Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 7: Trả Thù Trương Trọng Sơn (Thượng)

Thân hình của Lâm Phi không cao, đột nhiên trở nên cao lớn như núi trong nháy mắt.

Trong số đệ tử ngoại môn, Lâm Phi không hề nổi tiếng, không ai biết đến. Nếu không phải vì biến cố mấy tháng gần đây, e là đến bây giờ hắn vẫn không có chút tiếng tăm gì.

Đáng tiếc, danh tiếng của hắn không tốt, mang tiếng cuồng ngạo tự cao, bị người đời khinh bỉ, dường như để lại tiếng xấu muôn đời.

Ngay việc Võ đạo nhị trọng thiên khiêu chiến Trương Trọng Sơn Võ đạo tứ trọng thiên. Ngay lập tức, Lâm Phi lại trở thành tiêu điểm.

“Này! Nhìn kìa! Ta không nhìn nhầm chứ! Kia không phải là tên cuồng tự cao Lâm Phi hay sao! Hắn lại dám chạy đến đây huênh hoang sao?”

“Sư đệ, đệ không nhìn nhầm đâu. Hắn đúng là Lâm Phi đấy! Nhìn bộ quần áo kia kìa, ta khẳng định thằng nhóc này từ trong lò mổ đi ra, đứng từ xa ta đã ngửi được mùi máu tanh rồi!”

“Thằng nhóc Lâm Phi kia lần trước chịu khổ, chẳng lẽ vẫn không biết khoảng cách giữa hai người à, không lẽ lần này muốn tìm chết à?”

Đệ tử ngoại môn bàn tán xôn xao.

Lâm Phi là Võ đạo nhị trọng thiên. Chẳng lẽ vừa rồi hắn ăn gan báo nên không biết rằng nếu hôm nay lên thì lúc xuống chỉ có thể nằm mà lăn xuống à?

Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự rước phiền vào thân!

Trương Trọng Sơn vẻ mặt rất tự nhiên, coi việc đánh bại Cao Nhân Võ đạo tứ trọng thiên chỉ bằng một chiêu là việc không đáng kể, trong lòng vô cùng thoải mái, thầm nghĩ: “Chỉ là một tên đệ tử quèn mà đòi làm đối thủ của ta sao! Đúng là tự tìm đường chết!”

Tuy chiêu vừa rồi hắn ta đã khống chế sức ra chiêu nhưng cũng phải dưỡng thương ít nhất một tháng. Đúng là không hổ danh quyển “Toái Ngọc Thủ” Huyền công Cấp Hoàng Hạ phẩm!

Hắn ta đang vui vẻ lại nghe thấy có người khiêu chiến mình, hoài nghi có khi nào bản thân nghe nhầm không?

“Là ngươi à, Lâm Phi?”

Trương Trọng Sơn quay đầu, giật mình trong giây lát, chút nữa tưởng mình nhìn nhầm người, tên phế vật này mà dám khiêu chiến mình? Đúng là chán sống mà?

“Trương sư huynh, huynh không nhầm đâu, ta là Lâm Phi. Sao vậy? Ngoài ý muốn đúng không hay là sư huynh không dám nhận lời thách đấu của sư đệ?”

Lâm Phi trấn định nhìn Trương Trọng Sơn đứng trên đài.

Đối với một người học được Huyền công Cấp Hoàng Hạ phẩm như Trương Trọng Sơn, nếu Lâm Phi không chắc chắn sẽ thắng, hắn sẽ không lên đây, tự chui vào miệng cọp để đối phương tiêu diệt mình.

Hiện tại Lâm Phi có năng lực của Võ đạo tứ trọng thiên, tu luyện đao pháp “Nhất đao lưỡng đoạn”, lại khổ luyện công pháp “Kim cang bất hoại chi thân”, hắn gần như nắm chắc phần thắng trong tay.

Khóe miệng Trương Trọng Sơn lộ ra nét cười, khiến không ít đệ tử nữ reo hò. Lúc tiếng hét vang lên có thể thấy được hắn ta rất quyến rũ.

Trong mắt Trương Trọng Sơn, Lâm Phi chỉ là một tên phế vật, quả thật là lãng phí gia thế tốt, đã thế còn toàn đi gây họa. Còn lý do khiến hắn ta phải xử lý Lâm Phi sao?

Không có gì khác ngoài việc tên khốn Lâm Phi này dám ra tay với nữ thần trong mắt hắn.

Lâm Phi không chết, hắn ta không thể yên lòng.

Xử lý Lâm Phi xong, tất nhiên quan hệ với thành chủ sẽ trở nên tốt hơn, cớ sao lại không làm?

Cứ nghĩ là Lâm Phi sẽ không chịu nổi ba chiêu của mình, trọng thương mà chết. Ai ngờ tên nhóc này vẫn còn sống! Trương Trọng Sơn đang nghĩ xem nên ra tay thế nào để tiễn tên nhóc này đến Tây Thiên luôn.

Đúng lúc đang buồn ngủ lại có người đem gối đến tặng.

Trương Trọng Sơn chắc chắn sẽ không khách khí đoạt lấy mạng của Lâm Phi.

“Sư đệ đã khiêu chiến, sư huynh đâu thể nào từ chối. Chỉ sợ trong lúc bàn luận, không thể khống chế được tay chân, sư đệ nên chú ý. Đừng không chú ý giống như Cao sư đệ.”

“Tên bỉ ổi!” Lâm Phi nghĩ thầm trong lòng

Hắn mỉm cười nói: “Tỉ thí khó tránh khỏi bị thương không phải là chuyện đương nhiên trên võ đài sao?”

Một người xuyên qua như hắn sao lại không hiểu chứ. Trương Trọng Sơn rõ ràng là muốn dồn mình vào chỗ chết.

Trọng thương, vết thương lại tái phát.

Lâm Phi không cần nghĩ cũng hiểu được mưu kế của Trương Trọng Sơn.

Trương Trọng Sơn hơi sững sờ, nếu không phải là tên Lâm Phi đang đứng đối diện trước mặt, hắn ta còn nghĩ mình nhận nhầm người rồi, tên Lâm Phi kia biết nói đạo lý từ lúc nào, không phải hắn ta là một kẻ chỉ biết đâm đầu vào ngõ cụt sao

Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay hắn ta cũng phải xử lý tên nhóc này.

Trên sàn đấu.

Đối mặt với Trương Trọng Sơn một lần nữa.

Lâm Phi có ham muốn được giải phóng.

Mặc dù cách lần bị đánh bại trước mới có hơn mười ngày, tên Trương Trọng Sơn này giống như một ngọn núi lớn vậy, ép hắn đến không thở được, ngực như bị một tảng đá đè lên, toàn thân không thoải mái.

Nếu không có sự xuất hiện ngoài ý muốn của hệ thống thăng cấp, Lâm Phi sẽ không nắm chắc nửa phần thắng khi đối đầu với Trương Trọng Sơn người đang ở Võ đạo tứ trọng thiên, hơn nữa đối phương còn là người tu luyện Huyền công Cấp Hoàng Hạ phẩm, khoảng cách giữa hai người sẽ bị kéo dài đến vô tận, đến cuối cùng Lâm Phi chỉ có thể ngước nhìn hắn ta.

“Mọi thứ bắt đầu từ đây đi!”

Lâm Phi vừa đứng dậy đã khiến Trương Trọng Sơn bị chấn động không nhỏ.

“Sư đệ, mới vài ngày không gặp, quả là khiến người ta phải nhìn bằng một cặp khác, để sư huynh đến lĩnh giáo!”

Không hiểu vì sao khi đối mặt với vẻ bình tĩnh của Lâm Phi, Trương Trọng Sơn lại sinh ra ý nghĩ không ổn, trong lòng cả kinh. Từ khi bắt đầu đến bây giờ, biểu hiện của Lâm Phi khác xa trước kia, loáng thoáng có chút phong phạm của một cao thủ, đây là chuyện mà hắn ta không thể chấp nhận được. Rõ ràng chỉ là một tên phế vật, sao có thể có phong phạm của một cao thủ được.

“Oanh Thiên quyền.”

Cảm giác của người học võ rất ít khi sai.

Nhưng Trương Trọng Sơn không cho đó là thật, ra tay trước. Trong đầu nghĩ: “Mặc kệ ngươi có gì kỳ quái, rơi vào tay của ta, ta khiến ngươi không thể trở mình, ngoan ngoãn chịu chết.”

Vừa bắt đầu, mũi chân Trương Trọng Sơn nhún xuống, nhảy cao hơn một trượng, toàn thân như phóng lên như một quả pháo, hai nắm đấm như thiết chùy xoẹt qua không khí, tạo nên tiếng động lớn giáng về phía Lâm Phi.

Chiêu thức mạnh nhất của Huyền công, Oanh Thiên quyền.

“Đúng là muốn lấy mạng của ta, mạng của ông đây không dễ lấy như vậy đâu.”

...

“Không hay rồi, tính mạng của sư đệ Lâm Phi đang gặp nguy.”

Ngay đòn đầu tiên Trương Trọng Sơn đã sử dụng đòn đánh “Oanh Thiên quyền” nổi tiếng hung mãnh, mượn lực đánh từ trên cao xuống, tung ra một đòn công kích bá đạo không hề thua kém quyền pháp “Mãnh hổ” vừa nãy.

Lúc trước Cao Nhân từng đánh với người kia một quyền, đủ để thấy quyền pháp này sắc bén đến mức nào, sao Lâm Phi có thể chống lại đỡ công kích này đây?

Cao Nhân được người đỡ đứng dưới đài, nhìn thấy đối phương lại tung ra “Oanh Thiên quyền”, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

“Ha Ha! Lần này coi như Lâm Phi không may rồi.”

“Cái này gọi là tự tạo nghiệp, không thể sống!”

“Những người luôn tự cho mình là đúng, có chịu thiệt cũng không biết rút kinh nghiệm thì có chết cũng đáng!”

Phía dưới sàn đấu, hầu như không có ai coi trọng Lâm Phi.

Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, dẫn đến uy lực của Huyền công cũng bị chênh lệch, những đệ tử trong gia tộc như Trương Trọng Sơn, có bạc là có thể mua được Huyền công, đương nhiên sẽ chiếm được ưu thế lúc ra tay.

Trương Trọng Sơn từ trên cao nhìn xuống, còn Lâm Phi không hề hoảng hốt, vẫn trấn định như trước.

“Sư đệ, xem ngươi tiếp chiêu này thế nào!”

Trương Trọng Sơn sử dụng “Oanh Thiên quyền” coi như là để đề phòng, hắn ta muốn chỉ cần một quyền đã có thể khiến đối phương trọng thương.

Lâm Phi nhìn quyền đánh về phía mình, không hề đánh lại mà sử dụng “Linh hầu phiên thân”, nhảy vọt lên giống như một chú khỉ, thoắt cái rời khỏi phạm vi tấn công, đây là thân pháp mà các đệ tử ngoại môn của Thần Võ Môn đều biết.

Trương Trọng Sơn không phải là một tên gà mờ, một đòn vừa rồi không thành công, dù có một chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, nắm đấm biến thành vuốt chim ưng, đạp lên sàn đấu, nghiêng người bổ nhào về phía Lâm Phi.

“Ưng Trảo công!”

“Xem ngươi chạy đi đâu!”

Huyền công bậc hai, Ưng Trảo công.

Lâm Phi chạy ra phía ngoài, thân hình bỗng như hóa thành một cây giáo, xoay người tấn công trở lại, miệng cười lạnh, bàn tay hóa thành đao, màu da đỏ đồng.

“Nhất đao lưỡng đoạn!”

Đao pháp Nhất đao lưỡng đoạn.

Lúc Lâm Phi xuyên đến đây, trong lòng vẫn nắm rõ ràng các chiêu thức tấn công trong trí nhớ.

Chuyển đổi Huyền công cần có thời gian, đây chính là cơ hội của Lâm Phi, Huyền công của hắn không thể so với đối phương, một khi đã tung ra đòn sát thủ, hắn có thể lấy sự mềm yếu và ngu dốt của hắn hồi trước để mê hoặc đối phương, sau đó lại tung đòn phản kích, nhất định có thể thành công

“Tên nhóc này khá lắm! Sư huynh coi thường ngươi rồi nhưng ngươi cho rằng chỉ như vậy mà có thể thắng ta thì đúng là nực cười.”

“Ưng Trảo công, xé nát!”

Quả thật Trương Trọng Sơn đã bị Lâm Phi qua mặt, lựa chọn ra tay giữa lúc hắn ta chuyển cách tấn công, làm hắn ta đơ ra một lúc, đúng là lựa chọn thông minh. Chợt trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, tên nhóc quèn này mà cũng xứng ra tay với mình?

Nhất đao lưỡng đoạn và Ưng Trảo công của hai người va vào nhau, Huyền khí bùng nổ trong cơ thể Lâm Phi.

“Vô lí! Sao tu vi của ngươi đã tiến đến Võ đạo tứ trọng thiên rồi.”

Trong khoảnh khắc hai bên giao thủ, sắc mặt của Trương Trọng Sơn thay đổi rõ rệt.

“Bây giờ ngươi biết đã quá muộn rồi.”