.

"Nhã Khinh, đến đây xem vòng tay mình vừa mới thiết kế, cậu xem có được không?" Mạc Thiển Thiển hưng phấn gọi Trang Nhã Khinh. Hôm nay lúc cô gặp một đôi yêu nhau không hề cố kỵ ôm hôn trên đường cái, cô bỗng nhiên có linh cảm, sau đó thì xuất hiện vòng tay này.

Trang Nhã Khinh không biết thiết kế, nhưng là một cô gái, cô đương nhiên là có khiếu thẩm mĩ thiên phú. Trang Nhã Khinh vừa thấy bản thiết kế kia thì đã bị mê hoặc.

Thiết kế cũng không quá phức tạp, mà ngược lại đơn giản hơn rất nhiều. Chính là sử dụng rất nhiều trái tim lớn nhỏ không đều làm thành một vòng tay, nhưng mặt trên những hình trái tim này lại khắc thêm một chút hoa văn tương đối độc đáo. Hơn nữa tại những nơi xen kẽ, những hình kia cũng không phải là hình trái tim, chính là hai hình tròn lớn nhỏ không đều. Trên mặt hai vòng tròn lớn nhỏ này đính rất nhiều hình nhỏ hơn, nếu Trang Nhã Khinh đoán không sai thì đó chính là vụn kim cương."Hai vòng tròn này là nhẫn sao?"

"Ừ, tâm đầu ý hợp, đan xen vào nhau." Mạc Thiển Thiển gật đầu."Cái này có lẽ là quà tặng phái nam đưa cho phái nữ, là vòng tay xinh đẹp nhất. Cũng giống như vậy, phái nữ cũng có thể đưa tay mở vòng này ra, chính là hai chiếc nhẫn. Thấy không, hai chiếc nhẫn lớn nhỏ không giống nhau như vậy chính là đôi nhẫn kim cương tình nhân."

"Rất được."

"Mình biết là cậu sẽ thích mà."

"Làm sao có thể không thích thiết kế của Thiển Thiển đây."

Bạch Ninh đi tới, nhìn bản thiết kế đặt trên bàn."Đã vẽ xong rồi sao? Vậy thì đưa cho tôi đi." Nói xong, lập tức cầm lấy bản thiết kế.

Trang Nhã Khinh cướp bản thiết kế trước một bước, bỏ vào túi mình. "Hai người các cậu chính là người làm việc đến điên cuồng, vẽ cái gì mà vẽ? Tất cả mọi người đều tan tầm, chỉ có hai người vẫn mất ăn mất ngủ. Để hai người mang ra ăn là được."

"Những người làm chủ khác đều hy vọng công nhân của mình mất ăn mất ngủ mà công tác tốt, tốt nhất là cơm cũng không cần ăn, không cần ngủ, người giúp việc theo giờ một ngày làm hai mươi tư giờ là tốt nhất. Tại sao cô lại khác như vậy." Bạch Ninh lấy một phần thức ăn, say sưa ăn ngon lành. Dù sao bây giờ cũng không để anh ta làm, việc cần làm bây giờ chính là ăn, vừa đúng lúc đói bụng. Cũng phải nói, đúng là tài nấu nướng của Trang Nhã Khinh rất tốt. Gặp bà chủ như vậy cũng không tồi.

"Thiển Thiển, đừng quên cậu còn có đứa nhỏ, không nên liều mạng như vậy." Trang Nhã Khinh nhắc nhở.

Mạc Thiển Thiển cũng ngoan ngoãn ăn cơm rồi.

Trang Nhã Khinh hài lòng gật đầu, bây giờ mới khai trương không lâu, công việc nhận làm cũng tăng lên. Thật ra phần lớn vẫn dựa vào những người tới lúc khai trương, về sau mọi người nhận ra trang sức đắt tiền ở Thiển Nhã thật sự rất tốt, cho nên trang sức Thiển Nhã càng thêm náo nhiệt, đương nhiên cũng làm cho trang sức Minh Tâm thêm vắng vẻ.

Trang Nhã Khinh thật sự tán thưởng tài năng của Hoàng Bột, cũng từng qua đó ám chỉ Hoàng Bột đến đây làm việc, nhưng Hoàng Bột cũng từ chối rồi. Trang Nhã Khinh cũng không miễn cưỡng, càng thêm tán thưởng Hoàng Bột. Nếu Hoàng Bột dễ dàng đáp ứng như thế, nói không chừng cô còn khinh thường Hoàng Bột đó.

Từ khi ra ngoài với Mạc Thiển và Bạch Ninh, Trang Nhã Khinh lại bắt đầu nhàn rỗi không có việc gì làm. Sau khi giục hai người ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh lại đi, lâu rồi cô không đến thăm ông nội Tiêu, không biết cơ thể ông nội Tiêu đã khôi phục được như thế nào rồi.

Lên thẳng tầng thứ hai mươi tám, Trang Nhã Khinh ấn chuông cửa, Tiêu Dật Phàm ở bên trong nhanh chóng ra mở cửa. Trang Nhã Khinh nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Cô chỉ nhìn sau lưng cũng nhận ra dáng ngồi của người đàn ông đó rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng, ăn mặc vô cùng giản dị, chính là áo sơmi và quần bò. Từ phía sau có thể nhìn thấy màn khói mờ ảo bay lên, không cần hỏi Trang Nhã Khinh cũng nhận ra đó là xì gà Brazil chính tông. Thật sự là một người cực đoan. Ăn mặc giản dị, dáng ngồi nghiêm túc, nhưng lại hút xì gà mắc tiền. Những điều này vốn không nên xuất hiện cùng một lúc vậy mà lại xuất hiện cùng lúc, hơn nữa Trang Nhã Khinh cũng hiểu được chuyện này là đương nhiên, giống như người đàn ông ngồi đằng kia trời sinh đã như vậy.

Trang Nhã Khinh cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc.

Lúc đi vào, cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng thấy đối phương. Là anh ấy, Cố Triệt. Hai người thật sự có duyên gặp mặt, bạn bè bèo nước gặp nhau. Cùng nhau ăn cơm một bữa, Trang Nhã Khinh cũng coi đối phương là bạn bè rồi.

"Không nghĩ tới đây cũng có thể gặp anh. Quân nhân cũng tới những chỗ như thế này sao?” Trang Nhã Khinh cảm thấy người đàn ông này không phù hợp với sòng bạc một chút nào. Cố Triệt là loại người có nghị lực, người chính trực, gặp được ở sòng bạc thì thật sự là ngoài ý muốn.

“Có chút việc phải làm.” Cố Triệt cười cười, anh cũng không cảm thấy bất ngờ khi gặp Trang Nhã Khinh ở đây. Dù sao Trang Nhã Khinh nổi tiếng cũng là nhờ nơi này, anh làm sao có thể không biết chứ.

“Hai người biết nhau sao?” Người cảm thấy bất ngờ nhất là Tiêu Dật Phàm. Tiêu Dật Phàm nhớ rất rõ, hình như ngoại trừ người phụ nữ kia ra thì hình như Cố Triệt không nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Cùng lúc đó Tiêu Dật Phàm cũng cảm thấy căng thẳng và lo lắng. Còn về phần lo lắng chuyện gì thì ngay cả bản thân anh cũng không rõ, chỉ là không muốn Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt.

“Ừ, từng gặp mặt hai lần.”

“Haha, hơi bất ngờ một chút.” Lời này là Tiêu Dật Phàm nói với Cố Triệt. Chỉ gặp hai lần mà có thể đạt tới trình độ như vậy, vậy thì càng bất ngờ hơn.

Cố Triệt không nói gì mà chỉ cười thôi.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi gặp ông nội Tiêu.” Theo trực giác của Trang Nhã Khinh, nhất dịnh bọn họ đang nói chuyện chính sự, bản thân nên biết điều, chủ động tránh mặt.

Lần này Tiêu Mục hoàn toàn khác thường với hai lần trước, không còn chỉ có thể nằm yên trên giường được nữa. Trang Nhã Khin gõ cửa, Tiêu Mục biết là Trang Nhã Khinh đến đây, trực tiếp để Trang Nhã Khinh vào. “Bé con, lâu như vậy mà không đến thăm lão già ta.” Tiêu Mục cười vô cùng khỏe khoắn. Lúc này, Tiêu Muc đang ở trong phòng luyện thi pháp.

“Không phải con bận quá sao. Xem ra cơ thể ông phục hồi rất khá.” Chỉ là trên chân vẫn chư tốt hoàn toàn, nhưng cũng khá vui rồi, đây chính là chuyện hai ngày này.

“Tất nhiên rồi, thuốc của con thật sự rất thần kỳ. Tác dụng cũng rất nhanh. Ta phải tiết kiệm một chút, lưu lại một ít để Phàm Nhi cưới được cháu dâu về.”

“Vâng, có cái này là có thể cưới được vợ về rồi.” Chưa nói đến chuyện Tiêu Dật Phàm là kim cương vương lão ngũ (1), chỉ cần kẻ nghèo hèn, chỉ cần một giọt thuốc này cũng có thể lừa được một cô vợ xinh như hoa như ngọc về. “Ông nội Tiêu, hôm nay con tới đây cũng không phải chỉ để nói chuyện phiếm với người đâu ạ.”

“Haha, ta biết. Lúc trước, con tới tìm ta không phải vì mục đích đó sao? Bé con muốn đánh cược gì nào? Đánh ngang tay với Phàm Nhi, vậy thì phần thắng cũng không lớn đâu…”

“Thắng thua cũng không quan trọng.”

“Sư phụ con tuyệt đối sẽ không cho là như vậy.’

“Haha, ông ấy cũng không làm gì được con. Chúng ta chơi bài được không?”

“Được.”

Trang Nhã Khinh chơi rất nhiều ván với Tiêu Mục, chơi vui vẻ từ giữa trưa đến tận tối, không phải tất cả các ván đều hòa, mà là hai người dù thắng hay thua đều như nhau. Ví dụ như dự định ba ván thắng hai, lại cứ một ván thắng, một ván thua, một ván hoa. Sau đó, chuyển sang năm ván thắng ba, lại hai thắng hai thua một hòa. Tùy tiện chơi gì cũng như thế, còn kỳ lạ hơn lần trước chơi với Tiêu Dật Phàm.

Trang Nhã Khinh cầm cái cốc kia, ánh mắt lợi hại, bàn tay xinh đẹp bắt đầu di chuyển, hoàn toàn không thấy rõ, động tác rất nhanh. Hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt.

Chỉ nghe thấy âm thanh dao động trong chiếc cốc Cuối cùng Trang Nhã khinh úp chiếc cốc lên bàn:“Đoán đi ạ.”

Bên trong cốc tổng cộng có 6 xúc xắc, là sáu mặt, xác suất đoán trúng là rất nhỏ, vô cùng nhỏ. Không có cách nào khác, chúng có thể chơi xem có thể phân thắng bại hay không.

“Một điểm.”

Sao lại có thể là một điểm được? Bên trong là 6 cái xúc xắc, nhỏ nhất cũng phải là sáu điểm chứ.

Trang Nhã Khinh lấy cốc ra, bên trong quả nhiên là một điểm. Bởi vì sáu cái xúc xắc cùng nằm một chỗ. Trang Nhã Khinh cười đắc ý. “Cuối cùng thì người cũng thua.”

Tiêu Mục không rõ chân tướng. “Ta thua ở chỗ nào ?”

“Mặc dù sáu cái xúc xắc ở cùng một chỗ, từ phía trên nhìn xuống thật sự là một điểm, nhưng nó vẫn là sáu điểm. Bởi vì cho nên dù có chồng lên nhau, không nhìn thấy nhưng chẳng nhẽ không nhìn thấy thì không đếm những cái xúc xắc ở bên dưới sao?”

“Bé con, con lừa ta. Ta nghĩ, nếu ta nói là sáu điểm, con nhất định sẽ nói rõ ràng thấy là 1 điểm, tại sao có thể nói là sáu điểm, có phải không?” Tiêu Mục giận quá hóa cười.