.
Hỏng rồi, điện thoại hết pin, thảo nào không thấy ai gọi điện cho cô. Bây giờ chắc đám người Tiểu sư huynh vội muốn chết rồi. Cô ra ngoài lâu như vậy, điện thoại lại không gọi được, với trình độ quan tâm của các sư huynh với cô, sợ là muốn lật trời rồi.
"Cùng ăn cơm đi."
"Hôm khác, người trong nhà hẳn là sốt ruột lắm rồi."
"Được. Tôi đưa cô về nhé?"
"Không được, tôi có lái xe tới." Trang Nhã Khinh từ chối ý tốt của Tiêu Dật Phàm.
"Cũng không cho tôi một cơ hội làm quý ông. Thôi, hôm nào sẽ mời cô. Vây tôi có thể đưa cô xuống tầng chứ?" Dáng vẻ của Tiêu Dật Phàm giống như đặc biệt đau thương, tan nát cõi lòng.
"Haha. Được." Trang Nhã Khinh sợ nếu mình từ chối Tiêu Dật Phàm một lần nữa thì anh ta sẽ khóc mất.
"Sư phụ của cô bây giờ đang ở đâu? Ông nội của tôi đã từng tìm ông ấy rất lâu."
"Ẩn cư rồi." Chỗ Lăng Thiên môn kia, đủ để che giấu, đúng là ẩn cư rồi.
Tiêu Dật Phàm sờ sờ mũi mình, trong giây lát không tìm ra từ để nói. "Ngày mai khi nào cô qua đây?" Bây giờ mà Tiêu Dật Phàm bắt đầu chờ mong ngày mai Trang Nhã Khinh sẽ đến đây.
"Không xác định, để xem khi nào tôi dậy đã." Cô có thói quen ngủ nướng, mỗi lần đều ngủ đến thật trễ mời rời giường. Lúc trước ở Lăng Thiên môn, khi mọi người đều rời giường đi luyện công chỉ có mình cô còn ngủ. Nghĩ đến những ngày ở Lăng Thiên môn, nghĩ đến thời gian mình được nâng trong lòng bàn tay, Trang Nhã Khinh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Làm sao bây giờ, lại bắt đầu nhớ bọn họ rồi.
"Gặp lại." Trang Nhã Khinh vẫy vẫy tay, ngồi vào xe Maserati, nghênh ngang rời đi.
Tiêu Dật Phàm quay lại cửa 'Thiên đường của nhân gian' nhìn Trang Nhã Khinh lái xe ra đường lớn, chậm rãi nói. "Tôi chờ cô." Haiz, lời này nghe qua tại sao lại có cảm giác tình cảm nồng nàn như thế nhỉ.
Trong ngày hôm nay, Trang Nhã Khinh không biết đã để cho bao nhiêu người nhìn bóng lưng rời đi của cô, cùng lúc đó, trận đấu với Tiêu Dật Phàm ở 'Thiên đường nhân gian' đã bị truyền đi khắp nơi, có thể nói, Trang Nhã Khinh bắt đầu nổi tiếng, trở thành nhân vật mới nổi ở thành phố A rồi.
Lúc trở lại biệt thự, trong nhà lại không có một ai. Đầu tiên Trang Nhã Khinh sạc điện thoại của mình, sau đó khởi động máy, âm thanh báo tin nhắn không ngừng vang lên từ chiếc di động Nokia cũ nát. Trang Nhã Khinh nhìn qua, tổng cộng có ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, trong đó của Phá Trần mười tám cuộc, đại sư huynh mười cuộc đại sư huynh mười cuộc. Lại còn rất nhiều tin nhắn, đều do các sư huynh gửi.
Trang Nhã Khinh cũng không xem nội dung của những tin nhắn này, đang chuẩn bị gọi cho các sư huynh thì lập tức có cuộc gọi tới, là Hạ Tĩnh Thiên.
“Nhị sư huynh, bây giờ mọi người đang ở đâu? Em quay lại rồi.”
“Cảm ơn trời, cuối cùng em cũng nghe máy rồi.” Hạ Tĩnh Thiên nói hơi cường điệu một chút, thật ra cũng không tính là cường điệu.
“Điện thoại của em hết pin, mọi người ở cùng một chỗ sao?”
“Không, bọn anh chia nhau đi tìm em rồi. Để anh gọi bọn họ về, không liên lạc được với em, tất cả mọi người đều vội muốn chết.”
Đầu tiên Trang Nhã Khinh tắm một chút, sau đó lên mạng chờ các sư huynh trở về. Mở một trang web ra, một cửa sổ tin nhắn lập tức hiện ra, vừa thấy, trên mẩu tin tức lớn nhất đó có ảnh chụp một cô gái, không phải mình thì là ai đây?
Khóe miệng Trang Nhã Khinh giật giật, ở đây mọi người nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Cô cũng không phải minh tinh, cũng không phải là nhân viên chính phủ, cũng không phải là nhân viên nổi tiếng trong giới kinh doanh, lại có thể lên báo, nhưng lại đặc biệt nể mặt cô, là trang báo lớn nhất, không biết nên khóc hay nên cười đây. Mẩu tin tức này, bằng với bản tin thị trưởng chết ngày hôm qua. Nghe nói thị trưởng mới nhậm chức cũng đã đến nơi, là một người đàn ông trẻ tuổi, hoàn cảnh gia đình hình như rất lớn.
Lúc này các sư huynh cũng lần lượt trở về. Người về đầu tiên là Phá Trần. Phá Trần đi đường rất mệt mỏi, vừa bước vào cửa đã ôm Trang Nhã Khinh vào trong ngực, vùi đầu trên vai cô.
Trang Nhã Khinh khẽ cười, tay đặt trên lưng Phá Trần, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh tìm em mãi mà không tìm được.” Âm thanh Phá Trần hơi run rẩy. Từ trước đến nay đều ở chung một chỗ với Trang Nhã Khinh như vậy, chưa bao giờ có tình huống trong thời gian dài như vậy không tìm thấy người. Lần này, cậu thật sự nóng nảy, thật sự không ngờ, lúc không tìm thấy Trang Nhã Khinh lại có cảm giác bất lực như thế.
Cậu vẫn luôn đánh giá cao bản thân mình. Cậu vốn muốn rời đi, đến Yên Kinh, tự mình ra ngoài lang thang kiếm sống, lót đường cho Nhã Nhã, cho Nhã Nhã một bến đỗ kiên cố, có thể bảo vệ Nhã Nhã thật tốt dưới vây cánh của mình. Nhưng lúc mới bước lên xe lửa nhận được điện thoại của nhị sư huynh, biết được Nhã Nhã còn chưa về, bản thân thầm nghĩ, có thể Nhã Nhã chỉ đi đâu chơi thôi. Đại khái là qua hơn một tiếng, nhị sư huynh lại gọi điện hỏi cậu đang ở đâu, nói cũng không thể liên lạc được với Nhã Nhã nữa rồi. Cậu cầm điện thoại gọi điện cho Nhã Nhã, nghe được giọng nữ xin lỗi lạnh lẽo truyền ra từ điện thoại kia, lúc nói đến đoạn điện thoại đã tắt máy, cậu đã đứng ngồi không yên rồi.
Xe lửa nếu không đến trạm sẽ không dừng lại, cậu chỉ có thể nhảy từ cửa sổ ra ngoài, quay lại tìm Nhã Nhã. Có lẽ lần này chính là một cái cớ, là cớ để cậu quay trở về, cậu lập tức không muốn cách xa Nhã Nhã nửa bước. Có thể ôm Nhã Nhã vào trong ngực, có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Nhã Nhã, ngửi mùi thơm trên người Nhã Nhã, thật tốt.
“Được rồi, thật xin lỗi, lần sau sẽ không để xuất hiện tình huống như thế này nữa.” Trang Nhã Khinh hứa hẹn nói. Mắt cũng thấy được góc nhỏ của bản tin, trên đó có một tấm hình, đó là cảnh tượng một người đàn ông nhảy xuống từ xe lửa. Ảnh chụp rất nhỏ, hơn nữa xe lửa còn đang chạy, cho nên ảnh chụp cũng không được rõ ràng lắm, nhưng Trang Nhã Khinh chỉ cần liếc mắt một cái lập tức nhận ra người đàn ông này, không phải tiểu sư huynh đang ôm cô thì còn ai vào đây chứ.
Trang Nhã Khinh ôm Phá Trần không nói gì, Phá Trần yên lặng ôm Trang Nhã Khinh. Đàn ông đẹp trai, cô gái xinh đẹp. Xem ra chính là cảnh đẹp ý vui, cảnh tượng bình yên tốt đẹp này rất nhanh sẽ bị phá vỡ.
“Phá Trần, tốc độ của cậu đúng là rất nhanh.” Hạ Tĩnh Thiên nhìn thấy Trang Nhã Khinh bình yên vô sự cũng cảm thấy an tâm.
“Đúng, nhanh hơn người khác một chút.”
“Mọi người đều đói bụng rồi, hôm nay đến ai nấu cơm?” Hạ Tĩnh Thiên cởi áo sơ mi, cứ để trần đi qua đi lại trước mặt Trang Nhã Khinh, không kiêng dè một chút nào.
“Nhị sư huynh, anh muốn cho em thưởng thức vết sẹo lồi trên người anh như thế sao?” Không phải Trang Nhã Khinh chưa từng nhìn qua, đừng nói như vậy chứ, dáng vẻ mặc quần đùi trước kia của bọn họ Trang Nhã Khinh vẫn nhớ rõ.
Hạ Tĩnh Thiên hơi tự tin nhìn Trang Nhã Khinh, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của Trang Nhã Khinh: “Lần này tiểu sm nói sai rồi, nhìn xem, trên người anh đều là cơ bắp, lấy đâu ra sẹo nào?” Hạ Tĩnh Thiên cố ý làm động tác thể hình, cơ bắp trên người càng thêm rõ. “Nhìn thấy cơ bụng sáu múi của anh chưa?”