Duyên Hi Cung sớm đã trở thành địa ngục trần gian, tất cả những đồ vật bên trong, kể cả đáng giá hay không đáng giá, chỉ cần có thể đập bể được thì sẽ bị thái hoàng thái hậu đập bể thành một đống lộn xộn, trải qua mấy ngày lăn qua lộnlại,bà ta đã già đi nhanh chóng, bộ dạng gầy trơ xương lạnh lùng không ai dám nhìn lên, ánh mắt cứng nhắc, nhưng vẫn có người không chê, đó chính là Mộng Nhan, ngày đêm chờ đợi tại Duyên Hi Cung,bởi vì khi thái hoàng thái hậu nổi giận sẽ tùy tiện giết người, nên trong Duyên Hi Cung đã không còn cung nữ thái giám, mỗi ngày ba bữa ăn đều là Mộng Nhan tự mình hầu hạ, cũng chỉ khi nào nhìn thấy Mộng Nhan, thái hoàng thái hậu mới thanh tỉnh được một chút.

“Nhan nhi, ngươi nói là thật sựPhiên quốcđã bị đánh bại rồi sao?”Buổi trưa, sau khi lên cơn, thái hoàng thái hậu mệt mỏi thở dốc, mí mắt nặng nề nhắm lại, bà ta khó khăn nhướng mắt nhìn Mộng Nhan ở trước giường, chậm rãi vươn bàn tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, thấp giọng hỏi.

“Vâng, mấy ngày trước phụ hoàng đã lui binh rồi, hơn nữa hàng năm còn tiến cống vải vóc ngân lượng cho vương triều Đoan Tuấn!”Mộng Nhan khép mi, bây giờ nàng là một tội nhân, làm tù binh của vương triều Đoan Tuấn, nàng không có khả năng ra lệnh cho bất cứ ai cứu thái hoàng thái hậu, chỉ có thể dùng mạng sống của chính mình làm lợi thế!

“Vậy sao?”Chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu không hề có sức sống, bà ta cười thê lương, nếp nhăn nơi khóe mắt khóe môi tầng tầng trùng trùng điệp điệp, đúng là bà ta đã sai rồi, chẳng những hủy đi sáu mươi năm uy tín và tôn nghiêm của mình, lại còn làm cho Phiên quốc tổn thất nghiêm trọng!

“Bà bác, người không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, Hoàng thượng biểu ca đã dán cáo thị khắp nơi tìm danh y trong thiên hạ,nhất địnhsẽ có người có thể trị bệnh củabàbác!”Mộng Nhan nhẹ giọng an ủi bà, nét cười trấn an làm cho thái hoàng thái hậu đau lòng, một đứa trẻ ương ngạnh cỡ nào, hôm nay cũng biết đau lòng cho người khác!

“Nhan nhi, thôi, dù sao tacũngđãgià, tóc bạcrồi, có lẽtình cảnh như ngàyhôm nay đều làdota tự tìmđến, ta rất thống khổ,có lẽ kết thúc cuộc đời ở đây sẽ là kết cục tốt nhất,con à,bàbác đi,sẽ dễ dàng hơn cho ngươi, đừng để một bà lão già khọm như bà bác làm ảnh hưởng đến cuộc đời ngươi, bất kể là Phiên quốc hayvương triều Đoan Tuấnta đều cảm thấy hổ thẹn!”bà ho nhẹ đứng lên, thở dài một hơi khiến lòng Mộng Nhan càng chua xót hơn.

“Bà bác,ngoạitrừ Đoan Tuấn Mạc NhiênvàLăngTâyNhi, không ai biếtchuyện của bàbác, trong lòngdân chúngvà trong lòng củahoàng thượng biểu ca,bàbácvẫnlàthái hoàng thái hậu cao cao tại thượngđượcvạn người kính ngưỡng,uy tín của ngườikhônghề bịsuygiảmchút nào,ngượclại, quốc dân cũng đang rất cố gắngtìmdanh y, các danh y cũng đang đua nhau đến thành Đoan Tuấn, bàbác,bệnh trên người của bà bác sẽ ngày một tốt hơn!”Nàng khóc mở miệng, bàn tay trắng nõn nhỏ bé nắm thật chặt đôi tay kia, nhìn mái tóc ngày một bạc trắng mà đau đớn trong lòng.

“Ta sợ đợi không được rồi!”Thái hoàng thái hậu lắc đầu, bà bây giờ đã sống đến gần tám mươi tuổi cũng không còn gì để lưu luyến , cả đời này chỉ có một mối hận là khi về già ngay cả khí tiết tuổi già cũng không giữ nổi.

“Khởi bẩmTháiHoàngTháiHậu,Thập LụcVương phi về nước rồi, nghe nóiThập lục Vươnggiađặc biệt trình tấu vớiHoàng thượng,muốn thỉnhTháiHoàngTháiHậu đếnĐoanTuấnVươngphủ đểchữa bệnh!”Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào, báo cho Thái Hoàng Thái Hậu tin tốt.

“Thậtsao?”Mộng Nhan kích động đứng lên, thật tốt quá, được cứu rồi!

“Ta không đi!”bà ta giận dữ vỗ giường, để cho ta chết trên giường của mình là tốt nhất, có thế nào ta cũng không đi!

“Bà bác, người khôngđượctùy hứng, bây giờ LăngTâyNhi đã trở lại,ngườiđược cứu rồi!”Mộng Nhan tiến lên, vội vàng khuyên nhủ bà ta.

“Ta nói không đi là không đi, nói không chừng tiểu tiện nhânkiađang suy nghĩ biện phápđểhại ta, muốn cho ta chết khôngyên,TiểuĐặngTử, ngươi đi nóivớiHoàngThượnglàta không đi,cóchếtcũngkhông đi!”Thái hậu kiên cường ngồi dậy, thở dốc từng hơi, ta mà chết, cũng phải chết trong tôn nghiêm.

Tiểu Đặng Tử khó xử nhìn sang Mộng Nhan, Mộng Nhan nhẹ thở dài, nói hắn lui ra trước.

“Bà bác,cứ cho làlần nàyLăngTâyNhi hạđộc người,cũngbởi vì. . . . .”Mộng nhan thở dài, thứ nàng ta muốnthái hoàng thái hậu đã cho, nhưng mà tại sao nàng ta lại chậm chạp không đưa thuốc giải khiến cho bác thống khổ cả ngày như vậy, chiến tranh đã kết thúc, nhưng mà nàng ta hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không chịu trở về, để mặc bà bác kéo dài hơi tàn trong Duyên Hi cung, đến tột cùng lòng nàng ta màu đen hay màu đỏ đây!

“Đúng, là ta gieo gió gặt bão, nàngta nhân phẩmcao thượng, chính là ánh bình minhcủadân chúng, cho nên ta cam tâm tình nguyện chết ở trên tay của nàng ta!”Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của bà rồi, uy phong lẫm lẫm rồi cả đời, kết thúc lại như thế này!

“Bà bác,việc làmlần nàycủaLăngTâyNhi có chút không đúng,lẽ ranàngtaphải đem thuốc giải đến đây, bây giờkhông biếtlàmsaomà muốn bàbác đếnvương phủ, nhưngbàbácà, bây giờ chúng ta có việc cầu ngườita, ngườiđứngdướicùngmái hiên không thể không cúi đầu, chờbàbác hết bệnh rồi, chúng ta lại. . . .”

“Cho dù là tahết bệnh rồi ta cũng không thểlàm gìnàngta! Nàngtabây giờ rất là uy phong, đánh bạiPhiênquốc, lại là Vương phimàĐoan Tuấn Mạc Nhiên sủng áinhất, bây giờ talạilà mộtbà lãokhông quyền không thế, ngay cả ý chỉcủahoàng thượngnàng tacũng có thể cãi lời, huống chi là ta! Ta sớm đãnghĩ đến rồi, sau nàychắckhông có ngày lànhđâu, thôi thôi!”Bà ta từ từ nhắm chặt hai mắt, thái độ kiên quyết thà chết không lùi, điều này làm cho Mộng Nhan càng thêm lo lắng.

Nàng đi ra ngoài, nói nhỏ gì đó với Tiểu Đặng Tử, Tiểu Đặng Tử đồng ý, vội vàng chạy đến ngự thư phòng.

“Thái hoàng thái hậu không muốn?”Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng đứng đậy, kinh ngạc hỏi, mặc dù ngày ấy hắn giận thái hoàng thái hậu ích kỷ, nhưng dù gì bà cũng là hoàng nãi nãi, có gì cũng đã là quá khứ, vì vậy phất tay, lệnh cho Tiểu Đặng Tử dẫn đường, bãi giá đến Duyên Hi Cung.

Đụng phải một khuôn mặt chán nản cũng đi ra, Đoan Tuấn Mạc Bắc và Mộng Nhan hai người nhìn nhau, lắc đầu, không có cách nào.

“Hoàng thượng, tanghĩ hay làđể choLăngTâyNhi tiến cungđi, bây giờ mặc dùnàng ta đang có thainhưng cũng không đến mức không thể đi đường,Thái hoàng thái hậulạikhông thểchịu đượcxóc nảy!”Mộng Nhan không thể làm gì khác hơn là phải lép vế cầu xin.

“Ngươi cho là trẫm không nghĩđếnsao? Nhưng mà Đoan Tuấn Mạc Nhiênvẫn kiên quyết như chém đinhchặtsắtlà LăngTâyNhi sẽ không tiến cung, trẫm cũngkhôngcó biện phápnào,conngười này,cái gìcũng có thể nhượng bộ, nhưngmà đãliênquanđếnLăngTâyNhi. . . . .”Đoan Tuấn Mạc Bắc lắc đầu, trầm trọng thở dài.

“Hoàng thượng, ngài phái ngườichăm sóc bàbáccho tốt, ta đếnvương phủ ĐoanTuấn một chuyến, ta không thểkhuyênĐoan Tuấn Mạc Nhiên,nhưng có lẽ ta mời được LăngTâyNhitiếncung!”Mộng Nhan quả quyết nói.

“Được, tốt xấugìngươicũnglà ân nhân cứu mạngcủanàng, có lẽ… . . .”Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, tới bây giờ chỉ có thể giải quyết như thế!

Mộng Nhan nghe được bốn chữ “ân nhân cứu mạng” chỉ có thể cười khổ.

Vương phủ Đoan Tuấn, sau khi tiến cung một chuyến, sau khi biết việc rốt cuộc Long Thanh cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mấy tên tự cho là danh y kia mỗi người trông đều chẳng đứng đắn, quan trọng nhất là, cho tới bây giờ, không ai có thể chữa bệnh cho Thái hoàng thái hậu, hơn nữa Thái hoàng thái hậu sẽ đến ở trong vương phủ, vậy thì Mộng Nhan nhất địnhsẽ đến theo!

“Ngươi không nênvui mừngquá sớm, thái hoàng thái hậu nhất địnhsẽkhông tới!”Lăng Tây Nhi nhịn không được tạt cho dáng vẻ hứng phấn kia một gáo nước lạnh.

“Tại sao?”nét mặt tươi cười của Long Thanh bỗng cứng đờ.

“Bởi vì trong lòng củabà ấysớm đã hận tamuốnchết, rất khó để tiếp nhận được chuyện này, có lẽ trong lòng cũng đã chờ cái chết, dù bà ấy có đi tới bước này thì bà ấy cũng sẽ không chấp nhận ta.”Tây Nhi thở dài, thật ra tính toán thời gian, liều lượng nàng hạ cũng không nặng, chỉ cần qua được mấy ngày nữa là tốt rồi, nhưng thường mấy ngày tới lại chính là những ngày nguy hiểm nhất!

“Ý của ngươi là…”lớn chuyện rồi, nếu thái hoàng thái hậu nghĩ quẩn trong lòng,“Ngươi hãy mau đưa thuốc giải ra đây!”Long Thanh vội vàng tiến lên, thái hoàng thái hậu mà chết, cho dù không phải chết trên tay Lăng Tây Nhi, nhưng mà Lăng Tây Nhi không tránh khỏi liên lụy!

“LongThanh, ta đãnóirồi, ta không cóthuốcgiải!”Tây Nhi khẽ thở dài, có lẽ chỉ có một cách có thể khiến cho bà ấy có hy vọng sống tiếp!Nàng đứng lên, vừa muốn đi vài bước thìđã thấy Lưu An đến bẩm báo, nói là Mộng Nhan công chúa cầu kiến. Nếu sớm một chút, Long Thanh nhất định sẽ rất hưng phấn, nhưng vào giờ phút này thái hoàng thái hậu không tới, thế nhưng Mộng Nhan lại tới, Long Thanh biết, có lẽ Lăng Tây Nhi đã đoán đúng!

“LưuAn,báo vớivương gia một tiếng, nóilàta muốn vào cung một chuyến,LongThanh đi theo tađược rồi,nóihắn không cần lo lắng!”Tây Nhi đứng lên thấp giọng phân phó Lưu An. Vì sao Mộng Nhan lại đến, nàng hiểu rõ!

“Dạ, VươngPhi nương nương!”Lưu An đáp lời, lập tức xoay người lại đi về phía sau viện nơi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang luận võ với hai vị cao thủ võ lâm bẩm báo.

Chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, có Long Thanh bên cạnh, Tây Nhi sẽ không có việc gì, vì vậy cũng bỏ qua, sau đó lại nhảy vào giữa sân, ba người tiếp tục hỗn chiến thành.

Đến phòng khách, Tây Nhi nhìn Mộng Nhan có chút ý cười, lúc này Mộng Nhan đối mặt với Lăng Tây Nhi mà tâm tình vô cùng rắc rối phức tạp, không biết hẳn là phải hận hay là…

“Ta biết trong lòng ngươi nhất địnhđanggiận ta, hận tavìkhôngđưathuốc giảichothái hoàng thái hậu có đúng không?”Tây Nhi tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi hỏi.

“Nếu ngươiđãbiết như thế,vì sao cònlàmvậy, ngươi muốn gìthì bàbáccũngđã cho ngươi rồi, hơn nữaPhiên Quốc cũngđã lui binh, vì sao ngươi vẫn còn muốn trả thùbà ấy,bắt bà ấymỗi ngàyđềuthống khổ tột cùng, chẳng lẽ ngươivẫn cònghi hận việcbị đẩy xuốngnước, chuyện sớm đã tra rõràng, làhọtự chủ trương mà thôi, khôngliênquanđến bàbác!”Mộng Nhan kích động nói, không sai, nàng đúng là giận Tây Nhi, hơn nữa lại nhìn thấyánh mắt tuyệt vọng của thái hoàng thái hậu lại càng giận!

“MộngNhan, không phảibàbáccủa ngươitrúngđộc, nhưngmàcũng là một loại độc, nó là một loại dược vậtkhiăn nó một thời giansẽlàmcho conngười sinh ratínhỷ lại, ta ra hạ sách nầy cũng là vìvươngtriềuĐoanTuấn,thái hoàng thái hậu là một người quật cường, chắc hẳn ngươi cũngrấtrõ ràng, những ngày qua, chắc hẳn bà ấy luôn bị chảy nước mũi,thống khổ tột cùng, tính khí hung bạolà đểcắtđứtsự ảnh hưởng của loại dược vật này, chỉ cầnbà ấyvượtquamấy ngàytớisẽ khôngcó chuyện gì nữa rồi… Bây giờ ngươi hiểu chưa?Loại này dược vật không cóthuốcgiải!”Tây Nhi khẽ thở dài chậm rãi nói.

“Không cóthuốcgiải?”Mộng Nhan thì thào, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Bây giờviệccó thể làm chính là đưathái hoàng thái hậu đến vương phủĐoanTuấn, có ta ở đây, ta nhất định sẽđẩy lui được tác dụng của dược vật kia,đồng thờichữacho hếtbệnhtrên người bà ấy,nhưngmàngươi phải giúp ta, ngươi hiểukhông?”Tây Nhi nắm chặt cánh tay của nàng.

“Tại sao nhất định phải tạiĐoanTuấn vương phủ? Hoàng cung khôngphảicũngnhưnhau sao?”

Mộng Nhan không hiểu, vẫn còn không hiểu!

“MộngNhan, ngươi cho rằng ở trong hoàng cung ta có thể muốn làm gì thì làm sao? Muốn chữa bệnh nhất định phải nghe ta , nếu ở trong hoàng cung, ta sợthái hoàng thái hậu bệnh cònchưa chữa xongthìta đã bị HoàngThượngtống giam rồi.”Tây Nhi cười lạnh nói một câu, Mộng Nhan đã hiểu ra ngay.

“Nhưng màbàbác… . . . .”

“Bà ấykhông muốnchứ gì?Để ta, ta có biện pháp làm chobà ấyngoan ngoãn theo ta, nếu chiêu nàyvẫnkhôngđược, chúng ta chỉ có thể dùngmưu kếthôi.“Nàng lắc lắc bình thuốc trên tay, chính là loại thuốc mê thông dụng nhất, cũng hữu dụng nhất!

“Được, ta nghe lời ngươi, hy vọng ngươi không có gạt ta!”Mộng nhan khẽ cắn môi, đồng ý!

“Nhưng phải nói trước, nếu ta chữa chohếtbệnh cho thái hoàng thái hậu,vậy chuyệnchung thân đại sựcủangươi có phải… . . .”

“Do ngươi làm chủ!”Mộng Nhan cười lạnh, nàng không sợ, trong tay nàng còn có một cái giao dịch với Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

“Tốt!”Tây Nhi hài lòng gật đầu, đắc ý dào dạt vỗ về cái bụng tròn trịa, phía sau, Long Thanh nhìn thấy Mộng Nhan chỉ có tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, người mình mong nhớ ngày đêm, vậy mà lúc gặp mặt lại không nói gì, có thể nói là có chút bi ai!

“Khôngđượcchứng kiến ta chết, có phải ngươi rất thất vọng không?”Thái hoàng thái hậu nhờ Mộng Nhan đỡ bà ta đứng lên, nửa ngồi trên giường phượng, giữ vững tinh thần.

“Đúng, ta rất thất vọng, cho nên ta tới thăm, để xemngươi chết như thế nào!”Tây Nhi cười lạnh dù vậy vẫn ung dung ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói.

“Ngươi. . . . . Đừng tưởng rằng bây giờ ngươithay đổirồithì cho làta không dámlàm gì ngươi, nơi này là hoàng cung, không phải vương phủĐoanTuấn!”Thái hoàng thái hậu tức giận nên sắc mặt đỏ lên, không ngừng ho khan.

“Là hoàng cung thì sao?”Ngươi xem nơi này của ngươi còn có bao nhiêu người? Thái hoàng thái hậu, phương pháp tốt nhất để trả thù kẻ địch chính là sống tốt hơn!

Tây Nhi chậm rãi mở miệng, thái độ kiêu ngạo khiến thái hoàng thái hậu tức giận trợn mắt nhìn nàng.

“Ngươi. . . . . Ngươi cútđicho ta, ta không muốn gặp lại ngươi, không muốn gặp lại ngươi!”Bà ta dùng hết sức hô lớn tiếng, bộ dáng điên cuồng làm cho Mộng Nhan lo lắng.

“Người tức giận là bởi vì ngươi hận ta, mà bây giờlạikhôngsống tốthơn ta,thái hoàng thái hậu, người cũngđãnhìn thấy,vương gia rấtthươngta, hơn nữa trong bụngtacòn cóđứa nhỏ, mà ngườithì sao, gần đất xa trờithìkhông nói, sợ là chuyện kiabịvạch trầnthì ngườisẽthân bại danh liệt, có lẽ người nghĩchết là hết, nhưng đó làbiểu hiệnnhu nhượccủangười,thái hoàng thái hậu, ngài kiên cường cả đờirồi, sẽ khôngvìmộtlần sai mà lại tiếp tục sai lầm chứ?”Tây Nhi cất cao giọng nói, thế nhưng thái hoàng thái hậu lại từ từ bình tĩnh trở lại, bà ta nheo mắt, nhìn vào đôi mắt trong sáng như tuyết của Lăng Tây Nhi cười lạnh:“Ngươi cũng khôngcần đảkíchmột bà già như ta, ta sống đối với ngươi mà nói cũng không có gìtốt,tamàchết, không phảibớt điphiền toáichongươisao?”

“Thái hoàng thái hậu, người nghĩ sai rồi, ta muốn người còn sốngđểcho ngườiphảisám hốivềnhững lỗilầm của người, ta không muốn người chết không nhắm mắt!”Nàng lạnh lùng lên tiếng, đứng dậy:“Đếnhay không đếnvương phủĐoanTuấn là tự docủa người, nhưngmà ta khuyên ngườinênnghĩ lại, người cũng không muốn ôm tiếc nuốimà rađiđúng không?”

“Được, ta đi!”Ta muốn nhìn xem tiểu tiện nhân nhà ngươi còn có có thể làm gì để hại ta! Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói, vừa dứt lời, Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, quả nhiên thái hoàng thái hậu rất quật cường, trong lòng vẫn còn không chịu thua, chỉ cần cố gắng đến cùng, nhất định có thể vượt qua được!

… … .

Ngày thứ hai, Thái hoàng thái hậu được đưa đến vương phủ Đoan Tuấn, đồng thời hoàng Thượng cũng đồng thời ban bố thánh chỉ đại xá thiên hạ, Lãnh Tuyệt Tâm bởi vì có công đáng giặc, được phong làm Trường Tín hầu, đóng ở Giang Nam, về phần Lâm KiếmHồng, bởi vì hoàng thượng có Đoan Tuấn Mạc Nhiên bày mưu đặt kế, vương côngđại thần tranh nhau muốn tạo quan hệ với Lâm Kiếm Hồng, không ngừng mở tiệc chiêu đãi mời hắn đến phủ dự tiệc, mong chờ có thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp.

Cầm thánh chỉ trên tay, Lãnh Tuyệt Tâm cúi đầu, cẩn thận nhìn đi nhìn lại, đôi mắt hắn sâuvà đen, ánh mắt sâu xa, ngưng trọng làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc trong lòng hắn.

“Lãnh huynh, chuyện ta đáp ứng ngươi đã hoàn thành rồi!”Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên, phảng phất hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, bàn tay to vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Cám ơn ngươi!”Lãnh Tuyệt Tâm ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt.

“Nhưng là tathay mặttriều đình nóivớingươi một tiếng xin lỗi, ta biết một câunàykhông đủ để đổi lạitánh mạngcủa cả nhàLãnh huynh, nhưngmà. . . . .”

“Ngươi khôngphải đã nói rồi sao, tahiểu!”Hắn phất tay, quay người lại, hắn cần thời gian để tỉnh táo lại, đây là kết cục mà phụ mẫu hắn muốn sao? Hắn đã làm được rồi sao?

“Bẩm báo Vương gia, Cố vương gia mời Lâm công tử quaphủdự tiệc!”Lưu An tiến lên cất cao giọng nói, Lâm Kiếm Hồng kinh hãi tê liệt ngã xuống một bên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì? Ta vừa mới quay lại từLiêmvương gia. . .”

“Lâm huynh, nếuCố hoàng thúcđãcóthịnh tình, Lâm huynhđừng nênchối từ, dưới trướngCố hoàng thúc cóHỉ Ninh quận chúa, nghe nói tài mạo song toàn,lúcLâm huynhghé qua đónhất định phảilưu ýnhiều hơnđấy!”Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì nheo mắt lại, cái miệng nhỏ đỏ hồng khẽ nhếch lên, cười hì hì nói.

“Hả? Vương gia vì saolạinhư thế,như vậy. . . .”Mặt biến sắc, mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn lãnh mị, bây giờ…

“Sao phu quân biếtHỉTrữ quận chúatài mạo song toàn?”Giọng điệu lạnh nhạt tiến tới, ghi đơn thuốc cho thái hoàng thái hậu rồi bảo Lục Nhi đi lấy thuốc, Tây Nhi vừa vặn nghe được nửa câu cuối của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Công chúa hay quận chúa xấu hay đẹp gì cũng chẳng thèm quan tâm, hắn chỉ muốn Lâm huynh đến gặp thôi! Hắn tiến lên lấy lòng, dìu Tây Nhi ngồi xuống, aizz! Đường đường là một vương gia ác ma, không ngờ cũng có ngày ngoan ngoãn nghe lời như vậy!

Lâm Kiếm Hồng nhìn hai người yêu nhau, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại thay đổi, hắn nhẹ nhàng cười cười, xoay người ra khỏi phòng khách, trong lòng tươi cười nhưng lại khó nén cay đắng.

Ở lại vương phủ Đoan Tuấn là một loại ngọt ngào nhưng cũng là một loại dày vò, chỉ là hắn lại nhu nhược không muốn thay đổi sự lưu luyến kia, cái gì mà công chúa, cái gì mà tiểu thư giàu có, có gì hay chứ, người hắn muốn chính là gương mặt mỉm cười ngọt ngào, chỉ là nàng không cười vì hắn!