CHƯƠNG 64:
Cố Triệt thật sự không ngờ Trang Nhã Khinh lại to gan như vậy, trong giây lát có phần mất hồn.
Trang Nhã Khinh tựa đầu vào vai Cố Triệt, nở nụ cười xinh đẹp, nhân tiện thổi một hơi vào tai anh.
Hơi thở kia còn mang theo nhiệt độ của Trang Nhã Khinh khiến
lòng Cố Triệt run lên, không biết phải làm sao. Cố Triệt là người đã
từng trải qua bao nhiêu mưa gió, có tình huống nào mà anh chưa gặp, từ
trước đến nay anh đều có thể giữ được bình tĩnh, mặt không đổi sắc, tình huống như bây giờ, anh có thể nói đây là lần đầu tiên gặp được.
Bây giờ cơ thể mềm mại của Trang Nhã Khinh đang dính sát vào
người anh, hai chân tách ra, cơ thể nghiêng về phía anh. Theo góc độ của anh gần như có thể nhìn rõ cơ thể của Trang Nhã Khinh được miêu tả vô
cùng sinh động. Những vật liệu may mỏng manh kia căn bản không che được
cơ thể tuyệt mĩ của Trang Nhã Khinh. Trùng hợp, Trang Nhã Khinh cũng
ngồi lên bộ phận kia của anh.
Hô hấp bắt đầu nặng nề. Cố Triệt bắt đầu không thể khống chế
chính mình. Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện khác thường rồi.
Từ trước đến nay Cố Triệt vẫn giữ mình trong sạch, trước kia có
yêu mến một cô gái, nhưng, nhiều nhất anh cũng chỉ nắm tay cô gái đó
thôi. Cho đến đi bản thân lớn hơn một chút thì vào trường huấn luyện
quân đội. Ở nơi này tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, trên cơ bản không có người phụ nào có thể thông qua vòng sơ tuyển. Cũng có, nhưng vô cùng
ít. Gần như mỗi ngày anh đều tiếp xúc với đàn ông.
Huống hồ, cuộc sống sinh hoạt cá nhân của anh vô cùng điều độ,
trước kia hoặc là ở quân khu, hoặc là ở nhà, có nói tới cũng là...trên
cơ bản thì anh không đến quán rượu, hoặc những quán đêm. Thỉnh thoảng đi cũng bởi vì bạn bè muốn hẹn gặp ở nơi đó.
Bị phụ nữ tiếp xúc gần gũi như vậy, thân mật như vậy...Khiến Cố Triệt bắt đầu không khống chế được chính mình.
Lửa nóng trong lòng như bị đánh thức, Cố Triệt chỉ cảm thấy có
một loại cảm giác bất lực mạnh mẽ, nhưng nhiều hơn còn là cảm giác hưng
phấn khó hiểu. Sức lực của toàn thân đều tập trung ở chỗ kia.
Mặc dù Cố Triệt chưa từng chạm qua phụ nữ, nhưng anh cũng hiểu
rõ chuyện này. Cố Triệt biết, mình có phản ứng rồi. Trước kia anh đều bị thầy giáo và các anh em cười nhạo, nói anh vô năng. Nếu không thì lớn
tuổi như vậy, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa mất? Anh cũng không giải
thích, dù sao mình tự biết là được.
"Thật ra, em cũng không phải là một cô gái tùy tiện." Trang Nhã
Khinh lại thổi một hơi vào tai của anh, sau đó cắn vào tai một cái, lúc
cắn xuống hơi mạnh. Lưu lại trên tai Cố Triệt một dấu răng. "Nhưng mà,
đối với một số người, em mà tùy tiện thì không phải người" Đây là quyến
rũ sao? Đúng vậy, Trang Nhã Khinh đang dụ dỗ Cố Triệt.
Trang Nhã Khinh cẩn thận phát hiện thái dương của Cố Triệt xuất hiện mồ hôi lạnh, cười haha. Xem ra Cố Triệt đang rất khổ sở.
Cố Triệt cảm thấy, bản thân chịu được vết thương do đao chém là
cấp thứ nhất, chịu được vết thương do súng bắn là cấp thứ hai, chịu
thương vết thương do bom nổ là cấp thứ ba, bây giờ anh đã dùng lực nhẫn
nại của mười cấp đau đớn cộng lại rồi.
Hít sâu vài cái, tại sao Cố Triệt lại cảm thấy không khí mà mình hít vào đều có mùi hương phát ra trên người Trang Nhã Khinh.
Lúc Cố Triệt thất thần, bỗng nhiên Trang Nhã Khinh lại xuất hiện một ý tưởng, một lén nhìn nội tâm của Cố Triệt. Những lời Cố Triệt vừa
nói thì cô tin, nhưng cũng không loại trừ khả năng Cố Triệt có bản lĩnh
nói dối hạng nhất, cách tốt nhất là mình tự nhìn suy nghĩ trong lòng của đối phương. Cuối cùng muốn nhìn xem trong lòng Cố Triệt có mình hay
không mới là quan trọng.
Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh hôn lên môi Cố Triệt. Môi Cố Triệt
không hề mềm mại, mà ngược lại có chút lạnh lẽo và thô ráp, nhưng cảm
giác hôn lên đó lại vô cùng thoải mái.
Cô đưa lưỡi thơm tho của mình ra nhẹ nhàng liếm môi của Cố
Triệt, khẽ miêu tả. Tìm kiếm từng kẽ hở nhỏ, Tranh Nhã Khinh xấu xa hạ
môi dưới của anh xuống, sau đó bất ngờ xâm nhập vào trong, rồi quấn quít một chỗ với lưỡi của anh.
Tiếng hít thở của Cố Triệt ngày càng nặng, nếm được vị ngọt ngào trong miệng Trang Nhã Khinh, anh cảm thấy đây là thức ăn ngon nhất trên thế giới này rồi.
Anh không ăn đồ ngọt, nhưng đây chính là món điểm tâm tuyệt vời nhất, khiến anh nếm bao nhiêu cũng không đủ.
Đều nói đàn ông trời sinh biết làm những việc như thế này, năng
lực học tập của CốTriệt lại mạnh như thế, rất nhanh đã học xong kỹ thuật hôn môi, bắt đầu chiếm lĩnh thế chủ động.
Hôn đến khó dứt ra được, mỗi tế bào trên cơ thể đều vui vẻ kêu
gào, tất cả năng lực suy nghĩ trong đầu đều dừng lại, trở nên trống
rỗng, chỉ có thể căn cứ vào cảm giác của bản thân để thăm dò nơi xinh
đẹp kia.
Lúc này hai mắt vốn đang nhắm chặt của Trang Nhã Khinh bỗng
nhiên mở ra, Huyết Nhan ở trên đầu cũng mở mắt ra. Nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện rằng ánh mắt của Trang Nhã Khinh và Huyết Nhan
thật sự rất giống nhau.
Trang Nhã Khinh tập trung lực chú ý xâm nhập vào đầu Cố Triệt.
Trang Nhã Khinh biết, ý thức phòng bị trong nội tâm của những
người giống như Cố Triệt rất mạnh, đó là một loại năng lực của bản thân
chứ không phải do cố ý làm. Bình thường, cô có ý tưởng xâm nhập thì hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa còn có khả năng bị phát hiện. Cho nên
Trang Nhã Khinh mới lựa chọn sử dụng phương thức như vậy.
Trong đầu Cố Triệt rộng lớn mạnh mẽ như biển, gió lành lạnh,
thấm vào lòng người. Nhưng Trang Nhã Khinh lại không nhìn không nghe
được cái gì, có thể nhìn cũng chỉ là biển lớn mênh mông có thể nghe cũng chỉ là âm thanh sóng xô bờ, ngoại trừ những điều này, Trang Nhã Khinh
không có cách nào nghe được thứ khác.
Trang Nhã Khinh tìm kiếm những điều mình muốn biết, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy.
Tại sao có thể như vậy? Trang Nhã Khinh bỗng cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, giống như bị cắn lại, ngực càng ngày càng ngột ngạt, Trang
Nhã Khinh không thể không rời khỏi đó.
Tại sao có thể như vậy? Đây là lần thứ hai Trang Nhã Khinh tự
hỏi mình. Trang Nhã Khinh biết, người có ý chí mạnh mẽ thì không dễ dàng nhòm ngó, nhưng suy cho cùng thì con người cũng có thời điểm ý chí bị
dao động. Có người lúc sợ hãi thì ý chí mỏng manh nhất, có người lúc
hưng phấn thì ý chí mỏng manh nhất, nói tóm lại là bị phân tâm.
Cố Triệt đang hôn cô một cách điên cuồng, đáng ra phải thành
công chứ, nhưng bản thân chẳng những không thành công, mà trái lại,
thiếu chút nữa còn bị cắn ngược lại. Trang Nhã Khinh khó hiểu, hoàn toàn khó hiểu.
Đương nhiên không hài lòng với việc Trang Nhã Khinh phân tâm, Cố Triệt gậy ông đập lưng ông, cũng cắn một cái lên môi dưới của Trang Nhã Khinh.
Lúc này Trang Nhã Khinh mới nhiệt tình đáp lại.
Ý loạn tình mê, có lẽ chính là giống như bây giờ vậy. Cố Triệt
hôn lên cằm Trang Nhã Khinh, hôn lên xương quai xanh của cô, hôn lên cổ
cô, qua lớp áo, hôn lên điểm nhỏ kia.
Cố Triệt đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi ý thực được mình đang
làm chuyện gì, Cố Triệt đỏ mặt, vội vàng lùi người lại, ngã từ lên người Trang Nhã Khinh xuống. Đúng vậy, không biết từ khi nào Trang Nhã Khinh
lại thành người nằm bên dưới.
“Thật xin lỗi.” Dám làm dám chịu, làm sai thì có gan thừa nhận, đây là tính cách của Cố Triệt.
“Không sao, là tôi quyến rũ anh. Cũng không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi.” Trang Nhã Khinh đứng dậy, phủi bụi trên người, thoải mái rời
đi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của mình đó. Trong kiếp này, chính là nụ
hôn đầu tiên của cơ thể này. Nhưng mà vừa rồi Cố Triệt lại chọn đúng
thời điểm đẩy mình ra.
Mặc dù không thể nhìn được suy nghĩ trong lòng Cố Triệt, nhưng
trải qua lần này, xem như Trang Nhã Khinh biết rõ một điểm, Cố Triệt vẫn còn là một người đàn ông đơn thuần. Ngay cả hôn môi cũng ngây ngô không biết làm như thế nào, haha, sẽ không phải là xử nam chứ? Không phải vừa rồi cũng là nụ hôn đầu tiên của anh ấy chứ?
Bỗng nhiên, tâm trạng của Trang Nhã Khinh giống như vén mây mù thấy mặt trời, toàn bộ những điều vừa rồi đều có giá trị.
Cố Triệt nhìn bóng lưng của Trang Nhã Khinh, giống như có chút
mất mát. Không tự chủ được, Cố Triệt xoa đôi môi vừa mới hôn Trang Nhã
Khinh.
Dưòng như phía bên đó còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương của Trang Nhã Khinh.
Gió nóng thổi vào người Cố Triệt, làm cho suy nghĩ của anh sáng
suốt hơn rất nhiều, bắt đầu ảo não suy nghĩ lại chuyện đã qua của mình.
Rõ ràng mình là người đã có vị hôn thê, làm sao có thể làm ra chuyện kia chứ? Vừa rồi tại sao lại... Thật là.
Dáng vẻ ảo não của Cố Triệt, giống như mình đã làm chuyện tội ác đầy trời. Vừa rồi, có phải anh đã làm tổn thương hai người phụ nữ cùng
một lúc không?
Vừa đi, Cố Triệt vừa suy nghĩ. Suy nghĩ lại những lỗi mình mắc
phải, sau đó mắng mình không nên như vậy, nhưng lúc đó lại nghĩ tới đôi
môi đẹp ngọt ngào của Trang Nhã Khinh, lại nghĩ tới cảm giác kỳ quái lúc nãy.
Cuối cùng, Cố Triệt cho mình một cái kết luận. Có lẽ lâu rồi
mình không có người phụ nữa nào, cho nên mới giống một cậu bé như vậy.
Đúng, nhất định là như vậy.
Thật hy vọng là vị hôn thê kia mau tới đây một chút, có lẽ như
vậy sẽ tốt hơn. Chuyện hôm nay cứ vậy đi, coi những chuyện đã làm chưa
từng xảy ra. Nhưng phải nhớ kỹ, về sau phải cách xa Trang Nhã Khinh một
chút. Duy trì khoảng cách nhất định. Nếu không thì sẽ có một ngày mình
làm ra chuyện thật sự có lỗi với vị hôn thê.
Trang Nhã Khinh lái xe, gió quất lên mặt, mái tóc dài cũng bay
theo gió. Suốt dọc đường Trang Nhã Khinh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ vừa
rồi mình sai rồi.
Cố Triệt dã nói rõ ràng muốn kết hôn với vị hôn thê, mình không
nên làm người thứ ba. Cho nên, về sau nên duy trì khoảng cách nhất định
với Cố Triệt. Trên thế giới này vẫn còn nhiều đàn ông tốt mà, việc gì
Trang Nhã Khinh cô phải treo cổ lên một thân cây chứ? Đó là chuyện cực
kỳ không sáng suốt.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người bắt đầu quá trình làm lạnh.
“Báo cáo quân trưởng, lão quân trưởng tìm anh.” Tôn Bình Nguyên chạy tới, đứng nghiêm, chào theo nghi thức của quân đội.
Cố Triệt sinh ra trong gia đình quân nhân, mấy thế hệ trong gia
đình đều làm quân nhân. Nhưng cũng không phải ngay từ đầu đã có thành
tựu. Rất lâu trước kia, khi đó nhà họ Cố chỉ là một gia tộc buôn bán.
Nhưng vào thời điểm đó, sĩ nông công thương, thương nhân là người có địa vị thấp nhất. Cho dù quản lý cả một gia tài, nhưng vẫn còn rất nhiều
người coi thường. Con trai nhỏ của nhà chọ Cố không thích theo nghiệp
thương nhân, sau đó lặng lẽ theo binh. Vào thời điểm kia, chỉ là một
binh lĩnh nhỏ bình thường.
Nhưng về sau, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm cố gắng,
trên cơ bản nhà họ Cố đều có người nhập ngũ, về sau cũng có chút thành
tựu ở thành phố C, trở thành người đứng đầu trong giới quân nhân.
Mãi đến đời ông nội của Cố Triệt, tài hoa đến Yên Kinh, Yên Kinh trở thành chính quyền trung ương của quốc gia. Dần dần cũng trở thành
người đứng đầu trong giới quân nhân cả nước. Mỗi nơi đều có người của
bọn họ, bọn họ có thể điều động 70% quân đội trong cả nước, hoàn toàn
xứng với câu ‘dưới một người trên vạn người’. Gần giống với tướng quân
cầm quân đội hùng hậu trong tay ở cổ đại, ngay cả Hoàng đế cũng phải
kiêng kị ba phần.
Nhà họ Cố chính là như vậy.
Lão quân trưởng chính là ông nội của anh. Bậc cha chú có Cố
Triệt là chú Cố Triệt, Cố Tử Tân nhập ngũ. Cha Cố Triệt là Cố Tử Mặc lựa chọn theo kinh doanh.
Về phương diện buôn bán, Cố Tử Mặc cũng rất có thiên phú, Cố Tử
Mặc thành lập công ty đứng thứ hai trong cả nước, trên thế giới cũng là
doanh nghiệp đứng thứ ba mươi hai.
Bởi vì rèn luyện trong thời gian dài, mặc dù Cố Thần đã 72 tuổi
nhưng cơ thể vẫn còn cường tráng, không bệnh không đau. Bản thân từ chức đã lâu, nhưng vẫn còn có rất nhiều người kính nể, bình thường đều gọi
ông là quân trưởng, bởi vì phân biệt với Cố Triệt nên gọi là Lão quân
trưởng.
Ông nội." Cố Triệt đứng trước mặt Cố Thần, là đứa cháu nội hiếu thuận.
"Ừ, ta vừa nhận được tin tức, vị hôn thê của con đã đến đây rồi. Nhưng, ta không nhìn thấy, cha mẹ con tiếp." Cố Thần nói đến chuyện
này.
Cố Triệt hơi do dự, vừa rồi mình thật sự hy vọng vị hôn thê đó
nhanh tới đây, nhưng không cần nhanh như vậy chứ? Vừa mới làm chuyện có
lỗi với người khác, Cố Triệt thật sự không biết phải đối mặt như thế
nào.
"Con làm sao vậy, có gì không vừa ý sao?" Cố Thần phát hiện sắc
mặt Cố Thần không được tự nhiên. Ông đã bao giờ thấy cháu nội mình có vẻ mặt như vậy đâu.
"Không có gì. Cô ấy ở đâu? Con đi gặp cô ấy." Nếu bị ông nội
biết rõ, sẽ bị ông nội dùng gia pháp. Gia quy nhà họ Cố cực kỳ hà khắc.
Đừng tưởng sinh ra trong gia đình giàu có, hoặc có thể nói là 'Phú khả
địch quốc', là gia tộc cực kỳ mạnh, thì từ nhỏ có thể ngậm thìa vàng lớn lên. Đều không phải, ngay từ nhỏ họ nhất định phải trải qua huấn luyện
nghiêm khắc nhất, không chỉ đặt nền móng cho việc tham gia quân đội mà
còn để bảo vệ mình.
Các phương diện về hành vi năng lưc đều yêu cầu nghiêm khắc. Nếu làm không tốt, dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ dùng gia pháp. Gia pháp
chính là bị quất, sử dụng roi mà mấy đời tổ tông lưu lại, nhiều năm như
vậy rồi mà vẫn còn giữ được độ dẻo dai, hơn nữa, mức độ đau nhức còn
tăng gấp đôi nữa.
Hơn nữa, điều anh sợ nhất chính là ánh mắt thất vọng của ông nội.
Hồi nhỏ có một lần, anh và bạn học đi ăn trộm khoai lang nhà
người ta, bị ông nội phát hiện, sau đó dùng gia pháp với anh. Lần đó, cả một tháng anh không xuống giường được. Khi đó, anh mới tám tuổi. Có
điều là, cả đời anh không thể quên nổi dáng vẻ vô cùng đau đớn của ông
nội lúc đánh anh.
"Thành phố A. Người nhà con bé đã tìm đến đây, con không cần
nóng lòng, cứ làm tốt việc của mình đi, có một số việc không nên quá chủ động." Ông đã quên việc có hôn ước, dù sao đã nhiều năm như vậy, phải
qua cha ông ông mới biết đàn ông nhà họ Cố đều có hôn ước. Có điều, ông
không có, mấy người con cũng không có, cho nên bản thân cũng dần quên
mấtchuyện kia.
Về sau có người đến, ông mới biết được. Nhưng người nọ đã nói,
chủ nhân nhà họ Cố là vị hôn phu của Thánh nữ bọn họ, không thể kế hôn
với người khác, ông mới nghĩ đến chuyện này.
Ông lại không nói chuyện này với con trai và con dâu, bỗng nhiên lại xuất hiện một vị hôn thê, con trai và con dâu cũng không đồng ý.
Nhưng nếu đã có hôn ước, nhất định phải tuân thủ.
Ông biết cháu trai có người trong lòng, ông cũng rất thích cô bé kia, nhưng...haiz, chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận.
“Vâng.”
“Con cứ chờ bọn họ đến là được, đừng làm chuyện khiến người ta
khinh thường người nhà họ Cố chúng ta.” Cố Thần nhắc nhở, bỗng nhiên
cười lên. “Có điều ta vô cùng yên tâm với cháu nội của ta.”
“Vâng, ông nội.”
“Được rồi, ta đi đây.”
“Ông nội đi đường cẩn thận.”. Cố Triệt cuối người chào nhìn Cố Thần rời đi.
***
Trang Nhã Khinh không về nhà ngay mà đến trang sứcThiển Nhã.
Vẫn như ngày thường Thiển Thiển vẽ bản thiết kế, Bạch Ninh cũng
ngồi làm việc của mình biến bản thảo thành trang sức thật. Sau khi biết
Bạch Ninh thích Thiển Thiển, thỉnh thoảng Trang Nhã Khinh lại thấy Bạch
Ninh ngẩng đầu nhìn Thiển Thiển một lát, trước khi Thiển Thiển kịp phát
hiện lại vội vàng cúi đầu làm trang sức giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Vậy mà trước kia lại không phát hiện ra.
“Tiểu Nguyệt vẫn đi học à?”
“Ừ, cô giáo của nó tương đối tốt.” Mạc Thiển cúi đầu trả lời.
“Tại sao không nghỉ ngơi đi một chút?” Hôm nay Trang Nhã Khinh
khó có dịp lên giọng một chút, cô thấy Thiển Thiển đeo một chiếc vòng cổ rất lớn vì để che khuất dấu vết trên cổ của mình.
“Không được”.
“Chú ý cơ thể mình một chút”. Đối với Mạc Thiển Trang Nhã Khinh
đã sử dụng mọi phương pháp nhưng đều vô dụng. Muốn cởi chuông phải tìm
người buộc chuông, chuyện này, phải để chính cô ấy và Mạc Minh Vọng tự
giải quyết, người ngoài sẽ không giúp được.
“Mình biết”.
“Biết là tốt rồi, mình lo cậu không biết đấy.” Trang Nhã Khinh
nhìn Mạc Thiển vẽ bản thiết kế, tiến bộ nhanh chóng, bản thiết kế càng
ngày càng đẹp rồi.
“Đêm nay muốn ăn gì?” Cô thành người nấu cơm chuyên nghiệp cho
Mạc Thiển rồi. Làm một bà chủ mà lại biến cô ấy thành như vậy, thật sự
là đủ uất ức rồi.
“Mình muốn ăn cá nấu cải chua.”
“Cả ngày đều ăn cá cậu không thấy ngấy à!”
“Cậu làm không ngấy mà.”
“Mồm mép ngày càng lợi hại đó.”
“Mình khen cậu thật mà, thật không biết tốt xấu.”
Chuông điện thoại di động vang lên, có tin nhắn.
“Bà xã, tới chỗ cũ.” Lại là Mạnh Thiệu Phong, cái người này còn dai hơn đỉa.
Trang Nhã Khinh âm thầm nhìn tin nhắn, xóa đi. “Mình có chút việc, mình ra đây một lát, buổi tối sẽ qua đón cậu.”
“Được rồi, đi đi.”
Trang Nhã Khinh tới cái gọi là chỗ cũ, chính là nhà hàng lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Thiệu Phong kia. À... Kim Bích Huy Hoàng.
Là nơi đã xảy ra sự kiện giết người, người chết còn là thị
trưởng, những người liên quan đến Kim Bích Huy Hoàng tự nhiên sẽ lui
xuống, sự nghiệp của rất nhiều người cũng vì vậy mà chấm dứt, ông chủ
của Kim Bích Huy Hoàng có người chống lưng, nhưng nhà hàng này không mở
được nữa cho nên rời đi, đến một nơi khác, thay đổi bảng hiệu tiếp tục
làm ăn. Mà theo như Trang Nhã Khinh được biết, nhà hàng này bị Mạnh
Thiệu Phong dùng giá thấp để mua lại.
Thật là, Mạnh Thiệu Phong cũng không phải kinh doanh nhà hàng, mua lại chỗ này làm gì?
“Bà xã, em đến rồi.”
“...” Trang Nhã Khinh không để ý đến xưng hô của Mạnh Thiệu
Phong, cô đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng Mạnh Thiệu Phong không nghe.
“Một cốc cà phê.” Trang Nhã Khinh nói: “Tôi tới vì muốn nói cho
anh biết, đừng làm phiền tôi nữa, tôi không phải vợ anh, anh không cần
gọi như vậy, tương lai tôi còn phải lập gia đình.”
Cà phê này thật khó uống.
Mạnh Thiệu Phong hơi tức giận. “Lập gia đình? Em đã gả cho anh
còn muốn gả cho ai nữa? Tiểu sư huynh của em sao? Hay là Đại sư huynh,
Nhị sư huynh? Anh không cho phép.”
Nếu cốc cà phê này quá đắng, cố cũng không muốn uống, để ở đây
cũng quá lãng phí, suy cho cùng cũng phải tìm cách sử dụng nó. Trang Nhã Khinh giơ tay lên, hắt cà phê trong tay lên mặt Mạnh Thiệu Phong. “Mạnh Thiệu Phong, tôi nói anh biết, anh không có ư cách quấn tôi. Nếu anh
tiếp tục dây dưa không rõ, tôi sẽ dùng pháp luật tới nói cho anh biết
rốt cuộc tôi có phải vợ anh hay không. Đừng nói tôi không phải, ngay cả
có là tôi đi nữa, cuộc hôn nhân mà ở riêng nhiều năm như vậy cũng nên
xóa bỏ rồi. Anh đừng cho rằng tôi không biết những chuyện xấu anh từng
làm, tôi đã điều tra xọng rồi.”
Trang Nhã Khinh chán ghét nhìn Mạnh Thiệu Phong, mặt Mạnh Thiệu
Phong đầy cà phê, cà phê còn đang nhỏ giọt trên lông mi của anh ta, nhìn vừa chật vật vừa ghê tởm.
“Không sai, anh thật sự có một người vợ, cũng tên là Trang Nhã
Khinh. Thật trùng hợp, trùng họ trùng tên với tôi. Nhưng những chuyện
anh làm sau lưng vợ mình tôi cũng điều tra được rồi. Vì tiền tài, anh
không tiếc lừa gạt tiền tài của vợ mình, sau khi gả cho anh, anh dùng đủ các loại lý do để cô ấy không tham gia vào việc lớn việc nhỏ của công
ty nữa, dần dần biến công ty thành của riêng. Anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn là trước khi kết hôn còn tiếp diễn sau khi kết hôn. Về
sau người phụ nữ kia của anh còn hại chết vợ anh. Cho nên anh liền quấn
lấy tôi, nói tôi là Trang Nhã Khinh vợ anh sao? Không phải, anh nói anh
yêu tôi...à, yêu vợ anh mới đúng, không phải, người anh yêu chính là
anh. Anh nói tôi là vợ anh, không phải vì tự thuyết phục bản thân rằng
vợ anh chưa chết, chỉ là để làm nhẹ chút trách nhiệm tâm lý thôi sao.
Bây giờ, tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải vợ anh, chỉ là một
người trùng họ trùng tên mà thôi.” Đoạn thoại dài này thực sự khó đọc.
“Đừng làm phiền tôi, tôi không phải là vợ anh, anh có làm như
vậy cũng vô dụng. Cẩn thận tính mạng của anh. Tôi còn muốn lập gia đình, mời anh đừng phá hoại danh dự của tôi.”
Nói xong, Trang Nhã Khinh đứng lại chuẩn bị rời đi. Mạnh Thiệu
Phong cũng đứng dậy muốn ôm Trang Nhã Khinh, nhưng lại không làm được.
Bị ôm một lần, Trang Nhã Khinh còn có thể để Mạnh Thiệu Phong làm lần hai sao?
Một cái tát, Trang Nhã Khinh nặng nề đánh vào mặt Mạnh Thiệu Phong. Âm thanh vang dội, trong trẻo êm tai.
“Nhã Khinh..”
“Mời gọi tôi là Trang Tiểu Thư.”
“Nhã... Trang tiểu thư.” Mạnh Thiệu Phong chán nản nhìn Trang
Nhã Khinh. “Có lẽ em nói đúng, có lẽ vì muốn giảm bớt áy náy trong lòng
anh, nhưng, em không thể phủ nhận anh thật sự yêu vợ mình.”
Lại một cái tát ập tới, Trang Nhã Khinh đánh lên mặt Mạnh Thiệu Phong.
“Cái tát này tôi tát giúp vợ anh. Xảy ra chuyện như vậy mà cô ấy không đánh anh, thật sự là quá vô dụng rồi.” Trang Nhã Khinh nói xong,
lại tát một cái nữa. “Cái tát này là vì vợ anh, có chồng như vậy, thật
sự bất công cho cô ấy.”
Tiếp theo lại một cái tát nữa. “Cái tát này là vì vợ anh, anh
biết người phụ nữ kia thuê người giết cô ấy nhưng vẫn còn tha thứ cho cô ta, nên đánh.”
Sau đó là một quyền, đánh lên bụng Mạnh Thiệu Phong. “Một quyền
này là vì đứa nhỏ còn chưa có ra đời của anh, có người cha như anh, tôi
cảm thấy xấu hổ thay nó. May mà nó đã chết, không có cơ hội sinh ra, nếu không sẽ hối hận cả đời.”
“Đứa nhỏ? Em nói đứa nhỏ nào?” Trang Nhã Khinh không biết Trang
Nhã Khinh đang nói gì. Cái gì đứa nhỏ, tại sao anh ta lại không biết.
"Còn nữa!" Một cước này Trang Nhã Khinh đá vào nơi yếu đuối nhất của anh ta. "Lần này giẫm vì bản thân tôi, vì vừa rồi anh muốn làm
chuyện khiếm nhã với tôi."
Mạnh Thiệu Phong đứng lên, không thèm giữ nơi kia, mà lo lắng hỏi han. "Em vừa mới nói đứa nhỏ nào? Trả lời anh!"
Trang Nhã Khinh cũng không trả lời vấn đề của Mạnh Thiệu Phong,
một lần nữa đá Mạnh Thiệu Phong ngã xuống đất. Mạnh Thiệu Phong va vào
bàn, nặng nề ngã xuống đất. "Lần này là vì con gái trên thế giới này
đánh anh, người như anh, chính là kẻ thủ của tất cả phụ nữ trên trái đất này." Nói xong, Trang Nhã Khinh nhìn nhóm phụ nữ đang đứng ở cửa. Vốn
cũng có đàn ông tò mò đến xem, không tới một lát, những người phụ nữ ở
bên ngoài bắt đầu nói đàn ông xấu xa như thế nào, cho nên toàn bộ những
người đàn ông đó đều bị dọa chạy mất, để tránh mình bị vạ lây. Những
người đứng xem lúc này, toàn bộ đều là phụ nữ.
"Em nói đứa nhỏ...đứa nhỏ nào của anh."
"À, muốn biết thì có thể tự mình điều tra mà." Trang Nhã Khinh
vỗ vỗ bàn tay vừa mới tát Mạnh Thiệu Phong, tay này đã bẩn, phải về rửa
mới được.
Lúc đi ra đến cửa, Mạnh Thiệu Phong ở đằng sau lớn tiếng gọi: "Đợi một chút!"
Trang Nhã Khinh quay người lại, tươi cười nhìn Mạnh Thiệu Phong: "Vẫn còn nói chuyện được như vậy, xem ra tôi vẫn còn nhẹ tay."
"Làm phiền em, nói cho tôi biết, theo như lời em nói thì đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì?" Có phải ngoài việc mất đi Nhã Khinh, anh ta còn
mất đi một sinh mệnh quý giá nào đó không.
"Nhìn anh không ra tay đánh lại, tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi chỉ biết, vợ anh mang thai đứa con của anh mà chết.”
Nói tới đây, trái tim của Trang Nhã Khinh đau giống như bị mũi
khoan khoan vào. Không ngờ lại có thể thấy vẻ mặt hối hận giống như là
trời đất bị hủy diệt của Mạnh Thiệu Phong. Trang Nhã Khinh cảm thấy sảng khoái, thật sự sảng khoái. Nhưng mà tại sao lại khó chịu như vậy?
“Đừng ở đây giả mù sa mưa, tôi nhìn cũng thấy ghê tởm.” Trang
Nhã Khinh nói xong, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi Kim Bách
Huy Hoàng.
“Cô gái vừa rồi hình như là Trang Nhã Khinh phải không? Chính là Trang Nhã Khinh, người nổi tiếng trên mấy tờ báo kìa?” một cô gái đứng
xem nói.
“Đúng, chính là cô ấy.”
“Lời cô ấy nói là sự thật sao?”
Các cô gái đều là nhân viên phục vụ ở đây, là do Mạnh Thiệu Phong mời về.
“Nhìn dáng vẻ của ông chủ, cũng chắc tám chín phần rồi.”
“Ông chủ kia thật đúng không phải người. Nếu được thì tôi cũng muốn đánh anh ta.”
“Không ngờ ông chủ của chúng ta lại là người như vậy, rõ là...”
“Muốn vào đánh anh ta không?”
“Vẫn là bỏ qua đi. Mặc dù anh ta là cặn bã, nhưng nếu đánh anh
ta thì chúng ta sẽ mất công việc.” Hiện thực thực sự tàn khốc. “Có điều
là chúng ta có thể chụp ảnh anh ta, mang về làm bia ngắm dán trên tường, mỗi ngày phóng phi tiêu vào đó.”
“Ừ, được.”
“Thật sự không vào đánh sao? Nhưng nhìn thấy anh ta tôi thật sự rất ngứa tay.”
“Không đi, chúng ta không thể không có cơm ăn.”
“Mấy người không đi thì chúng tôi đi.” Người nói chuyện là một
người phụ nữ béo mặc toàn đồ đắt tiền. Sau lưng còn có một người phụ nữ
lớn hơn nữa, phân nửa những người này đều là những bà chủ của gia đình
có tiền nào đó.
Mấy người họ vừa đi qua thì nghe thấy, mẹ nó, trên thế giới vẫn
còn những người đàn ông xấu xa như vậy, lại còn để bọn họ gặp được, lúc
này không đánh thì để đến lúc nào?
Trang Nhã Khinh nói không sai, anh ta chính là kẻ địch của phụ nữ khắp thiên hạ.
Thì ra là Kim Bích Huy Hoàng bây giờ nhớ lại, bên trong còn
truyển đến âm thanh những quả đấm đấm trúng mục tiêu, tiếng túi xách va
vào mục tiêu, còn có tiếng phụ nữ mắng.
“Cái đồ đàn ông xấu xa này.”
“Thật sự không phải là người, làm sao anh có thể đối xử với vợ mình như vậy chứ?”
“Không những hại chết vợ mà còn hại chết con mình!”
“Cướp công ty của vợ mình.”
“Ngoại tình sau lưng vợ.”
“Đàn ông xấu xa.”
“Tiểu tam của anh đang ở đâu? Cô ta đang ở đâu?” Có một người
phụ nữ ở giữa, có thể do chồng mình cũng đã từng nuôi phụ nữ ở bên
ngoài, cho nên thực sự là hận thấu xương đối với mấy người Tiểu Tam.
“Đúng vậy, Tiểu tam kia đâu, gọi cô ta tới đây, để lão nương dạy cho cô ta biết làm phụ nữ như thế nào?”
“Không có gia giáo, làm tiểu tam, còn giết người. Tại sao không bị bắn chết đi?”
“Đúng, tại sao giết người mà không bị bắn chết vậy?”
“Cô ấy điên rồi.” Mạnh Thiệu Phong đang yên lặng, buồn bực không chịu hé răng nửa lời bỗng nhiên lại trả lời vấn đề.
“Điên rồi? Haha, điên rồi thì tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt? Điên rồi thì không phải ngồi tù không phải bị bắn chết. Không phải vợ ông ta sẽ bị chết oan uổng sao?”
“Nói, có phải cô ta giả ngây giả dại để trốn tránh trách nhiệm
không?” Một cô gái trẻ, vô cùng xinh đẹp kép tóc Mạnh Thiệu Phong, hung
hăng hỏi.
“Thật sự điên rồi, có điều bây giờ đã tốt hơn rồi.” Giết người
thì phải đền mạng. Là bọn họ cùng nhau giết Trang Nhã Khinh còn có đứa
nhỏ chưa chào đời của anh ta nữa.
“Tốt rồi?”
“Đầu tiên bị điên sau đó tốt nên thì có bị bắn chết nữa không?” Người phụ nữ béo hỏi.
Cô gái trẻ suy nghĩ một lát. “A, hôm qua tôi mới đọc được vấn đề này, nhưng tôi đã quên rồi.” Cô học luật nhưng lại chưa thật sự học bao giờ. Cô hoàn toàn không thích pháp luật.
“Tại sao cô đi học mà không chịu tiếp thu kiến thức vậy?”
“Thật xin lỗi...” Cô thật sự phải học luật thật giỏi, để đảm bảo quyển lợi hợp pháp của phụ nữ, không thể để phụ nữ chịu uất ức như vậy
được. Hừ.
Chỉ một suy nghĩ mỏng manh như vậy, kết quả mang lại chính là
một luật sư tài giỏi oai phong trong giới luật sư. Cô gái này chưa bao
giờ thia một vụ kiện nào, rất nhiều người đều tìm cô ấy để hỗ trợ biện
hộ, nhưng cô ấy có một quy định bất thành văn, chính là chỉ tiếp nhận vụ án của phụ nữ, chỉ tranh thủ lợi ích của phụ nữ.
“Bỏ đi, tôi thấy trẻ con bây giờ đi học làm gì có đứa nào chịu
học hành nghiêm túc. Nói không chừng để cô ấy nói cô ấy cũng không nói
được.”
“Đứa nhỏ của cô bao nhiêu tuổi rồi.”
“Con gái của tôi. Hai mươi tuổi, học luật ở đại học A.”
“À, tôi cũng học luật ở đại học A, tên cô ấy là gì?”
“Con gái của tôi...”
Chính ở nơi này, những người phụ nữ vốn đơn thuần không quen
biết nhau, đã bắt đầu lập thành cuộc cách mạng tình nghĩa vô cùng sâu
sắc.
Trang Nhã Khinh lái xe quay lại Thiển Nhã, bỗng nhiên trước mắt có một người đi ngang qua, Trần Khải.