Vô Địch Thiên Hạ

Chương 239: Thượng cổ khôi lỗi thuật

Hoàng Tiểu Long cảm ứng mười mấy luồng khí tức mạnh mẽ từ trong thư viện xông ra, vẻ mặt bình tĩnh.

Sau mấy hơi thở, thì có thêm mười mấy đệ tử trông coi thư viện lắc mình xuất hiện trước mặt Hoàng Tiểu Long.

Khi mười mấy tên đệ tử kia đi ra, nhìn thấy Hoàng Tiểu Long, đa phần đều trở nên kinh hãi. Hiển nhiên, trong số bọn họ, phần lớn người đều nhận ra Hoàng Tiểu Long. 

Lúc này, tên đệ tử bị Hoàng Tiểu Long đánh bay bò dậy, đi tới phía mười mấy tên đệ tử vừa mới xuất hiện, nói với một người trong đó: "Trần sư huynh, tiểu tử này giả mạo đệ tử học viện chúng ta, muốn xông vào thư viện bị ta ngăn cản, nhưng lại ra tay đánh ta bị thương."

Tất cả đệ tử nhận ra Hoàng Tiểu Long nghe vậy, sắc mặt tái mét, trong nháy mắt xám xịt.

Trần sư huynh kia thì càng thêm giận dữ, một chưởng quét bay tên đệ tử kia đi, rồi vội vàng tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, quỳ xuống: "Hoàng công tử, hắn có mắt không tròng, không nhận ra lão nhân gia ngài, xin ngài hãy thứ tội ạ!" 

Những đệ tử nhận ra Hoàng Tiểu Long đều đồng loạt quỳ xuống, vừa luống cuống vừa sợ hãi.

Mấy tên khác không nhận ra Hoàng Tiểu Long, nhưng không biết làm sao cũng quỳ xuống theo.

Còn tên đệ tử bị đánh bay lúc trước, sau khi bò dậy nhìn thấy Trần sư huynh của hắn và các đệ tử khác đều quỳ đầy đất, thì hoảng sợ đứng ngốc tại chỗ, có chút mờ mịt. 

Không nhận ra lão nhân gia ngài? Hoàng Tiểu Long nhìn "Trần sư huynh" đang quỳ thấp trước mặt, lắc đầu cười một tiếng. Mình già tới mức vậy sao?

"Được rồi, tất cả các ngươi đứng lên đi." Hoàng Tiểu Long lên tiếng.

Trần sư huynh kia chần chừ một chút, cuối cùng từ từ đứng dây. Mặc dù đã đứng dậy, nhưng vẫn khom lưng, cúi đầu, không dám thẳng người, các đệ tử khác cũng đều như vậy. 

"Vậy thì ta có thể tiến vào rồi chứ?" Hoàng Tiểu Long hỏi.

Trần sư huynh kia sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiểu Long, không phản ứng kịp.

"Bây giờ ta có thể đi vào không?" Hoàng Tiểu Long thấy đối phương chưa phản ứng kịp, hỏi lại. 

Lúc này Trần sư huynh kia mới tỉnh hồn, vội vàng liên tục gật đầu: "Có thể có thể, Hoàng công tử, mời mời mời!" Nói xong, vội vàng nhường đường cho Hoàng Tiểu Long.

Những đệ tử khác đều vội vàng tránh ra.

Hoàng Tiểu Long gật đầu một cái, nhấc chân đi vào. 

Cho tới khi bóng dáng Hoàng Tiểu Long biến mất, Trấn sư huynh kia mới đứng thẳng người lên, cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, sờ trán một cái cũng ướt cả lòng bàn tay.

Mấy tên đệ tử không nhận ra Hoàng Tiểu Long, lúc này mới đi tới trước mặt Trần sư huynh, dè dặt hỏi: "Trần sư huynh, tiểu tử đó là ai vậy?"

Trần sư huynh kia nhìn mấy người một lượt, chậm rãi nói: "Hoàng Tiểu Long!" 

Hoàng Tiểu Long!

Sấm sét nổ giữa trời quang, thân thể mấy tên đệ tử kia đột nhiên run lên, đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Tên đệ tử vừa bò dậy từ mặt đất kia run rẩy hai chân, suýt chút nữa lại ngã lăn ra đất. 

Lại là Hoàng Tiểu Long!

Người mà ngay cả Đoạn Nhận đại đế cũng phải cung kính gọi là Hoàng công tử!

"Trời đất ơi, hóa ra là lão nhân gia đó sao!" Một hồi lâu sau, một đệ tử trông coi thư viện mở miệng kêu lên. 

Trần sư huynh nhìn tên đệ tử vừa mới bò dậy nói: "Hy vọng Hoàng công tử không trách tội. nếu không, không chỉ chúng ta, ngay cả gia tộc chúng ta cũng bị liên lụy!"

Lúc này, Hoàng Tiểu Long đã đi tới trước kệ sách tra cứu chữ viết thượng cổ, sau đó so sánh chữ viết trên tế đài ở tầng thứ ba Linh Lung Bảo Tháp tra tìm, phiên dịch.

Chữ viết thượng cổ không chỉ có một loại, chữ viết của yêu tộc thượng cổ và chữ viết của nhân loại thượng cổ đều có điểm khác biệt. 

Mà mỗi một chủng tộc nhân loại đều có phù văn và chữ viết thượng cổ đặc biệt của riêng mình.

"Linh Lung tộc." Đột nhiên Hoàng Tiểu Long lật tới một cuốn sách cũ về chữ viết thượng cổ của Linh Lung tộc, sau khi ngừng lại đối chiếu với chữ viết trên tế đài thì chắc chắn, chữ viết trên tế đài là của Linh Lung tộc thượng cổ.

Theo giới thiệu trong sách, Linh Lung tộc thượng cổ là một trong mười đại chủng tộc của nhân tộc thời thượng cổ. 

"Linh Lung Kim Thân quyết?" Hoàng Tiểu Long chợt thấy trong sách nhắc tới Linh Lung Kim Thân quyết, không khỏi kinh hãi, tập trung nhìn kỹ.

Một lát sau, Hoàng Tiểu Long càng kinh hãi hơn. Giới thiệu trong sách nói, Linh Lung Kim Thân quyết chính là công pháp thánh điển của Linh Lung tộc thượng cổ!

"Chẳng lẽ Linh Lung Bảo Tháp là do Linh Lung tộc thượng cổ luyện chế thành?" Trong lòng Hoàng Tiểu Long khó mà bình tĩnh lại. 

Bởi vì công pháp truyền thừa của Linh Lung Bảo Tháp chính là Linh Lung Kim Thân quyết!

Hơn nữa chữ viết trên tế đài trong không gian tầng thứ ba của Linh Lung Bảo Tháp, lại là chữ viết của Linh Lung tộc thượng cổ. Vậy thì chắc chắn Linh Lung Bảo Tháp có quan hệ với Linh Lung tộc thượng cổ.

Mấy giờ sau, Hoàng Tiểu Long rốt cuộc phiên dịch xong toàn bộ chữ viết trên tế đài tầng ba kia. 

"Khôi Lỗi thuật."

Sau khi chữ viết phiên dịch ra thì được một bản Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật!

Tu luyện Khôi Lỗi thuật này có thể không ngừng rèn luyện linh hồn tinh thần, cường hóa ý chí tinh thần. Ý chí tinh thần càng mạnh, dựa vào thủ pháp luyện chế này, sẽ luyện chế được khôi lỗi cao cấp hơn, thực lực cũng mạnh hơn. 

Hoàng Tiểu Long thầm vui mừng.

Khôi Lỗi thuật này lại có thể rèn luyện linh hồn tinh thần, cường hóa ý chí tinh thần!

Công pháp Đấu khí, Đấu kỹ, Hoàng Tiểu Long không thiếu, bây giờ, chỉ thiếu mỗi pháp môn rèn luyện tinh thần! 

Lúc phiên dịch xong số chữ kia, thì sắc trời đã tối, Hoàng Tiểu Long ra khỏi thư viện. Lúc ra khỏi thư viện, thì thấy đám đệ tử trông coi thư viện đều tập trung ở chỗ này.

Mười mấy tên đệ tử kia thấy Hoàng Tiểu Long đi ra, thì run rẩy một cái, vội vàng tiến lên, sợ sệt nói: "Hoàng công tử, người ra rồi!"

Hoàng Tiểu Long lướt nhìn mọi người một cái, hắn biết, trong lòng mấy tên đệ tử này lo lắng chuyện gì, bèn nói: "Được rồi, chuyện  này ta không hề trách các ngươi, các ngươi đi đi." 

Hoàng Tiểu Long thật sự không để việc này trong lòng, hơn nữa khi phiên dịch ra chữ viết trên tế đài lại là Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật, thì trong lòng Hoàng Tiểu Long cực vui mừng.

Hoàng Tiểu Long nói xong thì rời đi luôn.

Lúc này đám người Trần sư huynh kia mới hoàn toàn buông tâm, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn. 

Hoàng Tiểu Long trở lại phủ Nam Sơn, lập tức tiến vào không gian tầng thứ ba của Linh Lung Bảo Tháp, phi thân lên trung tâm tế đài, đọc lại một lần nữa những chữ viết trên đó, sau khi hoàn toàn khắc sâu vào đầu, thì mới xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật.

Thượng Cổ Khôi Lỗi thuật này, chủ yếu là trầm tư suy tưởng, cảm ứng mọi thứ trong thiên địa xung quanh, để cho tinh thần mình không ngừng dung nhập vào không gian bốn phía, sau đó dùng địa phong thủy hỏa của không gian xung quanh rèn luyện tinh thần mình.

Một đêm trôi qua rất nhanh. 

Mặc dù chỉ là một đêm, nhưng Hoàng Tiểu Long có thể cảm giác được ý chí tinh thần mình tăng lên rõ ràng.

"Xem ra, phải sau ba tháng nữa, mình mới có thể khống chế những khôi lỗi người khổng lồ này." Hoàng Tiểu Long nhìn mười chín khôi lỗi người khổng lồ trên tế đài, thầm nói.

Dựa theo tiến độ tu luyện của hắn, ba tháng sau, Khôi Lỗi thuật của hắn mới có thể có chút thành tựu, tiến vào giai đoạn cấp một, có thể tri triển lạc ấn tinh thần. Sau khi thi triển lạc ấn tinh thần, thì thông qua nó khống chế khôi lỗi chân chính.