Hoàng Tiểu Long đột nhiên nâng chân đá bay Dương Triển Phi ra ngoài, đụng vào ngưỡng cửa kiến trúc hai bên đường phố, đập vào ngưỡng cửa ngã bay tán loạn, mảnh vỡ bắn ra.

Mọi người bốn phía hoảng sợ thối lui.

“Nhị thiếu gia.” 

Lúc này hộ vệ của Dương gia mới phản ứng được, đua nhau tiến lên đỡ Dương Triển Phi dậy.

Thậm chí còn có vài tên hộ vệ của Dương gia vọt tới Hoàng Tiểu Long, rút đao chém Hoàng Tiểu Long, nhưng mấy tên hộ vệ Dương gia này chưa kịp tới đến trước người Hoàng Tiểu Long đã bị một chưởng của Phí Hầu tát bay ra ngoài.

Ngay lúc mấy tên hộ vệ của Dương gia bị một chưởng của Phí Hầu đánh bay, đột nhiên có một đạo nhân ảnh phá không lao tới, quát: 

“Ai dám tổn thương đệ đệ của ta.”

Tiếng như kinh lôi cuồn cuộn tới, chấn cho tất cả mọi người chấn động màng tai.

Hoàng Tiểu Long quay đầu lại, cặp mắt ngưng tụ. Lúc này đạo nhân ảnh nhoáng lên một cái, một người trẻ tuổi mặc cẩm bào màu vàng phiêu nhiên rơi xuống trước mặt mọi người. 

Người trẻ tuổi cũng có chút tương tự như Dương Triển Phi, chẳng qua là thần thái có một loại ngạo khí khinh người.

“Là Dương An.”

“Đại thiếu gia.” 

Mọi người bốn phía nhìn thấy rõ người đến đều kinh hãi, hộ vệ Dương phủ mặt mày vui mừng.

“Đại ca.”

Dương Triển Phi đẩy hộ vệ của Dương phủ ra, bước nhanh tới trước mặt Dương An, chỉ về phía Hoàng Tiểu Long: 

“Đại ca, là hắn, là hắn xuất thủ tổn thương đệ.”

Dương An nhìn Hoàng Tiểu Long bằng cặp mắt lạnh lùng:

“Lần đầu tiên có người dám ra tay tổn thương đệ đệ của ta.” 

Sắc mặt của Hoàng Tiểu Long lạnh nhạt:

“Như vậy thì đã sao? “

“Bây giờ ngươi quỳ xuống một mực dập đầu, cầu xin đệ đệ của ta tha thứ. Nếu đệ đệ ta có thể tha thứ cho ngươi thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” 

Sắc mặt của Dương An thật lạnh lùng.

“Khẩu khí thật lớn đó.”

Phí Hầu ở một bên không nhịn được cười lạnh nói: 

“Đừng tưởng rằng bây giờ ngươi được quốc vương cưng chiều là ta không dám giết ngươi.”

Dương An nhìn Phí Hầu bằng ánh mắt lạnh lùng:

“Thì ra là Phí Hầu hầu tước, giết ta sao? Chỉ bằng một mình ngươi Thập giai hậu kỳ đỉnh phong?” 

Nói xong, hắn giải phóng khí thế toàn thân, dòng khí càn quét ra bốn phía.

Mặc dù Dương An là Cửu giai hậu kỳ đỉnh phong, thế nhưng đã bước chân vào Thập giai, dựa của Siêu cấp Vũ hồn và Bản mệnh Hồn kỹ của hắn, hắn nhận thấy cho dù Phí Hầu là Thập giai hậu kỳ đỉnh phong cường giả cũng không làm gì được hắn.

Lúc này lại có mấy đạo âm thanh xé gió truyền đến, sau đó vài thân ảnh cao thủ Dương phủ đã tìm đến. 

Mấy tên cao thủ Dương phủ sau khi đi tới thì lạnh lùng nhìn Phí Hầu.

“Phí Hầu, cẩn thận họa là từ miệng mà ra, nói không chừng một ngày nào đó Phí phủ ngươi sẽ bị người diệt.”

Một tên lão giả khoảng bảy mươi nhìn Phí Hầu cười lạnh. 

Tên lão giả bảy mươi này chính là Chu Ý - đại quản gia Dương phủ, năm đó cũng là cường giả Thập giai hậu kỳ tối đỉnh như Phí Hầu.

“Thật sao?”

Phí Hầu đột nhiên chụp tới một chưởng. 

Chu Ý thấy thế, không lùi mà tiến tới.

“Băng Linh trảo.”

Một trảo nghênh hướng Phí Hầu, bốn phía như rơi vạn trượng hầm băng. 

“Mấy năm không gặp, ta sẽ cho ngươi nhìn xem mấy năm này thực lực của ta đề thăng như thế nào.”

Hung mang trong mắt Chu Ý nhoáng lên một cái, trước kia hai người đã từng giao thủ mấy lần nhưng một mực không phân thắng bại. Tuy nhiên hiện tại hắn tự tin dựa vào thực lực của hắn bây giờ có thể áp chế được Phí Hầu rồi.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn sợ hãi đại biến, chưởng lực của Phí Hầu không ngờ lại như vòi rồng cuồn cuộn, đánh tan Băng Linh trảo của hắn trong nháy mắt, tiếp đó phủ trùm tới hắn. 

Chu Ý còn chưa kịp hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra lập tức bị đánh trúng, thân thể bay ngược ra sau như cánh diều đứt dây.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.

Dương An, Dương Triển Phi cũng sợ hãi nhìn Chu Ý bị đập bay đi. 

Chu Ý là Thập giai hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí cũng không tiếp nổi một chiêu của Phí Hầu.

Bốn phía an tĩnh lại, đám người Chu Ý, Dương An đi tới đây vốn cảm thấy ý khí hăng hái, toàn bộ hộ vệ Dương phủ đắc chí vừa lòng không nói tiếng nào.

Phí Vinh, Phí Minh cùng với mấy vị gia chủ và hộ vệ Phí phủ ai nấy đều khiếp sợ nhìn Phí Hầu. 

“Tiên... Tiên Thiên cường giả.”

Hồi lâu sau, một vị cao thủ Dương phủ rung giọng nói.

Tiên Thiên cường giả. 

Tất cả mọi người đều chấn động thân thể.

Phí Vinh biểu lộ ra ngoài nỗi lòng mừng rỡ như điên của mình.

“Phụ thân, không ngờ gia gia đã đột phá Tiên thiên, đột phá Tiên thiên rồi.” 

Tiên thiên, Phí Hầu đột phá Tiên thiên.

Trước đây tuy Phí phủ cũng là một đại gia tộc của Vực ngoại Vương thành, nhưng vẻn vẹn chỉ coi như là một đại gia tộc, một mực không có cách nào chen chân vào nhóm đại gia tộc siêu cấp ở Vương thành.

Bởi vì Phí phủ không có Tiên Thiên cường giả. 

Thế nhưng hiện tại hết thảy đều đã khác xưa rồi.

Sau này Phí phủ sẽ chen chân vào hàng ngũ đại gia tộc siêu cấp.

Phí Vinh như thế, Phí Minh và tất cả hộ vệ Phí phủ cũng giống như vậy, đều lâm vào trong một trận kích động, mừng rỡ như điên và điên cuồng kích phấn. 

Chu Ý bò dậy khỏi mặt đất, cũng khiếp sợ cùng mọi người bốn phía nhìn Phí Hầu, trong khiếp sợ còn có lòng hâm mộ, ghen tỵ, thậm chí không cam tâm.

Không ngờ Phí Hầu lại bước vào Tiên thiên trước hắn một bước.

Tiên thiên, một bước lên trời. Một khi bước vào Tiên thiên thì thân phận địa vị lập tức hoàn toàn khác biệt rồi. 

Phí Hầu nhìn Chu Ý đã bò dậy khỏi mặt đất lập tức lạnh lùng nói:

“Diệt Phí phủ ta dựa vào ngươi sao? “

Sắc mặt của Chu Ý thật vô cùng khó coi. 

“Phí Hầu, tuy rằng ngươi đột phá Tiên thiên, nhưng tốt nhất đừng quá kiêu ngạo.”

Lúc này, Dương An mở miệng nói:

“Đừng tưởng rằng ngươi đột phá Tiên thiên là vô địch thiên hạ. Trước mặt gia gia ta ngươi chẳng là cái gì.” 

Gia gia Dương An “Dương Động” cũng là Tiên thiên, hơn nữa còn là Tiên thiên nhị giai, đã đột phá Tiên Thiên từ ba mươi năm trước.

Dương An nói đến đây thì nhìn Hoàng Tiểu Long:

“Tiểu tử, ngày hôm nay Phí Hầu bảo vệ ngươi, vậy ta bỏ qua ngươi, để ta xem lúc nào Phí Hầu cũng có thể bảo vệ được cho ngươi hay không.” 

“Chúng ta đi.”

Dương An nói xong, lập tức muốn dẫn đám người Dương Triển Phi rời đi.

Nhưng hắn mới vừa định quay đi, đột nhiên một đạo nhân ảnh nhoáng lên, một đạo quyền kình phá không lao tới. 

Dương An cả kinh, một quyền nghênh đón tiếp lấy, hai quyền chạm đánh vào nhau, hai người đều lui ra sau mấy bước.

“Ngươi.”

Khi Dương An trông thấy rõ người xuất thủ thì gương mặt kinh ngạc, không thể tin được. Người xuất thủ chính là Hoàng Tiểu Long. Không chỉ là Dương An, ngay cả Chu Ý cùng với mọi người bốn phía đều khiếp sợ nhìn Hoàng Tiểu Long. 

Phụ tử Phí Vinh, Phí Minh cũng kinh hãi như vậy.

Một cú đánh vửa rồi, dường như Hoàng Tiểu Long không phân cao thấp cùng Dương An?

Không phân cao thấp. 

Dương An có thể nói là đệ nhất yêu nghiệt thiên tài Vực ngoại vương quốc, bây giờ là Cửu giai hậu kỳ đỉnh phong, nửa bước tiến vào Thập giai, còn Hoàng Tiểu Long xem chừng chỉ mới 15, 16 tuổi.

“Đệ nhất yêu nghiệt thiên tài Vực ngoại vương quốc sao?”

Vẻ mặt của Hoàng Tiểu Long tỏ ra khinh bạc, nói: 

“Ta xem chẳng qua chỉ có như thế.”

Sắc mặt Dương An trở nên đỏ tím lên, cặp mắt tức giận phát ra.

“Đại thiếu gia.” 

Chu Ý mới vừa lên tiếng, Dương An liền đẩy ra một tay, quát:

“Các ngươi đều cút ngay cho ta, ngày hôm nay ai dám ngăn trở ta, ta giết người đó.”

Nói xong, đấu khí quang mang toàn thân tăng mạnh, phía sau lưng hiện lên một cự Sư. 

Nhất Lưu Vũ hồn cấp mười hai, Khiếu Thiên Thần Sư.

Khiếu Thiên Thần Sư là Vũ hồn đứng đầu trong Thú Vũ Hồn Sư tộc, cao hơn hai đại cấp so với Nguyên soái Hạo Thiên Hắc Minh Sư.

Khiếu Thiên Thần Sư xuất hiện, ngửa mặt lên trời rít gào. Phong vân biến sắc, trời cao xuất hiện cuồng phong gào thét, sấm chớp đùng đùng. 

“Phụ thân, chúng ta thì sao?”

Phí Vinh đi tới sau lưng Phí Hầu, cung kính hỏi, ý hắn là có cần phải ra tay hay không.

Phí Hầu lắc lắc đầu: 

“Không có mệnh lệnh của thiếu chủ, các ngươi không cần ra tay.”

Nói xong liền bảo tất cả mọi người Phí phủ lui về phía sau, còn hắn cũng lui qua một bên.