.
Cửa hàng mới khai trương, các tờ báo tranh nhau đưa tin. Trang Nhã Khinh vốn được xem như một nửa nhà kinh doanh rồi, thêm những người cổ vũ lần này chính xác là những người có địa vị không thể bỏ qua, cho nên tiệm mới khai trương cũng có thể chiếm trang nhất báo, chuyện về Dịch Nham cũng bị ép xuống.
Lưu Quốc Trung thấy tin tức về Trang Nhã Khinh, cũng biết Trang Nhã Khinh mở Trang sức Thiển Nhã. Từ lần trước sau khi chứng kiến bản lĩnh của Trang Nhã Khinh, ông ta vẫn muốn tìm, nhưng lại không tìm được. Bây giờ có Trang sức Thiển Nhã, ông ta muốn tìm Trang Nhã Khinh cũng dễ dàng hơn.
Chính là hôm nay, Lưu Quốc Trung tìm đến.
"Tiên sinh, xin hỏi ông cần gì?" Nhân viên bán hàng xinh đẹp bước lên hỏi.
"Tôi tìm bà chủ của các người, bà chủ của các người có ở đây không?" Lưu Quốc Trung không có hứng thú với mấy đồ trong đây, nhưng nếu bị vợ ở nhà biết được ông ta tới cửa hàng Trang sức thì chắc chắn sẽ có hứng thú.
"Thật xin lỗi, bà chủ của chúng tôi không có ở đây."
"A...Vậy thì hôm khác tôi quay lại." Đang muốn ra ngoài thì thấy Trang Nhã Khinh đi vào.
"Bà chủ, vị tiên sinh kia muốn tìm cô."
Trang Nhã Khinh vừa thấy đã nhận ra vị bác sĩ kia. Chính là vị bác sĩ chữa bệnh cho cha Dịch Nham sau tai nạn.
"Trang tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được cô." Lưu Quốc Trung rất kích động, chỉ kém là chạy đến ra sức cầm lấy tay Trang Nhã Khinh.
Trang Nhã Khinh khẽ nhíu mày, cô cảm thấy cái người Lưu Quốc Trung này gặp cô sẽ không có chuyện gì tốt."Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?" Giọng nói của Trang Nhã Khinh đặc biệt không tốt, đương nhiên, cô cũng không cần thiết phải nói chuyện thân thiết với người không phải là quá quen thuộc.
"Tôi muốn, tôi muốn mời cô tham gia câu lạc bộ trung y." Ông ta đặc biệt thích trung y, bản thân cũng là thành viên của câu lạc bộ trung y, ở câu lạc bộ trung y ông ta cũng học thêm được rất nhiều kiến thức về phương diện trung y. Sau khi trải qua chuyện lần trước, ông ta nói chuyện của Trang Nhã Khinh với người trong câu lạc bộ, mặc dù có một chút coi thường, mấy lão già đều cảm thấy chuyện này sử dụng kỹ xảo, nhưng đa phần những người trẻ tuổi đều muốn gặp Trang Nhã Khinh. Cho nên mới bảo ông ta tới mời Trang Nhã Khinh gia nhập câu lạc bộ.
"Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú." Câu lạc bộ trung y, chẳng qua là những người nhàm chán không có việc gì làm tổ chức với nhau thôi. Chỉ là muốn có thể diện, có một thanh danh tốt thôi. Những hội viên chân chính, hơn nữa còn là người có tài năng y thuật chỉ sợ không ai đồng ý tham gia xã đoàn động một chút lại bị người ta lấy ra để tuyên truyền vì lợi ích của bản thân kia.
"Trang tiểu thư, mời cô suy nghĩ lại, câu lạc bộ trung y của chúng tôi không phải ai muốn vào cũng vào được."
"Vậy thì để cho những người muốn vào vào đi, tới tìm người không muốn vào như tôi làm gì. Tôi thật sự không có một chút hứng thú nào với chuyện này."
"Ở đây có thể tham khảo khả năng y thuật với rất nhiều vị trung y nổi tiếng, nhất định có ích với cô. Nói không chừng trên phương diện nào đấy họ có thể chỉ đạo cho cô, cho cô thêm nhiều kiến thức đó, cô muốn nghĩ lại hay không?” Lưu Quốc Trung dùng cả nguyên tắc không buông tay, không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên bảo.
“Không cần. Nếu ông không muốn mua, hy vọng không ngăn cản việc buôn bán của chúng tôi.” Chỉ điểm cho cô? Những lão già ngu xuẩn này có cầu cô làm đồ đệ cô còn không thèm để ý đâu.
Trong giới y học Lưu Quốc Trung cũng có một chút thành tựu, Trang Nhã Khinh xem như một nhân tài trẻ tuổi, nhưng như vậy là không tôn trọng anh ta rồi. Ngay cả phó câu lạc bộ cũng không dám đối xử không khách khí với trưởng bối như vậy, đât là lần đầu tiên Lưu Quốc Trung bị nói như vậy, cho nên trong nháy mắt mặt Lưu Quốc Trung biến thành bản pha màu, lúc trắng lúc xanh, râu cũng muốn dựng thẳng lên. “Thật là không biết tốt xấu.” Lưu Quốc Trung phẩy tay áo bỏ đi.
Nếu đây là cổ đại, Lưu Quốc Trung mặc bộ áo rộng tay, lúc phẩy tay như vậy chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả rất tốt.
“Nếu muốn mua trang sức, hoan nghênh quay lai.” Câu này của Trang Nhã Khinh được coi như là thêm dầu vào lửa sao?.
Lúc Trang Nhã Khinh vào cửa, cảm thấy không có cách nào tiếp tục việc làm ăn nữa rồi. Hôm nay đúng là ngày thứ sáu đen đủi của cô.
Người tới không phải ai khác, chính là Trần Khải, tên vô lại kia.
Trần Khải nghênh ngang tiến vào, sau lưng còn có đám người mặc đồng phục cảnh sát, chắc là cảnh sát rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ lưu manh, không có một chút dáng vẻ người hầu của dân nào, càng nhìn càng giống lưu manh.
Đám cảnh sát này lúc đi vào thấy thứ gì thấy ném thứ đó, đương nhiên, trước khi ném sẽ lén lút cho một ít vào túi mình. Cái này là cướp của đúng không? Tố chất cảnh sát ở thành phố A đã thấp đến mức này rồi sao? Trang Nhã Khinh nghĩ thầm.
Trong này có camera, Trang Nhã Khinh cũng không sợ mấy người này sẽ làm gì, nuốt cái gì cô sẽ bắt nhổ ra cái đó.
“Các người đang làm gì vậy?” Quản lý Nghiêm Ly xuất hiện quát, những người này thật vô pháp vô thiên. Giữa ban ngày ban mặt lại vào nhà cướp của.
“Chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ các người tàng chứa hàng cấm, nhân lệnh điều tra.”
Trần Khải nói chuyện rất chỉnh tề. Còn đứng rất thẳng.
“Tôi thấy các người là lấy việc công làm việc riêng thì có. Cũng đúng. cảnh sát mà, là đầy tớ của nhân dân, đương nhiên trong túi khôn có mấy đồng nên muốn vớt lợi ích từ người dân chúng tôi.” Nghiêm Ly châm chọc nói.
Nghiêm Ly là người mà Trang Nhã Khinh trải qua tuyển chọn kỹ càng mới chọn được, tài ăn nói tuyệt vời, cho nên mới để cô ấy làm quản lý ở sảnh, ứng phó những chuyện này hẳn là không có vấn đề.
“Nói nhiều như vậy, chúng tôi tới điều tra, đừng ngăn cản chúng tôi, nếu không tôi kiện các người tội gây trở ngại cho người thi hành công vụ.” Có một cảnh sát sau lưng Trần Khải đứng ra nói. Lão đại nói, những người ở đây đều yếu đuối, hoàn toàn không cần sợ.
“À…Điều tra sao? Vậy lệnh điều tra của mấy người đâu ? Tôi nhớ muốn điều tra nơi ở, nơi làm việc của người khác cần xin lệnh khám xét từ cấp trên, tại sao lại không có?” Nghiêm Ly học luật sư, lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học, vì không có tiền, không có địa vị, tự mình tìm việc rất khó. Bây giờ tất cả đều đi cửa sau, cô lại không có cái gì, cho nên vẫn chưa tìm được công việc thích hợp. Vì sống qua ngày nên những công việc như làm phục vụ, em gái vệ sinh, hay bất cứ việc nặng gì cũng làm rồi, dù có khổ hay mệt như thế nào cũng không đòi tiền trong nhà, hơn nữa cứ đúng hạn gửi tiền về nhà, chính là không muốn người nhà lo lắng. Lần này, nghe nói Trang sức Thiển Nhã tuyển dụng quy mô lớn, bản thân chỉ ôm tâm lý may mắn đến đây. Không nghĩ tới bà chủ lại để cô nhận chức quản lý, tiền lương hai vạn, nhiều hơn trước đây mười lần, cho nên từ trong đáy lòng cô vô cùng cảm kích Trang Nhã Khinh, làm việc cũng thêm cố gắng.
Những điều khoản gì gì đó, cô vẫn nhớ rõ ràng.
Những cảnh sát sau lưng Trần Khải tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không biết làm gì chỉ đưa mắt nhìn nhau.
“Muốn lệnh khám xét? Lời của tôi chính là mệnh lệnh.” Trần Khải đẩy Nghiêm Ly ra, nhẩy vào cướp đoạt trang sức trong quầy. Trang Nhã Khinh đứng một bên nhìn, nếu ngay cả chuyện này Nghiêm Ly không giải quyết được thì là cô đánh giá cao năng lực của Nghiêm Ly rồi.
“Mấy người dựa vào cái gì mà làm như vậy? Chỉ bằng anh là con trai của cục trưởng sao? Người của quốc gia, ngay cả cha anh cũng không có tư cách làm vậy.” Trần Khải làm mưa làm gió đã quen, trước kia lúc làm người phục vụ cô cũng đã từng chứng kiến, nên cũng biết Trần Khải.
“Nếu biết tôi là con trai cục trưởng, cô còn dám cản tôi.” Trần Khải không vui nhìn Nghiêm Ly đang bước lên ngăn cản anh ta, trầm giọng uy hiếp.
“Hừ. Anh đang uy hiếp người sao?”