.
Thân phận của những con bạc ở đây cũng không thấp, tầng hai mươi hai, nghìn vạn tiền đánh bài, người nào lại không có địa vị cùng tiền tài đây? Toàn bộ lại có thể cung kính như vậy, Trang Nhã Khinh có chút nghi ngờ.
Giống như, có thể nghe thấy tiếng tim đập của mọi người.
Cửa thang máy từ từ mở ra. Trang Nhã Khinh hoàn toàn không thấy người ở bên trong, tầm mắt của cô bị những người ở phía trước chặn lại rồi.
Bị vây quanh, cảnh tượng như vậy, còn lợi hại hơn minh tinh lên sân khấu. Mà những người ái mộ này, đều là những nhân vật tài ba.
"Ông chủ Tiêu."
"Ông chủ Tiêu."
Được nhiều người cùng giơ cao cánh tay gọi tên, có thể thấy được người này có địa vị cao trong lòng người những người đó như thế nào. Trang Nhã Khinh gần như có thể giải thích được tâm trạng của những người ở đây rồi. Những người này đều là dân cờ bạc, đều những người hoàn toàn chìm sâu vào cờ bạc. Mà ông chủ Tiêu này, có lẽ chính là Thần trong lòng bọn họ, ngưỡng vọng(1) đến mức độ này, chỉ có thể là Thần. Giống như tín đồ Cơ Đốc Giáo thờ phụng Cơ Đốc Giáo vậy.
(1)ngưỡng vọng: kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ.
Vừa rồi lúc nói đến sự tích về Thần Bài của người đàn ông trung niên kia, trong giọng nói của ông ta có kích động, sùng bái, bây giờ nghĩ lại cũng không tính là gì.
Trang Nhã Khinh cho rằng, ông chủ họ Tiêu này, có lẽ chính là người mà lão già nói đến. Nhưng khi Trang Nhã nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang chậm rãi đi về phía cô, Trang Nhã Khinh biết rõ, không phải.
"Cô, tên là gì?" Nói xong, Tiêu Dật Phàm cảm thấy mình có chút kỳ lạ, mình lại có thể qua đây hỏi tên của người khác. Có điều là, Tiêu Dật Phàm tự tìm cho mình một cái lý do thật tốt. Có lẽ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người có tư cách làm đối thủ của mình, có chút vui vẻ, muốn sớm biết tên cô. Đúng, lý do chính là như vậy.
"Hỏi tên người khác, có phải nên tự giới thiệu tên mình trước mới thích hợp, mới lễ phép không?" Trang Nhã Khinh hơi nghịch ngợm, tùy hứng nói.
"Haha, xin lỗi, là tôi thất lễ rồi." Tiêu Dật Phàm cười cười.
Trang Nhã Khinh có chút mất tự nhiên, đáng chết, chẳng lẽ anh ta không biết dáng vẻ của mình có bao nhiêu yêu nghiệt sao? Không biết lực sát thương của mình rất mạnh sao? Trang Nhã Khinh có chút xấu hổ vì vừa rồi mình lại có thể ngây người trong giây lát. Có điều là lúc Trang Nhã Khinh nhìn thấy những người đàn ông ở xung quanh, Trang Nhã Khinh tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, nhìn dáng vẻ của cô với dáng vẻ của bọn họ, chút thất thần của cô có là gì.
Đàn ông ở xung quanh, có nhiều người lực không chế không tốt, máu mũi cũng đã chảy ra rồi. Trang Nhã Khinh khẽ cười, thật đúng là nam nữ đều ăn, người đàn ông này đúng là yêu nghiệt.
Dường như Tiêu Dật Phàm đã quen với cảnh tượng này rồi, mặt không biến đổi. Những người đang chảy máu mũi này, không ảnh hưởng đến anh ta một chút nào. Tiêu Dật Phàm tiến lại gần Trang Nhã Khinh, nói nhỏ bên tai cô. "Nhớ kỹ, tên tôi là Tiêu Dật Phàm. Là ông chủ 'Thiên đường của nhân gian' này. Rất hân hạnh được biết cô, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tên của cô được chưa?"
"Trang Nhã Khinh." Trang Nhã Khinh nhẹ nhàng mở miệng. Ánh mắt nhìn về phía Vương Hâm.
Quả nhiên, thấy sự ngạc nhiên trong mắt Vương Hâm, vẻ mặt càng không ngừng biến hóa. Cuối cùng Vương Hâm cũng không cho rằng Trang Nhã Khinh này chính là Trang Nhã Khinh kia. Có lẽ, anh ta cho rằng tên hai người giống nhau chỉ là một sự trùng hợp thôi.
Hóa ra Mạnh Thiệu Phong không xuất hiện ảo giác, hóa ra thật sự có một cô bé tên Trang Nhã Khinh. Vương Hâm nhớ lại, bản thân mình vụng trộm tham ô tiền tài của công ty, ban đầu thắng rất nhiều, lại không nghĩ rằng, toàn bộ đều thua trong tay xú nha đầu này, xem ra những người tên Trang Nhã Khinh đều là khắc tinh của anh ta.
Bây giờ đã thua sạch tiền, anh ta lấy ở đâu nhiều tiền như vậy để bổ sung vào chỗ thiếu đây? Bây giờ chỉ có thể nói cho Mạnh Thiếu Phong biết Trang Nhã Khinh này đang ở đâu mới hy vọng có thể lấy lại.
Ngu xuẩn, làm sao có thể có ý nghĩ như vậy chứ. Trang Nhã Khinh này cũng không phải là người trước kia, cho dù là Trang Nhã Khinh trước kia, tên khốn khiếp Mạnh Thiệu Phong sẽ vì Trang Nhã Khinh mà bỏ qua nghìn vạn công nhân của công ty sao?
"Trang Nhã Khinh." Tiêu Dật Phàm đọc một lần. "Rất êm tai. Tao nhã thanh lệ." (Đại khái là ưu nhã tươi đẹp)
"Không phải thanh trong thanh triệt mà là khinh trong khinh tùng" (Giải thích tên: không phải là trong trong suốt mà là nhẹ trong thoải mái - cái đoạn tên này ta cũng mù tịt :v )
"A... thực xin lỗi, tôi nghĩ sai rồi." Khinh? Vân đạm phong khinh sao? Không tệ, có điều là khí chất cũng không phù hợp cho lắm.
"Không sao, không biết ông chủ Tiêu tìm tôi có chuyện gì?" Mặc dù biết nhưng Trang Nhã Khinh vẫn muốn hỏi một chút. Bây giờ cô mới ở tầng hai mươi hai, người đàn ông Tiêu Dật Phàm kiên nhẫn như thế trong miệng lão già có thể là ông nội Tiêu Dật Phàm hoặc là cha của anh ta.
"Gọi tôi là Dật Phàm được rồi, không cần khách sáo như vậy. Coi như là kết bạn đi."
"Được, Dật Phàm."
"Haha. Vậy tôi gọi cô là Khinh Khinh nhé" Tại sao lại cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?
"..." Trang Nhã Khinh buồn nôn. Khinh Khinh? Em yêu??
"Tôi biết Khinh Khinh rất có năng lực về phương diện kỹ thuật đánh bài, bỗng nhiên ngứa tay, muốn ra đây đánh vài ván với Khinh Khinh." Nghe thấy những lời này, Trang Nhã Khinh cũng không có phản ứng gì đặc biệt, trái lại phản ứng của những người xung quanh lại rất lớn. Phải biết rằng Tiêu Dật Phàm đã rất nhiều năm không đánh bài rồi, bọn họ may mắn được nhìn Tiêu Dật Phàm đánh bài trở lại, thật đúng là may mắn. Yêu cô bé này chết thôi.
"Không thành vấn đề, có điều anh lấy cái gì làm thẻ đánh bạc?"
"Cô muốn gì?"
"Nếu tôi thắng, anh lập tức phải đáp ứng tôi một chuyện."
"Tôi nghĩ, chuyện này sẽ không làm tôi khó xử đúng không?"
"Không khó xử, rất đơn gian."
"Được, nếu cô thua thì sao?"
"Tùy ý, chỉ cần tôi có thể làm, sẽ làm theo yêu cầu của anh."
"Haha, cô nhóc này thật thú vị, cô có thể làm gì nào?" Bên cạnh có người cười thành tiếng.
"Chỉ cần tôi có thể làm được." Đừng xem thường cô, chuyện cô có thể làm là chuyện các người không thể tưởng tượng được.
Tiêu Dật Phàm vốn cũng không muốn Trang Nhã Khinh làm chuyện gì, anh ta đơn giản chỉ muốn đánh một ván mà thôi. Ngoại trừ ông nội ra, cho tới bây giờ Tiêu Dật Phàm chưa bao giờ gặp đối thủ, bây giờ ông nội cũng không thể đánh bài với anh ta, anh ta có một loại cảm giác, chính là cảm giác không chịu nổi khi đứng lạnh lẽo trên cao. Anh ta có thể cảm nhận được, cảm giác mà Độc Cô Cầu Bại nói trong phim võ hiệp. Mặc dù anh ta thắng hay thua, anh ta cũng rất vui khi gặp được đối thủ. Có lẽ, anh càng hy vọng mình sẽ thua hơn.
"Được. Vậy thì chơi loại nào đây?"
"Chúng ta chơi cái đơn giản nhất đi, mạt trượt."
Có thể dự đoán được không, mặc dù hai người đều đã tìm tòi tất cả quân bài trên bàn mạt trượt, nhưng không ai thắng. Đánh mấy ván, kết quả vẫn như vậy.
Trên mặt Trang Nhã Khinh vẫn treo nụ cười, trên mặt Tiêu Dật Phàm cũng vậy, những người vây xem, mồ hôi không ngừng rơi xuống. Mẹ nó, hai người kia có phải là người không thế? Tình hình chiến đấu thật sự rất kịch liệt, chưa từng gặp đánh mạt trượt cũng có thể đánh đến mức này. Cảm giác giống như trên TV, hai người rõ ràng không hề nhúc nhích, chỉ dùng suy nghĩ để tỷ thý. Đúng là mạnh đến biến thái.
"Không chơi mạt trượt nữa, chơi bài đi."
Nhưng hai người giống như bị trúng tà vậy, mỗi một ván đều hòa.
Bản thân Trang Nhã Khinh chơi đến mức không kiễn nhẫn được rồi, cứ đánh như vậy bao giờ mới kết thúc đây. "Chúng ta trực tiếp mỗi người lấy một lá, ai lớn hơn thì người đó thắng."