“Hay là chúng ta đến nhà trẻ Dục Tài là được rồi, không phải nhà trẻ nào cũng giống nhau sao?” Mạc Thiển nói, cô không muốn Nhã Khinh
khó xử như thế, mặc dù lúc ở thành phố C Tiểu Nguyệt vẫn học ở nhà trẻ
tốt nhất.
“Vậy thì không được, ở đó đứa trẻ nào cũng có, mặc dù mình không kỳ thị những đứa trẻ nhà nghèo, nhưng dù sao vẫn có nguy hiểm, nếu gặp
phải mấy người có ý đồ xấu với cha mẹ đứa nhỏ thì sao đây? Hơn nữa trị
an ở đây không tốt lắm, ai cũng có thể đi vào, khó tránh khỏi gặp nguy
hiểm.” Đặc biệt nếu có người biết rõ thân phận của Tiểu Nguyệt, vì tiền
mà bắt cóc Tiểu Nguyệt thì không tốt. Bọn họ cũng không có cách nào bảo
vệ.
“Vậy làm sao bây giờ? Mặc dù lúc ra ngoài có mang hộ khẩu bên
người, nhưng những trường học kiểu này vì bảo đảm an toàn của đứa nhỏ,
chỉ nhận những đứa trẻ ở đây. Hơn nữa, cho dù có nhiều tiền như thế nào
cũng không nhận.” Cô biết tiền bạc bây giờ không phải là vấn đề của
Trang Nhã Khinh, nhưng bây giờ không phải là vấn đề tiền bạc nữa rồi.
Trang Nhã Khinh suy nghĩ một lát, mắt lóe lên, bỗng nhiên nói.
“Tại sao mình lại quên một nhân vật quan trọng như vậy chứ? Bây giờ có
cách rồi.”
“Ai thế?”
“Dịch Nham.”
“Dịch Nham? Ai thế?”
“Là Thị trưởng. Có Thị trưởng rồi, còn sợ bọn họ không cho chúng ta nhập học sao?” Thật là, đầu óc ngày càng kém linh hoạt, tại sao đến
thị trưởng cũng quên chứ.
“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Con gái có trường để học, tâm sư trong
lòng Mạc Thiển cuối cùng được đặt xuống. Trang Nhã Khinh gọi điện cho
Dịch Nham, nói muốn nhập học cho một đứa bé, hộ khẩu ở nơi khác, Dịch
Nham luôn miệng đáp ứng. Trang Nhã Khinh là ân nhân cứu mạng cha anh ta, chút chuyện nhỏ như vậy, làm sao có thể không giúp đây.
“Đã giải quyết xong chuyện của đứa nhỏ rồi, bây giờ đến chuyện
của cậu. Mình vẫn chưa quên giấc mơ của cậu đâu...” Gia đình của Nhị sư
huynh chuyên về vật liệu xây dựng, Đại sư huynh là sát thủ, Tiểu sư
huynh không có công việc cụ thể, bản thân mình thì giết thời gian tại
sòng bạc. Hình như không có ai có thể thực hiện được giấc mơ của Thiển
Thiển rồi.
“Mình thấy hay là thôi đi.” Đã mang lại phiền toái cho Nhã Khinh như vậy rồi, lại còn muốn Nhã Khinh giúp bản thân, vậy rất ngại.
“Cái gì là thôi đi. Cậu học đại học chính là chuyên ngành thiết
kế trang sức đúng không, hàng năm lấy được học bổng, tác phẩm tự thiết
kế cũng được khen, ở phương diện này nếu tài năng thiên phú bị mai một,
không phải tổn thất của mình cậu mà là tổn thất của chị em trên toàn thế giới.”
Mạc Thiển cười. “Cậu nói quá rồi.”
“Đương nhiên. Nếu thiếu đi một nhà thiết kế thiên tài, không
phải chị em sẽ thiếu đi nhiều đồ trang sức đẹp sao. Phụ nữ trời sinh là
bạn thân của trang sức, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
“Haha, nhưng mà mình quên mang bằng tốt nghiệp, không có nó ai chịu thuê mình đây?”
“Mình quay lại lấy cho cậu.” Haiz, nếu cô mở công ty vàng bạc đá quý, vậy thì không cần quay về lấy giấy tốt nghiệp rồi, giới thiệu vắn
tắt gì đó đều không cần, chẳng lẽ mình còn phải nghi ngờ trình độ của
Thiển Thiển sao? Đến lúc đó trực tiếp bổ nhiệm Thiển Thiển là nhà thiết
kế đứng đầu, người khác không có quyền dị nghị, mình là người cầm quyền, thích dùng người nào thì dùng người đó.
“Như vậy không tốt lắm, ngộ nhỡ bị phát hiện...”
“Hay là mình mở cửa hàng trang sức, lúc đầu làm nhỏ một chút,
chỉ cần cậu không ghét bỏ cửa hàng nhỏ là được.” Ý tưởng này không tệ
lắm.
“Cậu bị váng đầu sao? Mở cửa hàng dễ dàng như vậy sao? Vấn đề
tài chính là vấn đề rất quan trọng, cho dù các sư huynh của cậu nhiều
tiền nhưng mình nghĩ cậu cũng không bảo bọn họ mở cho cậu chứ?”
“Ai nói mình không có tiền thế?”