển được bạn trai của mình nên vẫn cắn răng cùng bạn trai nhảy xuống, có người thật sự không muốn cho nên vẫn ở phía trên xem. Đây không giống vậy, rối rắm chính là chỗ này.
"Tôi nhảy, cô ấy không nhảy." Trang Nhã Khinh nói. Làm sao dám để Thiển Thiển nhảy, cô không muốn sống nữa sao. Nếu như trong bụng không có đứa nhỏ thì còn may ra, có đứa nhỏ thì trò chơi hơi kích thích một chút cũng không thể chơi, đừng nói nhảy Bungee.
Mang theo Thiển Thiển đến không phải là bởi vì Thiển Thiển nhất định cùng đi theo, nói không yên tâm một mình cô. Thật là, có gì không yên tâm, một mình chạy đến nước R cũng không phải là an toàn trở lại sao.
Chỉ là Thiển Thiển ở đây cũng tốt. "Cậu cầm đồ giúp mình, đứng xa một chút, không nên nhìn, đừng dọa cháu của mình đấy." Trang Nhã Khinh dặn dò.
Trang Nhã Khinh là một cô gái bốc đồng, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, cho nên cô muốn nhảy thì liền nhảy.
Nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang dụ dỗ bạn gái mình cùng nhảy, Trang Nhã Khinh cười cười. Nhớ trong phim Titanic, hai người Rose cùng Jack đứng ở đầu thuyền, ôm ấp, lúc nói youjump, ijump, Trang Nhã Khinh thật cảm thấy đây là tình yêu xinh đẹp nhất, tình yêu lãng mạn nhất. Nếu như bỏ qua sự thật hai người sắp chết đi. Đến lúc đó cùng chết đi vậy cũng không sai, cũng không phải là chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Cho nên, vốn muốn cùng Cố Triệt cùng nhảy, sau đó cùng nói lời kịch đẹp đó rồi nhảy xuống, đó là chuyện tình thật đẹp. Chỉ là còn chưa kịp nói. Bên kia người con trai nói: "Chẳng lẽ chút này em cũng không muốn nhảy cùng anh sao? Không phải là nói có thể chết vì anh sao, anh lại không để em chết. Đây không phải là nhảy núi, không phải tìm cái chết, chỉ là một trò chơi, nhảy xuống chúng ta vẫn có thể đi lên." Người con trai dụ dỗ người con gái.
Cô gái do dự liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó vẫn lắc đầu. "Không được, cao như vậy, em sợ. Anh cũng không cần đi có được hay không, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
"Lá gan em sao nhỏ như vậy, anh cũng đã nói trước kia anh hay tới chỗ này chơi, có bảo đảm an toàn, không cần lo lắng những vấn đề đó."
"Nhưng vẫn rất kinh khủng."
"Không cần sợ, đến lúc đó em ôm thật chặt anh, anh sẽ bảo vệ em. Cho dù có gì ngoài ý muốn thì chúng ta cũng đi chung với nhau không phải sao? Anh cũng không thể bỏ lại em."
Trang Nhã Khinh cười, chợt nghĩ tới bị dụ dỗ nhảy xuống hình như cũng thật tốt. Chỉ là, nếu như là cô và Cố Triệt cùng đi sẽ là cảnh tượng như thế nào đây? Có thể hai người đều mang theo thái độ đùa giỡn cùng với nụ cười hay không hay dễ dàng liền nhảy xuống? Nói không chừng sẽ là như vậy.
"Nhã Khinh, nếu không cậu cũng không cần nhảy, thật sự rất nguy hiểm."
"Nhưng rất kích thích. Cậu sợ cũng đừng nhìn."
Trang Nhã Khinh ôm lấy Mạc Thiển, “Mạc Thiển không cần phải lo lắng, mình sẽ không có vấn đề gì đâu”. Sau đó trang bị tốt tất cả, đi tới mép vách đá.
Độ cao cũng không phải quá cao, có thể quá cao là do không khống chế được thôi. Trang Nhã Khinh nhìn xuống phía dưới, kiểm tra các biện pháp có an toàn hay không, làm xong tất cả, mức độ vững chắc của sợi dây..., những thứ này vẫn phải kiểm tra xong. Cô là người chứ không phải thần thánh, có chuyện ngoài ý muốn cũng không thể xuất hiện kỳ tích lần nữa đâu. Trang Nhã Khinh không nhận ông trời chiếu cố cô như thế.
Chớp mắt nhảy xuống, giống như Trang Nhã Khinh còn nghe chàng trai kia dụ dỗ cô gái, nói: "Em xem, người ta cũng gần tuổi em cũng dám nhảy một mình, anh yêu em mà, có gì phải sợ." Tại sao cô có thể bằng tuổi cô ấy được, xem ra ít nhất cô bé kia cũng hai mươi, cô gieo họa còn chưa đến mười tám đấy. Trang Nhã Khinh nghĩ.
Thật ra thì cũng bởi vì Trang Nhã Khinh cũng không hy vọng nhìn bản thân rất ngây thơ, vẫn luôn trang điểm để cho cô nhìn thành thục một chút, quyến rũ một chút.
Cho nên, Cố Triệt biết vị hôn thê của anh muốn gả đi trước mười tám tuổi, sau khi thấy Trang Nhã Khinh trang điểm, thật không giống chưa đầy mười tám, huống chi vóc người Trang Nhã Khinh như ma quỷ, cô gái chưa tới mười tám không trổ mã tốt như vậy. Cho nên Cố Triệt chưa từng liên hệ hai người với nhau. Anh cũng không hỏi qua số tuổi cô.
Trong nháy mắt Trang Nhã Khinh vẫn có chút hoài nghi. Vị hôn phu là nhà họ Cố, Cố Triệt lại họ Cố. Hơn nữa có cảm giác thân phận gia tộc Cố Triệt cùng vị hôn phu vô duyên thật không sai biệt lắm. Nhưng ý nghĩ như vậy lóe một cái rồi mất. Chớ nói chi sau khi trở lại nghe Phá Trần xác minh nói vị hôn phu tên là Cố Tử Tân, hơn nữa còn có tuổi chừng bốn mươi, hơn nữa còn là một người đàn ồn bất lực . Trang Nhã Khinh thấy không nên nghĩ đến Cố Triệt cùng Cố Tử Tân liên hệ với nhau. Dù sao Trang Nhã Khinh tin tưởng người khác lừa cô thì Phá Trần, Tiểu sư huynh của cô cũng sẽ không lừa cô.
Mọi người nói, lúc mỗi người ở trên không rơi xuống, trong đầu cũng sẽ hiện ra chuyện khiến mình vui vẻ nhất, khó qua nhất, khó quên nhất.
Lúc Trang Nhã Khinh rơi xuống cũng thế.
Trang Nhã Khinh nhớ tới trước đây lúc yêu Mạnh Thiệu Phong, lúc kết hôn cùng với lúc phát hiện Mạnh Thiệu Phong ở bên ngoài rồi lúc bị Phá Thương giết chết. Nhưng Trang Nhã Khinh nghĩ tới nhiều nhất vẫn chuyện sau khi sống lại. Từng chút từng chút ở Lăng Thiên Môn, chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
Vẫn còn đang nhớ, Trang Nhã Khinh đột nhiên giật mình, mở mắt đang nhắm.
Phía trên, người phụ trách thấy sợi dây chợt đứt mất, không biết nên làm sao mới phải. Đây cũng không phải đứt tự nhiên, vừa nhìn chính là bị cắt đứt . Nhưng người ta vẫn không có khả năng tự cắt sợi dây của mình ? Làm sao bây giờ? Nơi này té xuống thì phải xảy ra án mạng. Mặc dù ở phía dưới cùng còn có một tầng các biện pháp bảo vệ, phạm vi rất lớn phía dưới đều lắp lưới đêm. Không phải nơi quá cao té xuống thì rơi vào trên đó cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. "Nhanh lên, mau liên lạc nhân viên an toàn phía dưới. Hỏi một chút xem có cô gái trẻ tuổi rớt xuống hay không?"
"Dạ dạ dạ." Chợt gặp được vấn đề này, ai không khẩn trương. Xảy ra mạng người, công ty của bọn họ chính là xong rồi. Hiện tại chính là thời kỳ mấu chốt, sao gặp vấn đề như vậy được.
Mạc Thiển cũng sợ ngây người, nhìn sợi dây bị đứt trong tay người phụ trách, bụng chợt đau. "Nhã Khinh. . . . . . A. . . . . . Tôi. . . tôi đau bụng." Mạc Thiển ôm bụng kêu to, mồ hôi lạnh càng không ngừng toát ra từ trán.
Người phụ trách thấy vậy càng thêm hốt hoảng. Đây là chuyện gì? Chuyện vừa rồi còn chưa có giải quyết xong, hiện tại lại tới một người đau bụng. Nhớ cô gái vừa rơi xuống hình như có nhắc tới trong bụng cô gái này còn có đứa bé. Xong rồi, hiện tại. . . . . . "Nhanh lên, người mau tới chở cô gái này đi bệnh viện. Nhanh lên một chút. Gọi người thông báo ông chủ một tiếng." Khuôn mặt người phụ trách đều là mồ hôi nước, còn khoa trương hơn cả Thiển Thiển.
Lấy khăn giấy ra, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Cặp tình nhân bên cạnh nhìn thấy đã xảy ra chuyện, cũng không cãi nữa, cậu con trai kia cúi đầu đi theo cô gái. Vốn cho là thật sự không có chuyện gì, không ngờ lại xảy ra chuyện. Cũng may có Tiểu Thiến vẫn không để cho cậu ta nhảy, nếu không nếu như bọn họ nhảy thì hậu quả. . . . . .
Người đi liên lạc phía dưới thì nói rằng là không liên lạc được người. Cũng không biết người đi đến nơi nào rồi, điện thoại không ai nhận.
Người phụ trách kia nghe càng thêm nóng nảy. Người liên lạc không được, vậy làm sao bây giờ?
"Nhanh lên, nhanh đưa người xuống dưới tìm một chút đi."
"Vâng" Người phụ trách đi qua nhìn túi xách Trang Nhã Khinh còn có Mạc Thiển để lại, vừa mới chuẩn bị mang đến bệnh viện thì nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên. Lúc đầu anh ta cũng không có nhận, nhưng mà đối phương gọi không ngừng, cho nên liền nhận.
"Nhã Nhã, sao không nhận điện thoại? Em ở đâu?" Là Phá Trần.
Người phụ trách nghe đối phương thân mật gọi thì nghĩ đến đây là bạn trai cô gái kia. Anh ta muốn cười, chính là cười gượng hai tiếng cũng có thể. Nhưng anh ta phát hiện mình thực sự cười không nổi: “Xin chào. Xin hỏi anh tìm cô Trang Nhã Khinh sao?”
“Cậu là ai? Nhã Nhã đâu?” Nghe được giọng đàn ông xa lạ, trực giác Phá Trần cảm thấy rất kỳ quái. Giọng nói này không thể nào là Cố Triệt, bạn trai Nhã Nhã.
“Cô ấy...Chúng tôi vẫn còn đang tìm cô ấy.”
“Tìm cô ấy? Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Phá Trần gia tăng.
“A... Đúng vậy, cô Trang Nhã Khinh đến chỗ chúng ta nhảy bungee, sau đó, sợi dây đứt.” Lười người phụ trách vẫn chưa nói hết đã bị tiếng rống giận dữ phá mãng nhĩ của Phá Trần cât đứt.
“Sợi dây đứt? Các người làm ăn cái gì? Kinh doanh gì mà có thể để sợi dây đứt ? Các người ở đâu?”Trong quá trình nhảy Bungee sợi dây đứt! Vẫn có thể nói cho anh biết một tin tức không may hay sao?
“Vị tiên sinh này, chúng tôi đã phái người đi xuống tìm cô Trang Nhã Kinh. Xin bình tĩnh đừng nóng?”
“Bình tĩnh đừng nóng cái rắm. Các người ở đâu?”
“À......núi Minh.”
Phá Trần cúp điện thoại đi đến thẳng núi Minh. Phá Trần mới vừa tắt điện thoại, người phụ trách vẫn chưa để điện thoại di động lại thì điện thoại lại vang lên. Vẫn là điện thoại di động này: “A lô, chào cậu.” Cậu khoẻ chứ tôi không khoẻ.
*Vì trong tiếng Trung: “Xin chào” và “Cậu khoẻ không” phát âm giống nhau.
“Cậu là ai? Nhã Nhã đâu?”Hạ Tĩnh Thiên không biết làm sao, chợt muốn gọi điện cho Trang Nhã Khinh. Không ngờ là một người đàn ông nghe điện thoại. Không phải là bạn trai Nhã Nhã chứ?
“À...Cô ấy nhảy bungee ở chỗ chúng tôi, sợi dây đứt, phía dưới vốn sắp xếp nhân viên cũng không có rồi, chúng tôi đang phái người tìm kiếm cô ấy.” Người phụ trách nói một hơi cũng không để bị cắt ngang. Muốn nói gì chờ anh ta nói xong rồi hãy nói.
“Địa điểm.” Giọng Hạ Tĩnh Thiên trở nên nghiêm túc.
“Núi Minh.” Điện thoại ngắt. Mới ngắt thì điện thoại lại vang lên. Người phụ trách này nhìn điện thoại vẫn khôn ngừng chấn động, muốn khóc. Đây rốt cuộc là người nào? Sao mà nhiều điện thoại gọi tới như vậy? Ông xã? Lần này là ông xã cô ấy gọi điện tới sao? Hai người lúc nãy lại là người nào? Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.
Như vậy cú điện thoại này là nhận hay không nhận? Đang lúc người phụ trách này do dự, điện thoại tự động tắt. Sau đó lại vang lên vẫn là ông xã. Cắn răng, dù sao nhất định phải đối mặt, chết sớm siêu sinh sớm. Điện thoại vừa mới thông, người phụ trách cũng không chờ đối phương nói chuyện, trực tiếp tuôn ra toàn bộ. “Cô Trang Nhã Khinh ngảy Bungee ở chỗ chúng tôi, sợi dây bị đứt, người phía dưới cũng không liên lạc được, chúng tôi đang phái người tìm kiếm cô ấy, nơi này là núi Minh.” Lần này khai báo rõ ràng rồi. Cô Triệt nghe người phụ trách nói, không nói gì liền cúp điện thoại. Chuyện gì xảy ra? Nhã Nhã, nhảy Bungee xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhã Nhã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi! Núi Minh.
Cố Triệt lập tức cầm chìa khoá xư của mình lên, chạy đến núi Minh.
Ông chủ chỗ nhảy Bungeecũng tới, vẻ mặt vội vã chạy tới, nhìn thấy người phụ trách kia thì đổ ập xuốngchửi mắng một trận: “Cậu làm sao thế, không phải nói các biện pháp an toàn nhất định phải làm tốt sao?Có phải câu chê tôi tiền quá nhiều không đỉ thường hay không? Một mạng ít nhất phải bồi thường mấy mươi vạn, cậu có bồi thường không?”
“Ông chủ, tôi nghĩ cũng phải ngoài ý muốn, cũng không phải là các biện pháp an toàn của chúng ta không làm tốt.” Người phụ trách Vương Tiến cầm đầu dây cho ông chủ nhìn, nhưng căn bản là ông chủ cũng không nhìn, ngược lại đẩy sợi dây ra.
“Tôi quản cậu làm gì. Không phải ngoài ý muốn là gì? Chẳng lẽ là bị người ta cắt đứt hay sao? Dù là bị người ta cắt đứt thì chúng ta không bảo vệ tốt, không làm tốt các biện pháp an toàn, chính là vấm đề của chúng ta, sao cũng không trốn tránh được. Nhẹ thì thường tiền, nặng thì ngồi tù, cậu chờ ngồi tù đi. Ông chủ nói xong, sau đó nhìn xung quanh một chút, ngoài người phụ trách thì toàn bộ người còn lại đều không có ở đây.
“Bọn họ đâu?”
“Đi xuống tìm người rồi.”
“Phía dưới không phải có sắp xếp nhân viên sao?”
“Liên lạc không được.” Bốp, Vương Tiến đáng thương lại bị tát một tát. Anh ta có làm gì tội lỗi đâu, l?ại gặp phải chuyện như vậy? Đời này đã làm chuyện xấu nhưng mà chỉ có một phụ nữ khác sau lưng vợ thôi, chính là như vậy mà thôi, ông trời không đến nỗi trừng phạt anh ta như vậy chứ. “Đây là túi của ai?”
“Hai cô gái kia”
“Hai? Té xuống hai người
?” Âm thanh của ông chủ tăng lên N lần.
“Không phải, té xuống một, một người không nhảy.” Vương Tiến giải thích, nhìn thấy mình bộ dạng ông chủ thả lỏng. Vương Tiến nói tiếp: “ Chỉ là cô ấy nghe tin cô Trang Nhã Khinh té xuống thì bị doạ đến vào bệnh viện, có thể là đã động đến thai khí.”
“Có con sao?”
“Dạ, có lẽ vậy.”
“Chuyện này tôi mặc kệ, cậu xử lý.” Dù sao chỗ này chẳng qua là ông ta nhất thời nổi hứng, sau lại bắt đầu si mê bowling nên cũng không trông nom nơi này nữa, ném tất cả mọi chuyện cho Vương Tiến nên Vương Tiến vẫn luôn xử lý, trên căn bản ông ta không có để ý qua, chẳng qua là một ông chủ trên danh nghĩa mà thôi. Sớm biết xảy ra sự việc này, ông ta còn giữ lại dụng cụ làm gì? Chơi rồi không bỏ đi, sao lại còn phải tận dụng mở một nơi nhảy Bungee? Ném củ khoai lang phỏng tay ra ngoài, người cũng rời đi.
Vương Tiến khóc không ra nước mắt nhìn ông chủ rời đi như vậy, anh ta thật sự cũng muốn giống như ông chủ, trực tiếp hất tay rời đi, cái gì cũng không trông nom. Nhưng có khả năng sao? Có khả năng sao?
Điện thoại lại vang lên, là điện thoại của một người khác.
"Ở đâu vậy?" Mạc Minh Vọng thật sự không nhịn nổi, vẫn chủ động gọi điện thoại cho Mạc Thiển Thiển. Thôi, mình là đàn ông, nhường một chút có sao đâu. Nhưng người phụ nữ đáng chết này, lâu như vậy cũng không liên lạc, đây là ý gì?
"Nhất. . . . . . bệnh viện."
"Bệnh viện? Bệnh viện nào? Cậu là ai?"
"Tôi, anh cũng không nên hỏi tôi là ai, cô ấy ở bệnh viện Nhất. Là khoa phụ khoa." Sao âm thanh của người gọi điện cho hai cô gái này đều làm anh ta nghe không tự chủ được cảm thấy kinh hồn bạt vía đây?
Mạc Minh Vọng cúp điện thoại, ôm lấy Tiểu Viêm lái xe đến bệnh viện Nhất ở thành phố A..
"Cha, sao thế? Bệnh viện gì?"
"Hình như mẹ con vào bệnh viện."
"Hả? Mẹ thế nào?" Tiểu Viêm nghe mẹ vào bệnh viện nên rất là lo lắng. Mặt nhăn như bánh bao, xem ra thật sự rất lo lắng.
"Không rõ lắm."
Bên này, Phá Trần chạy tới đỉnh núi Minh đầu tiên. Nhìn thấy nơi nhảy Bungee, nơi này chỉ có một mình Vương Tiến ở đây, đương nhiên Phá Trần vọt tới, xốc lên cổ áo Vương Tiến nhấc anh ta lên, chân cũng đã cách mặt đất. "Nói, Nhã Nhã đâu?"
Vương Tiến bị ghìm ở cổ, khó thở chứ đừng nói là nói chuyện. Chỉ có thể nhịn chỉ cho Phá Trần vị trí Trang Nhã Khinh rơi xuống.
Die nda nl equ ydo n
Phá Trần tùy ý ném Vương Tiến một cái, xông về nơi rơi xuống. Phá Trần cũng không quản nhiều như vậy, Nhã Nhã rơi xuống, đương nhiên anh cũng muốn đi xuống. Đừng hiểu lầm, không phải Phá Trần cho là Trang Nhã Khinh rơi xuống chết rồi nên anh cũng muốn nhảy xuống tìm cái chết. Phá Trần nhìn một chút, nơi này là tương đối dốc, trên căn bản không có điểm tựa, sao có thể đi từ nơi này xuống đó.
Tất nhiên, nếu chỗ nhảy Bungee không dốc, nếu chỉ có góc bảy mươi độ, vậy khi nhảy xuống thì sợi dây còn chưa thả hết thì cũng đã bay tới thân núi rồi.
"Có thể đi xuống từ chỗ nào?"
Vương Tiến chỉ một con đường, lúc bọn họ đi xuống sắp xếp đều đi xuống từ chỗ này.
Phá Trần không nói hai lời liền trực tiếp đi xuống từ chỗ đó. Nếu Vương Tiến là người có tâm muốn hại Phá Trầ , tùy tiện chỉ một đường chết cho Phá Trần, nói không chừng Phá Trần cũng sẽ không chút do dự trực tiếp đi xuống. Bởi vì ở trong mắt Phá Trần, không có gì quan trọng hơn an toàn của Trang Nhã Khinh. Rất nhanh, Hạ Tĩnh Thiên cũng chạy đến. Nhìn thấy Vương Tiến, lại giống hệt như Phá Trần níu lấy cổ áo của Vương Tiến xách lên, cũng nói. "Nhã Nhã đâu?"
". . . . . ." Vương Tiến chỉ cho Hạ Tĩnh Thiên chỗ mới vừa nói với Phá Trần. Chưa kịp nói ra ý là có thể đi xuống dưới từ chỗ bên kia.
Hạ Tĩnh Thiên đi đến chỗ Vương Tiến chỉ cho anh nhìn một chút, sau đó ném Vương Tiến một cái rồi đi tới đó.
Vương Tiến từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người một cái, lắc đầu, trong nháy mắt hít thở không thông thì lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ: "Xem ra hai người đàn ông này cũng không phải quá cường tráng, sao hơi sức lớn như vậy? Mình nói ít cũng có một trăm năm mươi cân (khoảng 75 kg), một tay nhẹ nhàng đã nhấc mình lên, lợi hại."
Lúc Phá Thương chạy tới đỉnh núi Minh Trường Thanh, còn chưa đi tới trước mặt Vương Tiến, Vương Tiến liền làm tốt lắm chuẩn bị ứng phó. Ôm lấy cổ của mình, cảnh giác nhìn Phá Thương, phòng ngừa Phá Thương cũng trực tiếp nhấc anh ta lên. Mới vừa trải qua hai người, Vương Tiến đã đưa ra một kết luận, quả nhiên là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm. Cô gái Trang Nhã Khinh có sắc mặt không đổi liền nhảy xuống, còn có lai người đàn ông tuấn mỹ hơi sức rất lớn lúc nãy đều nói cho anh ta một cái đạo lý, quả nhiên đều là người mạnh mữ. Cho nên bây giờ chạy tới chắc cũng giống vậy, huống chi xem ra còn khỏe mạnh hơn hai người lúc nãy.
"Cô ấy té xuống từ đây, bên kia có đường có thể đi xuống tìm người." Vương Tiến lập tức khai báo hai vấn đề quan trọng.
Phá Thương quét một vòng Vương Tiến, sau đó nhìn nói Trang Nhã Khinh rơi và túi xách Mạc Thiển. Phá Thương mới nhớ tới lúc tiểu sư muội Nhã Nhã đi khỏi còn có một người cũng không ở nơi nào. "Thiển Thiển đâu?"
"Đau bụng, chúng tôi đã chở cô ấy đến bệnh viện."
Phá Thương gật đầu, sau đó bắt đầu đi xuống con đường Vương Tiến chỉ.
Sau khi Vương Tiến nhìn Phá Thương đi xuống, hoàn toàn không thấy được người nữa thì lúc này mới vỗ vỗ lồng ngực của mình, thật là bị hù chết. Tưởng là trực tiếp bóp cổ của anh ta chứ. May mà không có.
Hôm nay thật đúng là bị kinh sợ quá nhiều.
Tuy nói là một con đường, nhưng tổng thể mà nói vẫn là dốc đứng. Chỉ là tốt hơn là chỗ nhảy xuống thẳng đứng bên kia một chút. Con đường này đối với Phá Trần, Phá Thương còn có Hạ Tĩnh Thiên mà nói thì đó hoàn toàn không có vấn đề. Đi rất chắc chắn, giống như là đi đường bằng. Chỉ là bởi vì trong lòng nóng nảy cho nên vẫn phải nhanh rất nhiều, cơ hồ là chạy. Bình thường đều biết, đường càng dôc thì càng đứng không vững. Mà lúc đi xuống thì bình thường đều sẽ có tốc độ rất nhanh, bởi vì căn bản không chậm được, chân không vững vàng.
Tốc độ của ba người là không xê xích nhiều. Cho nên vẫn duy trì tình thế Phá Trần ở phía trước, Hạ Tĩnh Thiên ở giữa, sau đó Phá Thương ở phía sau nhất. Chỉ là một người đượcsắp xếp đi xuống tìm kiếm Trang Nhã Khinh vẫn còn đang trên đường, nắm trên nhánh cây hoặc leo dây từ từ đi xuống dưới, tốc độ chậm không thể chậm.
Đúng thế, Trang Nhã Khinh cũng không phải là gì của bọn họ, bọn họ gấp như vậy làm gì. Hơn nữa, trừ chuyện cũng không phải bọn họ phụ trách, bọn họ chỉ đi làm chỗ này mà thôi, xảy ra chuyện cũng không có trực tiếp liên hệ cùng bọn họ. Cho nên nói, cần gì chạy nhanh như vậy, trước tiên nêm đảm bảo an toàn của mình mới xem là quan trọng nhất.
Vì nhìn thấy tình hình như vậy. Một người ở trước mặt chậm rãi đi xuống dưới, sau đó, tốc độ Phá Trần rất nhanh đi qua từ bên cạnh họ. “Mới vừa có người đi qua bên cạnh chúng ta sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác có một trận gió thổi qua.”
“Nơi này còn có người xuống dưới sao?”
“Không biết, ban ngày cũng có thể xuất hiện quỷ chứ.”
Mấy người nói xong thì vẫn đi xuống dưới. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai có thể sẽ bởi vì một câu nói đùa liền sợ được không dám đi xuống dưới, vậy sau này mình còn mặt mũi gì? Nhất định sẽ bị cười nhạo là người nhát gan. Có sợ hãi mà quỷ thì người cùng nhắm mắt đi xuống dưới. Lúc nãy có khả năng là một trận gió thổi qua mà thôi, có thể cũng không phải ma quỷ gì, dù sao ở đây cũng nhiều người như vậy, cũng không có gì đáng sợ.
Nhát gan một chút thì an ủi mình như vậy, sau đó tiếp tục đi xuống dưới.
Trong chốc lát, lại một trận gió thổi qua.
“Cảm thấy không, lại có một trận gió từ thổi qua bên cạnh chúng ta đấy.”
“Ừ, sẽ không thật sự có cái kia chứ...”
“Không thể nào, đừng tự hù doạ mình, ban ngày có quỷ gì.” Sau đó, trong chốc lát, Phá Thương tới. Nhìn thấy đội người, Phá Thương cố gằng làm động tác chầm dần một chút, tận lực không cần trượt quá nhanh. Sau đó, rốt cuộc lần này bọn họ thấy rõ là người đi qua. Độ dốc cùng xung lượng quả nhiên là rất lớn, tốc độ đi xuống còn nhan hơn bạn Phá Trần dùng hết toàn lực chạy trên đất bằng bình thường gấp mấy lần. Cho nên, mấy người này lại không tập trung lực chú ý nhìn thấy Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên đi qua, chỉ tưởng một trận gió thổi qua.
Rất nhanh, Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên, Phá Thương đã đến chân rồi.
Một đội người kia còn ở phía sau chậm chạp đi về phía trước.
Chính là tốc độ này của bọn họ, nếu Trang Nhã Khinh thật sự có chuyện gì xảy ra, nếu như quả thật bị thương, chảy máu, không có Phá Trần bọn họ đếnthì dù là vận khí cô tốt không có bị ngã chết cũng sẽ bởi vì không được cấp cứu kịp thời mà chết haizzz. Quả nhiên chính là việc không liên quan đến mình thì vắt giò ngồi xem, cần gì vì người không liên quan quá liều mạng.
Ba người cũng không có thương lượng, Phá Trần tới dướitrước liền bắt đầu tìm người trước. Hạ Tĩnh Thiên đến cũng trực tiếp tìm người, Phá Thương cũng thế.
Mặc kệ như thế nào, tìm được người trước mới là chuyện quan trọng nhất.
Thần kinh có chút căng ra, dù là bọn họ ba người tin tưởng năng lực Trang Nhã Khinh như thế nào đi nữa, nhưng vẫn rất có thể xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Đừng nói là lúc nhảy Bungee có ngoài ý muốn, còn kinh khủng hơn đi xe. Ít nhất đua xe có thể nắm toàn bộ nhanh chậm trong tay mình.
Lúc Cố Triệt chạy tới núi Trường Thanh vẫn có chút chậm. Dù là hai thành phố cũng không phải quá xa, nhưng cũng là khoảng cách hai thành phố, tới đây vẫn cần thới gian nhất định mặc dù lúc Cố Triệt đến đây là nhanh nhất rồi.
Cố Triệt đi lên, Vương Tiến đã không còn ở đó, phía trên này không có bất kỳ ai. Cố Triệt đi qua, nhìn sợi dây đứt một chút. Xem từ đầu dây, là dùng vật sắc bén cắt không sai. Hơn nữa xem ra chiều dài sợi dây này cũng xấp xỉ độ cao này. Cảm giác chiều dài này là Nhã Nhã tự cắt đứt.
Nhưng tại sao lúc Nhã Nhã muốn nhảy Bungee lạicắt đứt sợi dây? Bởi vì anh chia tay, nên Nhã Nhã nghĩ không thông, mượn một cơ hội cắt sợi dây tự sát sao?
Cố Triệt không tin Nhã Nhã có thể làm như vậy. Mặc dù trong lòng rất hồi hộp, rất lo lắng an nguy của Nhã Nhã, nhưng là anh vẫn cảm thấy biết rõ một chút trước, ít nhất không cần tự làm đầu óc choáng váng tốt hơn.
Giống như là người xưa đã nói, ngồi mài dao cũng không làm mất kỹ thuật đến củi. Cho nên, chẳng qua Cố Triệt anh làm trình tự làm việc mài dao.
Cố Triệt cẩn thậnkiểm tra mỗi một đoạn sợi dây, phát hiện một vấn đề. Lại phát hiện trên căn bản ở giữa sợi dây cũng muốn đứt rồi. Từ dấu vết nơi này thì xem ra là bị ngườita động tay rồi.
Cố Triệt tìm một con đường gần hơn, thật ra thì cũng không phải là đường, bởi vì không người nào dám từ vị trí đó đi xuống. Thử cũng không có thử một chút nên cũng không có nhìn một chút xem chỗ này dính hay không dính đã trực tiếp đi xuống. Tới đây có bốn người, không có ai phát hiện, dĩ nhiên khoảng cách xa như vậy muốn phát hiện cũng không thể dễ dàng. Cũng không có ai phát hiện trên ngọn núi nổi tiếng bên cạnh có mấy người đang cầm ống nhòm quan sát hết tình huống bên này. Trong đó bao gồm đôi tình nhân trẻ tuổi lúc trước.
Mấy người nhìn tình huống bên này, ánh mắt khó nén được hưng phấn.
Một người phụ nữ trong đó ăn mặc rất thục nữ, rất quý để ống nhòm trong tay xuống, sau đó ôm lấy người đàn ông bên cạnh, hôn lên. Sau khi một cái hôn với cách thức hôn tiêu chuẩn thật dài kết thúc, cô ta mới chậm rãi nói: “Em biết người phụ nữ đau bụng kia.” Mạc Thiển đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.