“Phá vòng vây” Nhân Mặc gầm to, áo giáp từ ban đầu mỏng manh nhợt nhạt bỗng bùng nổ sáng chói, hồi quang phản chiếu.

Chứng kiến cái chết của huynh đệ, trong lòng mất mát to lớn, nó không ngờ đột phá tới Tam Thiên Chi, có thể nói phúc họa tương liên.

“Tiến lên” Phạm Nhật nắm chặt trường thương, trường thương như du long phá vỡ thế trận của quân Ngọc Phụng.

Cuộc chiến diễn ra quyết liệt, vô số quân Đại Lê cùng chết đi với quân Ngọc Phụng, đến cuối cùng với cái giả trầm trọng, quân Đại Lê thành công giết chết toàn bộ quân Ngọc Phụng.

Quân Ngọc Phụng chết hết, Nhân Mặc cùng với Phạm Nhật thành công thoát khỏi phạm vi tấn công của máy bắn đá.

“Chúng ta đã thoát” Phạm Nhật nhìn bản doanh quân Tây Sơn cách xa chính mình, chỉ còn một mảnh mơ hồ, nó nói rằng.

Sau sự hi sinh của Bình Hồ và toàn bộ quân Ngọc Phụng, và cái chết của Tùng Tả đã khiến cuộc chiến ngày thứ ba kết thúc sớm hơn thường ngày.

…..

“Đại nhân, là ta lỗ mãng hại chết Tùng Tả” Trở về doanh trại, Nhân Mặc ân hận một chân quỳ xuống nói, không dám ngửa đầu nhìn trực diện Bạch Trạch.

“Ta không trách được ngươi, cho dù ta có cản cũng không khiến ngươi hồi tâm chuyển ý được, nhưng không ngờ tới chỉ vì vậy mà Tùng Tả phải đánh đổi mạng sống của mình” Bạch Trạch thở dài.

“Là ta hại hắn” Nhân Mặc nước mắt ròng ròng, không ngừng tự trách bản thân.

“Đứng dậy, nếu Tùng Tả còn sống, hắn sẽ muốn nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ hay sao, hắn muốn là ngươi sẽ trả thù cho hắn” Bạch Trạch quát lớn.

Nhân Mặc toàn thân co rút, người nó run rẩy, hai tay chạm xuống mặt đất, không ngước đầu lên dù chỉ là một chút.

“Lui ra đi, ta mong ngươi sẽ hiểu lời ta nói” Bạch Trạch thở dài nói.

Nhân Mặc lủi thủi bước ra khỏi lều trại của Bạch Trạch, nó trong đầu là một mớ hỗn loạn, một nửa muốn báo thù, một nửa bị sự ăn năn làm nó muốn buông bỏ hết tất cả.

“Nhân Mặc Tướng Quân” Lúc này, Phạm Nhật trên người đã cởi ra bộ giáp, được băng bó vết thương bằng các băng gạt trắng.

“Rượu của ngài” Phạm Nhật đưa cho Nhân Mặc một bình rượu.

“Rượu sao ?” Nhân Mặc khô khốc nhìn bình rượu trong tay nó.

Trong đầu nó hiện lên tình cảnh ngày xưa, chuyện xảy ra vào mười năm trước khi nó chỉ là một tên Bách Nhân Tướng.

“Tùng Tả, khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ được thăng lên làm Nhị Bách Tướng” Nhân Mặc tuổi trẻ vui vẻ nói.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ cố gắng cho tới khi đạt được phong vị Tướng Quân” Tùng Tả mỉm cười.

Nói rồi, Tùng Tả móc ra một bình rượu, tháo mở nút rượu, mùi rượu thơm ngát phả hơi ra xung quanh.

“Thơm” Nhân Mặc lỗ mũi hít lấy hít để, tấm tắc khen.

“Rượu của ta mà” Tùng Tả nhếch miệng nói, có thêm hai cái chén nhỏ, rót nửa chén rượu, cho Nhân Mặc một chén.

Nhân Mặc nuốt cái ‘ọt’, lưỡi nó còn lưu cái dư vị đắng cay của rượu, làm nó kêu sướng không thôi.

“Keo kiệt, sao ngươi chỉ đổ có nửa chén ?” Nhân Mặc một tí không đã thèm, lèm bèm trách mắng.

“Đồ ngốc, uống rượu phải có thưởng thức, nửa chén chính là vương đạo” Tùng Tả lật cái mắt khinh thường nói, lại rót cho nó nửa chén.

“Nào, cùng uống mừng cho tướng vị sắp tới của ta” Tùng Tả mỉm cười.

“Uống” Nhân Mặc cười to, chén rượu đụng vào chén của Tùng Tả, ngửa đầu, một ngụm uống hết.

“Rượu ngon” Hai người Nhân Mặc, Tùng Tả đồng thời nói.

“Rượu này là rượu gì thế ?” Nhân Mặc lấy làm hiếu kỳ hỏi.

“Là rượu Cam Sương, nó chỉ tồn tại ở Bác Nhạc Thành nơi ta sinh ra” Tùng Tả tự hào nói.

“Có gì đâu đáng tự hào, ở Lộc Dương Thành ta cũng có món gọi là Hoa Bắc Mứt Quả” Nhân Mặc thấy Tùng Tả tự đắc, nó không chịu thua nói.

“Ồ” Tùng Tả trương miệng ngạc nhiên.

“Ồ cái gì ồ, đợi khi nào ta lấy một phần Hoa Bắc Mứt Quả cho ngươi ăn thử, lúc đó ngươi cũng trố mắt như ta hôm nay” Nhân Mặc đỏ mặt nói.

“Được thôi, có đồ ăn nhắm với rượu thì còn gì sướng bằng” Tùng Tả cười vui vẻ.

Cho tới cuộc chiến kết thúc, tới khi bọn nó đã trở thành hai vị Tướng Quân, vì lao đầu vào tranh công tích, nó cũng quên đi lời hứa nhắm rượu năm đó.

“Là rượu Cam Sương sao ?” Nhân Mặc run giọng nói.

“Ngài biết rượu Cam Sương sao, đó là rượu nổi danh nhất mà chỉ Bác Nhạc Thành của ta và Ngao Kiều có, một bình rượu đó rất quý, ta vốn cất giữ mang theo để khi kết thúc trận chiến, ta sẽ cùng với Ngao Kiều uống, nhưng mà hắn đã không uống được nữa rồi” Phạm Nhật nhìn ra Nhân Mặc biểu hiện khác thường nói.

“Ta không có tư cách uống nó, huynh đệ” Nhân Mặc nước mắt rơi xuống nắp bình rượu nói.

“Lấy cho ta ba chén rượu” Nhân Mặc nói, một lát sau có binh sĩ bưng ra ba cái chén nhắm rượu.

“Ngươi hỏi cho ta có ai có mang theo trên người Hoa Bắc Mứt Quả” Nhân Mặc nói tiếp.

“Thưa Tướng Quân, may mắn có một vị huynh đệ trong doanh mang theo Hoa Bắc Mứt Quả” Binh sĩ cung kính đưa lên một hộp mứt quả đủ loại màu sắc.

“Trọng thưởng cho hắn” Nhân Mặc vung tay nói.

“Phạm Nhật, một chén này của ngươi, một chén cho Tùng Tả, một chén còn lại để cho tất cả những binh sĩ đã phải hi sinh vì sự ngu ngốc của ta” Nhân Mặc bi thương nói.

“Ngài biết phương pháp uống rượu Cam Sương sao ?” Phạm Nhật nhìn chén rượu Nhân Mặc đưa cho nó, chỉ có nửa chén được đổ đầy rượu, đây là phương pháp uống rượu Cam Sương ngon nhất.

“Là một người bằng hữu dạy ta, hắn nói nửa chén rượu mới là vương đạo” Nhân Mặc nhẹ giọng nói.

“Nửa chén rượu mới là vương đạo” Phạm Nhật ghi nhớ trong lòng, nó ngửa đầu một ngụm uống hết rượu, chất rượu đắng cay xông vào trong ruột gan.

Chính cái chất rượu đó như kích thích cảm xúc bên trong nó, nước mắt không khỏi bất giác rơi xuống.

“Đây là Hoa Bắc Mứt Quả của Lộc Dương Thành quê ta, ta để nó bên cạnh chén rượu Cam Sương, ta nghĩ ngươi sẽ phải trố mắt khi thưởng thức nó” Nhân Mặc đặt mứt quả kế bên chén rượu.

Một chén rượu còn lại nó đổ xuống mặt đất, một chén này nó kính các vị tướng sĩ đã phải bỏ mạng.

Hoa Bắc Mứt Quả vì sao có chữ Bắc bên trong, vì bên trong nó có một cỗ hương lạnh kì lạ, khi ăn vào có cảm giác trong người tồn tại một khối băng đang dần hòa tan.

Khi uống rượu Cam Sương nổi tiếng về độ nóng cay của nó, ăn thêm một miếng mứt quả Hoa Bắc, lúc đó nóng lạnh hòa nhau, cảm giác sẽ như Nhân Mặc nói, ngươi sẽ phải trố mắt vì nó.

Kính ngươi, Tùng Tả.

Kính ngươi, Ngao Kiều.

Nhân Mặc, Phạm Nhật đồng thời nói.

…..

Bên kia quân Tây Sơn.

“Toàn quân lấy hết rượu ra đây” Vương Bí nói.

“Đại nhân, tất cả rượu ở chiến trường là rất quý, ngài chắc chắn sao, ta sợ quân ta khi uống say, quân Đại Lê sẽ thừa dịp tiến công ?” Binh sĩ lo lắng nói.

“Không sao, ta biết chắc bọn hắn sẽ không làm thế” Vương Bí lắc đầu.

Toàn bộ rượu trong bản doanh được đem ra, một số rượu khác nữa là lấy từ bên trong Dạ Thành.

“Các vị, ta Vương Bí, rất cảm kích sự chiến đấu ngoan cường của các ngươi, nhất là những vị huynh đệ đã phải bỏ mạng lại chiến trường, chén rượu này là để kính các huynh đệ đã tử trận, và để kính sự hi sinh của quân Ngọc Phụng” Vương Bí quát lớn vung tay.

Tất cả rượu thơm được khai mở, dâng tràn ra một cỗ mùi thơm ngát khắp bản doanh Tây Sơn, khiến cho các binh sĩ Tây Sơn bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

“Uống đi các vị” Vương Bí nhận chén rượu, uống một ngụm lớn nói.

“Đa tạ Vương Bí đại nhân” Binh sĩ Tây Sơn đồng loạt uống một ngụm rượu nói.

Một số người không uống, nó cầm chén rượu đổ xuống mặt đất, bọn nó là một số người mất đi huynh đệ của mình.

“Các huynh đệ Ngọc Phụng quân, ta Vĩ Bình chén rượu này hiếu kính các ngươi” Một binh sĩ Tây Sơn nói.

“Kính các huynh đệ Ngọc Phụng quân đã kiên cường” Binh sĩ khác nói theo.

“Kính Bình Hồ đại nhân, kính Ngọc Phụng quân” Binh sĩ Tây Sơn quát.

Rượu ngon không một tí tiếc nuối đổ xuống đất, bọn nó trong đây có một số người nhà rất nghèo, đến ăn còn không đủ, chứ không phải nói đến việc có rượu uống, nhưng bọn nó không tiếc, rượu này có người xứng đáng hơn bọn nó, những người đã hi sinh.

“Ta là Lâm Minh, thật có lỗi cho tới hiện tại mới có dịp xưng tên” Thiên Nhân Tướng trong chiến dịch bí mật đốt kho lương nói với đám người Tô Đông Lưu.

“Ta là Tô Đông Lưu, Trình Tú, Lý Tín, Lương” Bốn người Tô Đông Lưu đồng thời nói.

“Các ngươi thấy đấy, rượu trên chiến trường khác với rượu ở nơi khác, rượu trên chiến trường chính là đại biểu cho vinh dự, như Bình Hồ đại nhân và Ngọc Phụng quân, bọn họ xứng đáng được người khác kính rượu” Lâm Minh thẩn thờ nói, nó đổ chén rượu xuống đất.

“Kính Ngọc Phụng quân” Tô Đông Lưu nói.

“Kính Bình Hồ đến từ Ngọc Phụng quân” Đình Phùng nói.

“Kính Bình Hồ” Trình Tú nói.

“Kính Ngọc Phụng quân” Lý tín e dè nói.

“Kính Ngọc Phụng” Lương đổ chén rượu cuối cùng xuống.

Dứt lời, bốn người Tô Đông Lưu, Lý Tín, Lương, Trình Tú bỗng chốc ngã về phía sau, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nhìn vào khuôn mặt bọn nó có thể thấy được sự mệt mỏi.

“Mấy tên tiểu tử này, chưa ăn gì mà đã ngủ mất rồi” Đình Phùng cười khổ nói.

“Không trách được bọn hắn, có phải vị tiểu huynh đệ này đã giết được Thập Cung Ngao Kiều ?” Lâm Minh nhếch miệng chỉ vào Lương.

“Đúng là hắn, ta cũng không ngờ hắn liều mạng dám giết cả Ngao Kiều, nếu không phải hai vị đại nhân tình cờ cứu được, ta sợ hắn hiện tại đã bỏ mạng” Đình Phùng than thở.

“Ha ha, tất cả là vì duyên số của bọn hắn đã định sẵn từ trước, ông trời không muốn bọn hắn chết thì sẽ không để bọn hắn chịu chết” Lâm Minh cười ha hả.

“Các vị huynh đệ, chính bốn người này đã giết chết tướng phe địch, đồng thời giết chết Ngao Kiều, hãy kính cho bọn hắn một chén rượu” Lâm Minh nhìn binh sĩ xung quanh nói.

“Được” Binh sĩ Tây Sơn hứng khởi đáp lại.

“Cho người băng bó vết thương cho bọn hắn” Đình Phùng phân phó một binh sĩ Tây Sơn nói.

Trên chiến trường chính là như vậy, bất kể ngươi là thân phận thấp hèn như thế nào không quan trọng, khi ngươi lập được chiến công, ngươi sẽ được tất cả mọi người coi trọng.

Khi bước vào chiến trường lần đầu tiên, có ai xem trọng bọn người Trịnh Đông Lân, nhất là khi Trịnh Đông Lân nó còn dắt theo một con trâu, nhưng sau những gì bọn nó biểu hiện, thì hiện tại bọn nó đã được những người, kể cả là những người ban đầu trêu chọc nó, cũng đã trong tận thâm tâm kính nể nó.