Cuối cùng Trang Nhã Khinh quyết định đuổi theo phía chiếc xe kia, quan sát xem có chuyện gì không. Nếu không có việc gì, cô sẽ xem như là đua xe mà thôi, nếu có việc thì mình cũng có thể hỗ trợ.

Không do dự quá lâu, Trang Nhã Khinh nhấn ga, phóng thẳng về phía Mặc Sâm vừa đi.

Trang Nhã Khinh theo sau chiếc xe kia, vô cùng cẩn thận, không để đối phương phát hiện.Sau khi đến một nơi hẻo lánh, hai người đàn ông ở chiếc xe phía sau bước xuống, đứng ở hai bên, giơ súng lên, chĩa về phía xe của Mặc Sâm.

Trang Nhã Khinh nhíu mày, tại sao lại không thấy Mặc Sâm phản kháng? Chỉ là chạy trốn? Mặc Sâm mà cô biết không phải như vậy.

Mặc dù tiếp xúc không nhiều với Mặc Sâm nhưng Trang Nhã Khinh vẫn cảm thấy mình tương đối hiểu rõ anh ta, không chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng lúc cần thì vẫn có phong thái của xã hội đen. Ngồi yên trên vị trí đó, đương nhiên Mặc Sâm vẫn có bản lĩnh của mình. Tại sao hôm nay lại để người khác đuổi đánh?

Mặc dù không giải thích được, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn suy nghĩ xem mình nên giúp đỡ như thế nào. Có lẽ mình có thể giải quyết người ở phía sau trước? Trang Nhã Khinh vuốt vuốt mặt súng lục đen tinh xảo giấu trong túi màu đỏ của mình.

Cô vẫn mang theo khẩu súng này, đề phòng vạn nhất.

Mặc Sâm hành động, trong lúc đó hai thuộc hạ bên trong xe của Mặc Sâm cũng vươn đầu ra, nổ súng về phía sau. Thoáng chốc, tiếng súng nổi lên vang khắp bốn phía.

Không thể không nói, tại sao kỹ thuật bắn súng của thuộc hạ Mặc Sâm lại kém như vậy chứ? Thiếu chút nữa là bắn vào xe của cô rồi. Thật sự hoài nghi không biết mục tiêu của họ là chiếc xe Audi màu đen ở phía trước kia hay là xe của cô nữa.

Là xe thể thao của mình, Trang Nhã Khinh đứng lên, xe vẫn hoạt động, nhưng hai tay cô đều đã rời khỏi bánh lái.

Xe chạy như bay, Trang Nhã Khinh vô cùng bình tĩnh, ngạo nghễ đứng thẳng trong gió, như vương tướng, khinh thường thiên hạ.

Chậm rãi giơ tay lên, cô không nhắm thẳng vào hai người đang nổ súng, mà ngược lại chỉ chĩa súng về sau gáy của người đàn ông đang lái xe.

Phải biết rằng, khả năng bắn trúng vào sau gáy của người lái xe là vô cùng thấp, cứ coi như không quan tâm đến việc hai chiếc xe vẫn đang hoạt động, ở giữa có khoảng cách nhất định, phía trước vào phía sau của chiếc xe còn có thủy tinh ngăn cách, thủy tinh có thể thay đổi đường đi của đạn.

Người bình thường sẽ lựa chọn phương pháp bắn nổ lốp xe, có vẻ thực dụng hơn nữa còn có vẻ dễ thực hiện hơn. Trang Nhã Khinh suy xét mọi khía cạnh. Phá hủy lốp xe thì bọn họ vẫn có thể nổ súng, cái cô muốn là chỉ cần bắn một phát súng là có thể phá hủy tất cả.

Bây giờ đang ở trên cầu, cô chỉ cần đột ngột quay đầu xe thì nhất định chiếc xe kia sẽ rơi xuống nước.

Nhắm, bóp cò. Đoàng một tiếng, tấm thủy tinh ở phía sau vỡ nát. Sau đó, đầu của tên lái xe cũng vỡ nát, máu tươi bắn ra.

Lái xe đã chết, xe mất không chế, vốn đang quay đầu xe, nhưng không còn kịp nữa, xe cứ như vậy rơi xuống nước.

Trang Nhã Khinh chuẩn bị rời đi, nếu không phải lúc quan trọng thì cô vẫn không muốn Mặc Sâm biết phát súng kia là do cô bắn. Giữ lại càng nhiều thì bản thân càng có lợi. Ở phương diện này, Trang Nhã Khinh không muốn cho bất kỳ ai biết nếu chưa đến thời điểm cần thiết.

Cô thích nhất chính là giả thỏ ăn thịt hổ. Nếu ai cho rằng cô là thỏ yếu đuối bất tài, tay trói gà không chặt thì hắn nhầm rồi, cũng chết chắc rồi.

Đang muốn quay đầu xe, Trang Nhã Khinh nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy phía sau có một hàng xe dài. Trước khi Trang Nhã Khinh đưa ra nhận định chính xác nhất thì chiếc xe phía sau đã chĩa súng về phía trước nổ súng rồi.

Được, không cần cô nhận định, người ở phía sau không phải là chi viện của Mặc Sâm, mà là chi viện của kẻ địch. Mẹ nó, shit, một lần có cần phái nhiều người tới như vậy không. Lần này Mặc Sâm gặp phải chuyện gì đây?

Không phải nghĩ nhiều, Trang Nhã Khinh đạp mạnh chân ga, lái xe về phía Mặc Sâm. Không mở cửa xe, cứ lái như vậy, người ở phía sau không nổ súng thì sớm muộn gì xe của cô cũng rơi xuống nước.

Đuổi theo phía sau, cuối cùng Trang Nhãn Khinh cũng biết nguyên nhân rồi. Trên xe Mặc Sâm tổng cộng có ba người. Hai người là thủ hạ của Mặc Sâm, là người vừa mới nổ súng, trên người cũng có nhiều viết thương. Còn Mặc Sâm, trên cánh tay cũng có một vết thương, nhìn qua, có vẻ như đã bị người khác hạ dược rồi.

Không biết Mặc Sâm làm sao sống được đến giờ phút này, lại bị người ta dễ dàng hạ dược như vậy.

“Để tôi lên xe.” Trang Nhã Khinh hét về phía Mặc Sâm.

Mặc Sâm đang mơ mơ màng màng, nếu không phải trên tay còn có vết thương thì có lẽ đã mất ý thức từ lâu rồi. Lúc nghe thấy giọng nói của Trang Nhã Khinh, Mặc Sâm còn tưởng mình nghe lầm. Nhưng nhìn sang bên cạnh, thật sự là Trang Nhã Khinh. Hai thủ hạ của mình còn cảnh giác, lấy súng chĩa vào Trang Nhã Khinh.

“Hai người chĩa súng vào người tôi làm gì? Đối phó vào người phía sau mới là quan trọng.” Trang Nhã Khinh không nói gì, nói đúng hơn là không biết nên nói như thế nào, nếu cô thật sự là kẻ địch thì ba người bọn họ đã sớm chết dưới súng của cô rồi, còn ở nơi này nói nhảm với bọn họ làm gì.

Mặc Sâm cũng tỉnh táo một chút, phân phó: “Cô ấy là bạn của anh.

Lúc này hai người kia mới chĩa súng về phía sau.

“Thôi, anh mau tránh ra đi, tôi lên xe của anh.” Trang Nhã Khinh lớn tiếng nói. Nhìn tình huống của ba người bọn họ, có thể nhảy lên xe của cô cũng là ý nghĩ kỳ lạ rồi.

Mặc Sâm nghe thấy câu nói của Trang Nhã Khinh, bỗng quát lên: “Cô là con gái, chạy tới đây làm gì? Đi mau.” Nguy hiểm như vậy, ngay cả anh cũng khó bảo toàn tính mạng, cô bé này, còn không biết sống chết chạy đến đây?

“Tôi đang cứu anh đấy, có biết không? Nhanh lên.”

“Không, cô về đi, rất nguy hiểm.” Mặc Sâm không muốn để Trang Nhã Khinh cuốn vào chuyện này.

Trang Nhã Khinh biết Mặc Sâm đang nghĩ gì trong lòng, suy cho cùng thì đàn ông chính là như thế này, cho rằng làm như vậy là tốt cho đối phương, nhưng: “Anh nhìn phía sau xem, bây giờ tôi có thể đi được không? Nếu anh không tránh ra để tôi vào thì tôi sẽ biến thành tổ ong vò vẽ ngay lập tức cho xem.”

Mặc Sâm nhìn phía sau, thật sự là như vậy.

Bởi vì Trang Nhã Khinh mở mui lên, bây giờ có thể dễ dàng nói chuyện với anh hơn, cơ thể đã vươn ra hơn một nửa. Tình huống bây giờ của Trang Nhã Khinh, cô rất dễ dàng bị bắn trúng. Mặc Sâm vẫn tránh ra, Trang Nhã Khinh nhanh chóng chui vào xe của anh. Còn về phần chiếc xe của cô, nó có thể tự cầu phúc cho mình rồi.

Chiếc xe đáng thương, từ sau khi đi theo Trang Nhã Khinh thì luôn bị thương.

Trang Nhã Khinh giữ tay lái, đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ lên cao nhất, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.

Cứng đối với cứng là điều không thể, một người một súng cũng không đấu lại nhóm người phía sau, biện pháp tốt nhất bây giờ là cắt đuôi họ.

“Hai người các anh, mặc kệ có bắn trúng hay không, cứ nổ súng về phía sau, cản trở bọn họ tiến lên phía trước.” Trang Nhã Khinh ra lệnh.

Hai người biết Trang Nhã Khinh là bạn của Mặc Sâm, cũng thấy lão đại của mình nghe lời cô gái này như vậy, trong lòng lại cho rằng Trang Nhã Khinh là chị dâu của bọn họ. Bây giờ đại ca không còn tỉnh táo, đương nhiên phải nghe lời chị dâu. Cho nên hai người nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh của Trang Nhã Khinh cùng một lúc, coi mệnh lệnh của cô giống như thánh chỉ vậy.

Trang Nhã Khinh chăm chú nhìn đường phía trước, hy vọng hai người kia có hữu dụng một chút, có thể cản trở người phía sau.

Quả nhiên, vẫn còn có thể dùng được.

Trang Nhã Khinh cũng không biết mình chạy xe đến đâu, nhưng cuối cùng có thể bỏ rơi đám người đuổi phía sau.

Mặc Sâm chỉ bị thương ở tay, cũng không có quá nhiều vấn đề. Trang Nhã Khinh lấy dao găm ở trên người, lấy đạn trên cánh tay của Mặc Sâm, sau đó tùy tiện cắt một miếng vải trên áo anh băng bó cho anh. Nói nhảm, cô mới không giống đám con gái trên tivi xé áo của mình.

Thời tiết này, cô chỉ mặc một chiếc váy. Hơn nữa còn là váy rất ngắn, cắt váy của mình sao? Không có khả năng.

Giải quyết xong vấn đề của Mặc Sâm, còn hai thuộc hạ của anh. Trên người họ cũng có rất nhiều vết thương.

Bây giờ đã tối rồi, còn không biết đang ở chỗ nào, xem ra ở đây là một nơi hoang dã, nhưng điều buồn bực là xung quanh không có nhà nào. Nếu không thì đã có thể vào ngồi một chút.

Rừng núi hoang vắng, muốn cái gì cũng không có.

“Hai người các anh, còn bị thương ở chỗ nào không?”

Xử lý xong vết thương trên người, Trang Nhã Khinh hỏi.

Mặc Sâm bối rối. Lần này có thể coi là sai sót của anh, ngã một cái lại bị ngã đau như vậy, lại còn bị Trang Nhã Khinh bắt gặp, thật là buồn bực mà: “Lần này ngoài ý muốn.”

“ Hy vọng lần sau sẽ không phát sinh những chuyện ngoài ý muốn như thế này nữa.”

Có thể vì bọn họ đang ở nơi quá hẻo lánh cho nên mãi mà cũng không có người nào tìm đến.

Trang Nhã Khinh vào trong xe, ngồi vào phía sau, chuẩn bị ngủ. Cô thật sự thoải mái, chỉ khổ ba người đàn ông bị thương.

Trang Nhã Khinh chiếm vị trí phía sau, phía trước vẫn trống, nhưng Mặc Sâm cố gắng duy trì phong độ quý ông, không vào xe. Hơn nữa, ba người đàn ông muốn chen vào phía trước cũng không có khả năng, sẽ không có chuyện Mặc Sâm để thuộc hạ của mình ở bên ngoài, còn mình thì vào trong ngủ.

Trang Nhã Khinh nhìn chăm chú, không thấy ai bước vào, lúc này mới ngồi dậy, tiến lên vị trí điều khiển, tựa vào phía sau ngủ, không nằm xuống nữa.

“Vào đi, ở bên ngoài không lạnh sao?” Mặc dù đang là mùa hè, nhưng buổi tối cũng rất lạnh, ở bên ngoài để gió thổi vào người cũng rất dễ bị cảm lạnh. Bị thương cộng với bị cảm, sẽ không trị hết tận gốc.

Lúc này Mặc Sâm mới vào xe, ngồi ở vị trí tay lái phụ. Ở phía sau, đương nhiên là chỗ của hai thuộc hạ rồi.

Mặc Sâm tuân thủ nguyên tắc, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Trang Nhã Khinh. Thành thành thật thật ngồi ở chỗ của mình, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh cũng gọi anh em của mình, nhưng cũng giống với sư huynh của cô, vẫn chưa tìm đến nơi này.

Nhìn không ra, người đàn ông lúc nào cũng cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết lại có lúc phong độ như vậy.

Trang Nhã Khinh an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Vừa mới nhắm mắt được một lúc, lại nghe thấy có người gọi cô. Trang Nhã Khinh xoa nhẹ cặp mắt vẫn còn đang mơ hồ, nhưng cũng đủ để tỉnh táo. Vừa nhìn thấy, thì ra là các sư huynh đã đến đây. Cả ba người cùng đến.

Đã lâu rồi không gặp Đại sư huynh, không ngờ anh ấy cũng tới đây. Lại nhìn thấy anh em của Mặc Sâm cũng nhao nhao đuổi đến nơi.

“Em không sao chứ? Tại sao lại chạy đến đây?” Hạ Tĩnh Thiên vội vàng kéo Trang Nhã Khinh lại gần, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, xác định trên người cô không có viết thương nào mới yên tâm.

Phá Trần và Phá Thương cũng nhìn nhau cười, chỉ cần Nhã Nhã không bị thương là tốt rồi. Nếu làm Nhã Nhã bị thương, bọn họ nhất định sẽ làm cho người nọ sống không bằng chết. Ở phương diện này, từ trước đến này ba vị sư huynh của Trang Nhã Khinh đều vô cùng nhất trí.

“À... Em không sao.” Chuyện này cũng không thể giải thích cặn kẽ được, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, bỏ qua đi. Nếu không thì nhất định các sư huynh sẽ không chịu để yên.

“Không có chuyện gì thì tốt, chúng ta về thôi. Thiển Thiển và Tiểu Nguyệt vẫn đang ở nhà lo lắng cho em đấy.” Phá Trần cũng qua đây nói.

“Vâng, được rồi.” Trang Nhã Khinh cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới này, có thể có ba vị sư huynh như vậy. Nhưng cô sẽ không quên, các sư huynh vẫn gạt cô một chuyện.

Phía bên này, Tiểu Cường và tên nghiện kia vây quanh Mặc Sâm, cũng lo lắng đánh giá vết thương của Mặc Sâm. Thấy vết thương trên tay anh, Tiểu Cường hét lên: “A a a a a.... Lão đại, anh thật sự bị thương rồi.” Hơn nữa, kêu lên cũng thôi đi, vừa kêu anh ta còn vừa dùng sức nắm lấy cánh tay bị thương của Mặc Sâm.

Cho dù là Mặc Sâm thì cũng không thể chịu nổi khi bị nắm như vậy, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Không ngờ đến Tiểu Cường lại kêu to như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, nếu còn tiếp tục cầm như vậy, thì tay của lão tử bị phế trong tay cậu rồi.”

Lúc này Tiểu Cường mới phát hiện, vì quá khẩn trương mà tùy tiện nắm lấy cái gì đó, lại không nghĩ đó là tay của lão đại. Vội vàng buông ra: “Thật xin lỗi Lão đại, em không chú ý.”

“Nếu cậu chú ý thì phía tây đã mọc hai mặt trời một lúc rồi.”

“Lão Đại, anh cũng biết nói đùa sao.”

“Nói nhiều như vậy làm gì, còn không về đi.” Mặc Sâm dùng tay không bị thương vỗ mạnh lên đầu Tiểu Cường. Sau đó nhìn tên nghiện: “Hai hôm nay Tiểu Cường không làm gì chứ?”

“Không có.” Tên nghiện nhìn Tiểu Cường một cái, nói, trong mắt biểu lộ sự yêu mến, không che dấu một chút nào.

Nếu phải nói, anh ta thật sự nên cảm ơn Trang Nhã Khinh. Tiểu Cường thích Lolita, lại thua thảm trong tay Trang Nhã Khinh. Về sau thích thể loại nữ vương, lại tiếp tục thua thảm trong tay cô một lần nữa. Càng nghĩ trước kia Tiểu Cường làm chuyện gì cũng không thèm nghe lời khuyên của anh ta va Lão đại, nhưng sau đó, Tiểu Cường lại chỉ nghe lời của anh ta và Lão Đại.

Trên cơ bản Lão đại hoàn toàn mặc kệ cuộc sống cá nhân của Tiểu Cường, chỉ cần không làm phiền Lão đại là được. Tiểu Cường làm chuyện này, vừa vặn giảm bớt phiền toái cho Lão Đại, anh ta cũng hy vọng Tiểu Cường làm chuyện này, cho nên cứ để cho nó thuận lý thành chương.

Tiểu Cường quyết định chuyện gì đây?

Nhìn ánh mắt ẩn chứa tình yêu của kẻ nghiện dành cho Tiểu Cường thì sẽ rõ.

Đáng tiếc, Tiểu Cường lại không hiểu, cho dù về sau có quyết định không thích phụ nữ mà chuyện sang yêu đàn ông, thì cũng sẽ không bao giờ không nhìn đến tên nghiện vẫn luôn ở bên cạnh mình. Trong lòng Tiểu Cường, tên nghiện chính là anh em của anh ta, người thân của anh ta, làm sao có thể phát sinh quan hệ kia đây? Đây là chuyện vô cùng vô cùng không được tự nhiên.

Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy tên nghiện khỏa thân, nhưng muốn để anh ta làm chuyện kia với anh em của mình thì thật xin lỗi, anh ta thật sự không thể chấp nhận được.

Cho nên, tên nghiện muốn bắt được Tiểu Cường thì còn phải tốn nhiều công sức.

"Chúng tôi về trước đây." Trang nhã Khinh nói với Mặc Sâm. Bây giờ cũng là lúc mỗi người một ngả, cô rất đói, rất muốn về biệt thự nằm trên ghế sô pha mềm mại.

"Ừ, về nghỉ ngơi cho tốt."

"Vết thương của anh vẫn nên đi bệnh viện xem một chút." Trang Nhã Khinh nhìn tay Mặc Sâm, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng mau khỏi vẫn tốt hơn.

"Được, tôi sẽ gọi bác sĩ tới xem." Mặc Sâm trả lời. Làm sao anh có thể không có bác sĩ riêng đây? Nhưng đúng lúc hôm nay vợ của bác sĩ sinh em bé, cho nên xin phép tới muộn.

"Vậy thì tốt, chúng tôi đi trước." Lên xe, dù sao Trang Nhã Khinh cũng không muốn lái xe, cho nên việc lái xe sẽ cho Hạ Tĩnh Thiên đảm nhiệm. Không biết tại sao, nhưng Phá Trần và Phá Thương đều không thích lái xe.

"Nói một chút, tại sao lại xen vào việc của người khác vậy?" Cuối cùng Phá Thương cũng mở miệng, nói với Trang Nhã Khinh ở giữa. Trong ba người không biết ai mới là người hiểu Trang Nhã Khinh nhất.

"Không ai hiểu em bằng Đại sư huynh." Trang Nhã Khinh cũng không giấu diếm, mà cũng không cần phải giấu. "Cũng không tính là xen vào chuyện của người khác, chỉ là thấy bạn bè gặp nạn thì đưa tay ra giúp thôi."

"Em cũng không cần phải mạo hiểm như vậy." Bọn họ cũng qua đây từ bên kia cây cầu, đương nhiên cũng thấy tình hình trên cầu. Đáng thương nhất chính là chiếc xe mà Trang Nhã Khinh vừa lái, đã bị hỏng tứ tung, không có cách nào khác, lại bị đưa vào xưởng sửa xe, cũng không biết còn có thể sửa lại như cũ được hay không.

"Không phải em không có chuyện gì sao, tại sao các anh vẫn không tin em nhỉ?" Trang Nhã Khinh còn cố tình lắc cả chân cả tay, động tác vô cùng buồn cười, khiến không khí tức giận, không vui cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của ba người đàn ông hoàn toàn thay đổi.

Tóm lại, không ai sánh bằng tiểu sư muội ranh mãnh của bọn họ.

"Về sau có chuyện gì thì phải báo cho các anh biết trước." Phá Thương nói. Lúc bọn họ nhìn thấy chiếc Maraseti rách nát tên cầu kia, trái tim cũng nhảy ra khỏi lồng ngực, chính là lo lắng Nhã Nhã sẽ xảy ra chuyện gì. May mà không có gì xảy ra.

Nếu Trang Nhã Khinh thật sự bị thương vì Mặc Sâm, nói không chừng ngay cả Mặc Sâm ba vị sư huynh cũng sẽ không bỏ qua.

"Chuyện này còn không phải tình huống khẩn cấp sao, không đủ thời gian mà.” Không phải tình huống khẩn cấp, cô sẽ không báo cho các vị sư huynh. Bản thân cô có thể xử lý thì việc gì phải làm phiền các vị sư huynh nữa.

“Không phải tình huống khẩn cấp em sẽ không nói cho các anh biết sao?”

Haha, đã nói, chỉ có các vị sư huynh hiểu cô mà.

Sau khi trở về, Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt đã nấu xong cơm tối chờ nhóm người Trang Nhã Khinh trở về. Mạc Thiển rất chu đáo, biết trước Trang Nhã Khinh sẽ đói, nên đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Bữa tối phong phú, Trang Nhã Khinh ngửi thấy hương vị nồng đậm kia lập tức cảm thấy vô cùng đói bụng.

Thể chất của Trang Nhã Khinh chính là như vậy, dù ăn bao nhiêu cũng không mập, Trang Nhã Khinh vô cùng hài lòng với điểm ấy, mình thích ăn gì thì ăn đó, có lộc ăn thì có thể ăn no, còn không có tác dụng phụ, chính là béo lên, điều này vô cùng tuyệt vời, người khác có muốn cũng không được. Các vị sư huynh nhìn thấy dáng người của cô thì giống như cô có lỗi với họ vậy, cả ngày đều nói.

Nhìn Trang Nhã Khinh há miệng thật lớn ăn cơm và thức ăn, Hạ Tĩnh Thiên không nhịn được nữa rồi: “Nhã Nhã, tại sao em ăn nhiều mà lại không thấy béo?” Gầy thành cái dạng này, như vậy không phải là vũ nhục năng lực của cậu sao, ngay cả sư muội cũng không thể nuôi cho mập được, mà cậu cũng không phải không có ăn đâu.

“Sao thế? Thấy dáng người em đẹp nên anh ghen tị sao?” Trang Nhã Khinh mới không thèm để ý tới Hạ Tĩnh Thiên. Không chỉ mình Hạ Tĩnh Thiên, ngay cả Đại sư huynh, Tiểu sư huynh cũng cảm thấy cô quá gầy, thật ra thì có chỗ nào gầy chứ? Trước sau có lồi có lõm, những nơi nên có thịt thì sẽ có, những nơi không nên có thì nhất định sẽ không có. Khung xương trên người cô vốn đã nhỏ, thịt trên người cũng đã đủ nhiều, tuyệt đối không phải là mỹ nữ cả người toàn xương, chỉ cần sờ một chút là có thể biết ngay.

Đàn ông, thật không biết thế nào là trình độ thưởng thức.

“Ở đâu, anh muốn nuôi em đến trắng trẻo mập mạp.” Hạ Tĩnh Thiên cảm thấy việc nuôi người trong lòng cho béo là chuyện cực kỳ tự hào.

“Em mới không cần.” Không dễ gì mới thoát khỏi hình dáng em bé mập mạp, bây giờ ở trên mặt vẫn còn chút thịt, thật không thích chút nào. Cô chỉ thích véo thịt trên mặt người khác, chứ không thích trên mặt mình có hai miếng thịt như thế.

“Gầy sẽ xấu.”

“Đó là do trình độ thưởng thức của anh có vấn đề.”

“...” Nói cũng không có tác dụng, không nói cho rồi. Mà cũng không phải do Trang Nhã Khinh không ăn cơm mà gầy, ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy, coi như Trang Nhã Khinh muốn béo cũng không có cách nào khác, cho nên....

Ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh hài lòng nằm trên ghế sô pha xem tivi.

Chuông điện thoại vang lên, là Tiêu Dật Phàm gọi tới.

“Ngày mai tôi có việc, cô có rảnh thì qua ‘Thiên đường của nhân gian’ xem một chút.” Tiêu Dật Phàm nói. Thật ra cũng không cần Trang Nhã Khinh phải qua xem, nhưng anh hi vọng Trang Nhã Khinh có thể đến, tình cờ đến cũng được, dù sao cũng ở đó cũng có cổ phần của cô.

“Đi? Đi dâu?” Trang Nhã Khinh cau mày, ngữ khí của Tiêu Dật Phàm có chút không hợp lý, nghe qua thì giống như anh đi sẽ không trở về nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì rồi?

“Làm gì có chuyện gì. Cô rảnh thì tới đây nhìn một chút. Quyền quản lý ở nơi này tôi sẽ giao cho cô, lúc cô không có ở đây thì toàn bộ quyền xử lý chuyện lớn nhỏ sẽ giao cho A Long, cô thấy sao?” Tiêu Dật Phàm không trả lời trực tiếp vấn đề của Trang Nhã Khinh, mà tiếp tục nói vấn đề của mình, dường như không để ý xem rốt cuộc Trang Nhã Khinh có nghe hay không.

“À... Anh sắp xếp là được.” Trang Nhã Khinh có nghe, nhưng cô càng thêm nghi ngờ việc mà Tiêu Dật Phàm muốn làm, lại còn dặn dò mọi chuyện giống như di chúc vậy, thật kỳ lạ.

“Được.”

“Anh có thể nói cho tôi biết là có chuyện gì không?” Cô không thể không hiểu rõ mọi chuyện như vậy.

Tiêu Dật Phàm dừng lại một lúc, Trang Nhã Khinh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Dật Phàm vọng vào ống nghe, trong giây lát có chút thất thần.

“À... Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chờ tôi quay trở lại, cô đến sân bay đón tôi nhé.” Bỗng nhiên Tiêu Dật Phàm cũng hiểu được hình như mình suy nghĩ quá nhiều rồi, tại sao lại có lúc không tin tưởng năng lực của mình như vậy chứ. Haha, lần này chỉ đi đàm phán mà thôi, cũng không phải là đi đánh nhau, tôi sống anh chết. Dù có đánh nhau thì chưa chắc anh đã có chuyện, là do mình chuyện nhỏ hóa to, tự dưng lại gọi một cuộc điện thoại như vậy.

“Ừ, được rồi.” Nếu Tiêu Dật Phàm không muốn nói thì Trang Nhã Khinh cũng không có cách nào khác. Nghe giọng nói hiện tại thì có vẻ anh ta đã thoải mái hơn rất nhiều rồi, có lẽ anh ta cũng đã nghĩ thông rồi. Mà như vậy thì đương nhiên sẽ không quan tâm nữa.

“Vậy thì, tôi có thể muốn một tấc lại muốn tiến thêm một thước không?” Tiêu Dật Phàm nói.

Trang Nhã Khinh cười cười: "Không chỉ muốn tôi đón, còn muốn tôi đưa nữa, đúng không?"

"Tôi biết buổi sáng cô không dậy sớm được, nếu không thì bây giờ cô qua đây, coi như là thực hiện yêu cầu của tôi được không?" Mai anh phải đi từ sớm, với tính tình của Khinh Khinh, nhất định là sẽ không dậy nổi rồi.

“À... Được rồi, anh đang ở đâu?”

“Chúng ta đến Trầm Luân đi.”

“Được.”

“Em đi ra ngoài một chút.” Sau khi Trang Nhã Khinh tắm rửa thay quần áo xong thì nói vọng vào trong phòng.

“Nhã Nhã, em đi đâu vậy?” Phá Trần không vui nói. Hôm nay Nhã Nhã mới vượt qua nguy hiểm, lại không nghỉ ngơi một chút, bây giờ còn có việc gì cần phải ra ngoài làm nữa?

“Ra ngoài gặp một người bạn không cần lo lắng, em không sao.”

“Ừ... Về sớm một chút.” Giọng điệu của Phá Trần cũng không quá tốt, sắc mặt cũng không tốt lắm. Vẫn đang lo lắng chuyện buổi chiều, cộng thêm việc bây giờ Trang Nhã Khinh lại muốn ra ngoài.

Trang Nhã Khinh biến mất trong tầm mắt của Phá Trần, cậu mới cúi đầu, cười nhạt. Ở bên trong nụ cười đó, có sự giễu cợt. Sự giễu cợt đó dành cho cậu, cho đến chết cậu cũng không có suy nghĩ sẽ biểu hiện vẻ mặt như vậy trước mặt Trang Nhã Khinh.

Từ sau khi Nhã Nhã rời núi, càng ngày cậu càng không hiểu Nhã Nhã, bây giờ Nhã Nhã giống như không khí, mặc dù mỗi ngày cậu đều ở một chỗ với Nhã Nhã, nhưng lại không có cách nào chạm vào được.

Đương nhiên là cậu biết, Nhã Nhã hoàn toàn không có khả năng thuộc về mình, bắt đầu từ khi Nhã Nhã có vị hôn phu? Hay là ngay từ khi mới quen Nhã Nhã đã biết rồi? Ngay cả bản thân cậu cũng không phân biệt được rõ ràng, tóm lại, đã từ rất rất lâu rồi, cậu biết, đối với Nhã Nhã, cậu chỉ là sư huynh, anh trai, một người thân mà thôi.

Sau khi rời khỏi đây Trang Nhã Khinh mới phát hiện ra, xe vẫn còn đang ở xưởng sửa xe, ôi, còn ai phá hoại xe bằng Trang Nhã Khinh cô đây.

Đang chuẩn bị quay lại lấy chìa khóa xe thì không ngờ Tiêu Dật Phàm đã đến đây rồi.

Trang Nhã Khinh lại gần, mở cửa xe, ngồi xuống.

“Tại sao lại nhanh như vậy?” Trong khoảng thời gian cô tắm rửa thay một bộ quần áo, mà Tiêu Dật Phàm đã có thể lái xe tới đây rồi? Trang Nhã Khinh hoàn toàn không tin được. Nhưng Trang Nhã Khinh lại quên mất một chuyện, thời gian tắm của cô rất dài, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy vậy, trong lúc tắm cô sẽ hưởng thụ toàn bộ quá trình, cho nên mới cảm thấy không mất bao nhiêu thời gian, dù sao ít thời gian hơn bình thường.

“Chỉ mình cô biết lái xe nhanh sao?” Tiêu Dật Phàm hỏi lại, chăm chú nhìn Trang Nhã Khinh.

“Nhìn tôi làm gì?” Làm sao Trang Nhã Khinh không biết, từ lúc cô qua đây, ánh mắt Tiêu Dật Phàm vẫn luôn ở trên người cô. Cũng không phải lần đầu gặp nhau, tại sao Tiêu Dật Phàm vẫn còn như vậy, hơn nữa, lần đầu tiên gặp nhau Tiêu Dật Phàm cũng không nhìn cô như vậy.

Tiêu Dật Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. “Đương nhiên đàn ông đều muốn ngắm người đẹp rồi.” Lý do này rất mạnh. Nếu anh không nhìn, thì không phải đang nói anh không phải là đàn ông sao?

Trầm Luân cũng không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Trang Nhã Khinh và Tiêu Dật Phàm ngồi trên một chiếc ghế sô pha ở trong góc, đung đưa ly rượu đỏ trong tay. Gái xinh trai đẹp, hai người hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

“Gọi tôi tới nơi này chỉ để uống rượu thôi sao?” Trang Nhã Khinh nhấp một ngụm rượu, hương vị thuần khiết, sau khi nuốt xuống trong khoang miệng vẫn còn lưu lại mùi hương. Đủ mạnh, đầu lưỡi vẫn còn giữ lại mùi vị khiến người ta say mê. “Quả nhiên là rượu ngon.”

“Vật quý của tôi, thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Uống cạn ly rượu trong tay, Trang Nhã Khinh trả lời.

Người có gan lớn cũng lại gần: “Em gái, chỉ uống rượu thì có ý nghĩa gì đâu. Có muốn nhảy với anh không?”

Trang Nhã Khinh nhìn đối phương một cái, không trả lời.

Người nọ chưa từ bỏ ý định, lại càng tiến sát vào, mặt đỏ rực, nhìn thế nào cũng thấy đáng đánh đòn. Không biết là do uống quá nhiều rượu hay là do quá hưng phấn, nhưng tóm lại là dáng vẻ vẫn rất đáng đánh đòn.

“Thật xin lỗi, tôi là bạn trai của cô ấy.” Tiêu Dật Phàm đẩy người đàn ông kia ra, che trước mặt Trang Nhã Khinh, chắn tầm mắt của người đàn ông kia.

Rõ ràng người đàn ông kia không tin, tại sao bây giờ mới nói là bạn trai của người đẹp này? Rõ ràng là giả mạo, nếu không tại sao lại ngồi xa trong một thời gian dài như vậy, còn không có bất kỳ một động tác nào khác? Ở trong quán bar, làm gì có đôi tình nhân nào không ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp đây? Nói bọn họ là tình nhân, đánh chết hắn cũng không tin.

“Người đẹp, anh biết anh ta không phải là bạn trai em. Phía dưới này chán lắm, đi lên nhảy múa một chút, không có vấn đề gì đâu.” Người đàn ông kia lại coi Tiêu Dật Phàm như không tồn tại, thay đổi vị trí tiếp tục nói chuyện với Trang Nhã Khinh. Mặc dù trong quán rượu cũng có một vào cô gái có nhan sắc, nhưng xinh đẹp như vậy thì là lần đầu tiên gặp được, bản thân phải nắm chắc cơ hội này.

“Cút.”

Vừa mới lạnh lùng nói xong câu đó, Trang Nhã Khinh lập tức thấy người đàn ông mới vào cửa, trái tim, bỗng nhiên run lên.