"Đa tạ Thiên thúc nhắc nhở."

Lâm Viễn Thiên gật đầu, cơn tức giận dâng lên thiếu chút nữa đã quên mất việc này.

Thượng Lâm gia tộc có một truyền thống, bất cứ đệ tử nào của gia tộc sau khi tròn mười tám tuổi, gia tộc sẽ có phù sư thi triển trận pháp phù văn, đặt trên thân thể một đạo phù văn, sau khi bị kẻ khác đánh chết sẽ khởi động phù văn, lặng lẽ để lại trên thân đối phương một đạo khí tức. 

Đạo khí tức này thuộc về người bị hại.

Trừ phi là cường giả trên Huyền Vương, nếu không sẽ bị dính khí tức người bị hại sau khi giết người, hết bảy bảy bốn mươi chín ngày mới tiêu tán hòa vào trong thiên địa.

Thông thường khi người bị dính cỗ khí tức này xuất hiện cách khoảng hai mươi dặm sẽ bị bọn họ biết được. 

Đã từng có người ra tay đánh chết đệ tử Lâm gia, cuối cùng người nọ bị tìm ra một cách khó hiểu, thậm chí liên lụy đến cả gia tộc mình, gia tộc trực tiếp bị tiêu diệt, không để lại một nhân chứng sống.

Từ sau sự kiện đó, hiếm có người dám ra tay với đệ tử Lâm gia.

Một chiêu này khiến tất cả mọi người phải sợ hãi. 

....

"Kẻ ra tay không ở trong phạm vi này, hẳn là kẻ hết sức quen thuộc với người Lâm gia chúng ta mới biết giết người sau đó rời khỏi phạm vi ngoài hai mươi dặm."

Lâm Thiên thu hồi cảm giác chân nguyên lại, khẽ thở dài một hơi, sắc mặt ngưng trọng hơn rất nhiều. 

Cảnh giới Huyền Sư đã có thể mở cảm nhận chân nguyên, có thể cảm giác được tình huống xung quanh, Lâm Viễn Thiên trước mắt mới là thực lực Huyền Sư trung kỳ, cảm nhận chân nguyên chỉ trong khoảng mười dặm, nên hắn mới phải mở miệng xin Thiên thúc ra tay.

Bởi vì Thiên thúc là cường giả Huyền Linh sơ kỳ, lực cảm nhận chân nguyên đã đạt tới năm mươi dặm, đáng tiếc đạo khí tức chỉ cảm nhận được trong vòng hai mươi dặm mà thôi, một khi đã ra khỏi phạm vi này, khí tức sẽ không còn tồn tại nữa.

"Tên khốn kiếp đáng chết!" Lâm Viễn Thiên tức giận nói, "Kẻ giật dây không chừng là kẻ địch của chúng ta, thậm chí còn có thể là mấy gia tộc vương triều khác, trong Yêu Thú sơn mạch này phải thận trọng." 

Lâm Thiên cũng tán thành đề nghị này.

"Đi về trước đi." Lâm Thiên nói, "Địa đồ đã bị người ta đoạt mất rồi, ta sẽ gắng hết sức giải vây giúp ngươi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, mặc dù kẻ địch đã đoạt mất cuốn địa đồ, nhưng muốn nhanh chóng tìm được vị trí trong Yêu Thú sơn mạch ít nhất cũng phải mất mười ngày, chúng ta có thời gian hơn so với chúng!"

Lâm Viễn Thiên thở dài, "Chỉ đành như vậy!" 

....

Lâm Phi thi triển Phong Chi Dực bay một hơi ra năm mươi dặm.

Không ngừng lĩnh ngộ lực lượng hệ phong, tốc độ Phong Chi Dực càng được nâng cao hơn, Lâm Phi bay một hơi liền được hơn năm mươi dặm, chân nguyên trong cơ thể vô cùng mạnh, cho dù bay hơn ngàn dặm cũng không xảy ra vấn đề gì quá lớn. 

"Sau khi chân nguyên hùng hậu, tốc độ phi hành của ta đã được nâng cao hơn rất nhiều, nếu có thể so với Chương sư bá lần nữa thì có thể liều một phen, ta có thể đuổi kịp rồi chăng?"

Lâm Phi vẫn "canh cánh trong lòng" với cuộc so tốc độ lần trước.

Bay ra khỏi hơn năm mươi dặm, Lâm Phi đáp xuống, chọn một chỗ để nghỉ ngơi. 

"Ta liền lấy mười ngày hạn định đi, dùng tám ngày hấp thu Huyền Linh thạch, hai ngày còn lại săn giết Thổ Long thú, hết mười ngày ta liền tới đánh vận khí!"

"Vút---"

Lâm Phi ngẩng mạnh đầu, một đạo lưu quang lóe lên trong bầu trời, hắn vội vàng tránh vào trong bụi cây, thoáng thấy được một thứ bay qua bầu trời với tốc độ cực nhanh chỉ để lại một đạo lưu quang. 

"Tốc độ nhanh thật, khi nãy rốt cuộc là cái gì vậy."

Trong đầu vừa nảy ra câu hỏi, trên bầu trời lại xuất hiện đạo lưu quang lần nữa, lần này là đạo màu đỏ hồng, Lâm Phi định thần tĩnh khí, mơ hồ nhìn thấy đó là một chiến thuyền, trong lòng lập tức thấy kinh hãi.

"Khí tức này thật mạnh, rốt cuộc là chiến thuyền gì, chẳng lẽ là bảo vật?" Lâm Phi thầm nghĩ, "Xem tình hình, ba đại vương triều, đại gia tộc và đại môn phái hầu như đều muốn ra tay cướp đoạt bảo vật Huyền Hoàng, Yêu Thú sơn mạch sắp trở thành chốn thị phi rồi." 

Điều này khiến Lâm Phi sinh ra áp lực vô hình.

Chân nguyên của Huyền Giả trung kỳ có sức chiến đấu đạt tới Huyền Giả đại viên mãn, trong cùng thế hệ, Lâm Phi hoàn toàn có thể lấy làm tự hào, bởi vì năm nay hắn mới mười bảy tuổi.

Nhưng Lâm Phi vẫn chưa hài lòng, thực lực này hoàn toàn không đủ. 

Yêu Thú sơn mạch trở thành chốn thị phi, võ giả cảnh giới Huyền Giả hầu như đều là pháo hôi, võ giả cảnh giới Huyền Sư mới có cơ hội sống sót.

"Ta phải bế quan, ta phải tu luyện!"

....

Yêu Thú sơn mạch không thiếu nơi bế quan tu luyện.

Xét thấy Yêu Thú sơn mạch sắp thành chốn thị phi, Lâm Phi lựa chọn vị trí tu luyện cách nơi Thổ Long thú tụ hợp khoảng một trăm dặm.

Một nơi nguy hiểm như vậy chỉ có Lâm Phi mới có lá gan này. 

Thổ Long thú là yêu thú sống quần cư, phạm vi vòng tròn xung quanh thuộc địa bàn của nó, một khi người ngoài xông vào hầu như đều có kết cục chết.

Lâm Phi có sức mạnh, ít nhiều trên tay có địa đồ, vừa vặn khống chế bên ngoài khu vực Thổ Long thú, đối với người khác mà nói thì họ sẽ không thể biết được đâu là bên ngoài, đâu là bên trong cả.

Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là ở việc đối mặt với đám quần cư Thổ Long thú, người bình thường rất ít khi dám tiến lên trêu chọc chúng, do vậy mà Lâm Phi được an toàn. 

"Vật nhỏ này cả ngày trừ ăn ra chỉ có ngủ!"

Lâm Phi chọn ở dưới mặt đất, một mình một chỗ, ở cách mặt đất khoảng trên dưới mười dặm, đồng thời bố trí vài trận pháp phù văn, mà thứ đơn giản nhất là trận Cách Âm.

Trận Cách Âm không những có thể ngăn cách giọng nói, đồng thời còn có thể ngăn cản linh khí tiết ra ngoài, không bị người khác phát hiện. 

Sau khi tấn thăng trở thành Huyền Giả, lực lượng thần hồn cũng tấn thăng, hiện giờ đã là phù sư cấp bốn, chỉ còn cách bố trí trận pháp phù văn một bước nhỏ mà thôi.

Lâm Phi không phải phù sư bình thường, miễn cưỡng có thể bố trí ra trận pháp phù văn, trận pháp Cách Âm thuộc về một bậc trận pháp khác.

Lấy vật nhỏ từ trên vai xuống, sau đó Lâm Phi mới bắt đầu tu luyện. 

Khoảng thời gian tám ngày, Lâm Phi quyết định ít nhất phải hấp thụ không dưới năm vạn khối hạ phẩm Huyền Linh thạch, tin tưởng đến lúc đó lực lượng chân nguyên có thể đạt tới cảnh giới Huyền Giả đại viên mãn.

....

Lâm Phi bế quan. 

Yêu Thú sơn mạch sớm đã huyên náo ồn ào rồi.

Tin tức về mộ huyệt Huyền Hoàng căn bản không cách nào giấu diếm được. Sau khi tin tức truyền ra, Yêu Thú sơn mạch nguy hiểm thần bí lập tức trở thành tài phú chi địa trong mắt người khác.

Kể từ lúc này, Yêu Thú sơn mạch hoàn toàn xui xẻo. 

Đương nhiên, số lượng võ giả nhân loại thương vong cũng tăng lên, có không ít người chết trên tay yêu thú, nhưng cũng không phải nhiều nhất, nhiều nhất là chết trên tay "lưu phỉ".

"Lưu phỉ" tên như ý nghĩa, chính là một đám võ giả không việc ác nào không làm, bọn họ hợp tác ra tay bên trong Yêu Thú sơn mạch, hơn nữa còn áp dụng chính sách tam quan.

"Giết sạch, cướp sạch, lột sạch!" 

Trong những người này có kẻ bị truy nã, có kẻ bị đuổi giết, có kẻ giết người vô số... trong Yêu Thú sơn mạch. Trong tức khắc xuất hiện vô số "lưu phỉ", lúc này võ giả nhân loại đang tổn thất thảm hại.

Cây cối trong rừng tươi tốt, một nhóm hán tử mặc đồ không đồng nhất đang tụ lại cùng một chỗ.

"Đại ca, bọn họ thực sự sẽ đi qua đường này sao?" Một tiểu đệ quỳ trên mặt đất nói. 

"Hỏi cái gì, thành thật nằm sấp đó cho ta!"

Tiểu đệ kia bị trừng không dám tiếp tục lên tiếng nữa.

"Mọi người yên tâm đi, các huynh đệ đã nhìn chằm chằm đội ngũ này rồi, làm thịt bọn họ, chúng ta chắc chắn sẽ một bước lên trời!" Đại ca mặt đen cười nói. 

Thì ra đây là một bầy "lưu phỉ", bọn họ mai phục tại đây là đang chuẩn bị đối phó với một đoàn người mạo hiểm.

"Đến rồi! Đến rồi!"

Một đoàn người mạo hiểm đang tiến vào phạm vi phục kích của bọn họ. 

"Dùng Phá Canh tiễn bắn chết bọn họ, tuyệt đối không được để một ai đào tẩu!"

Phù, phù, phù....

Bầu trời ngập tràn bóng đen, hóa thành những cơn mưa rơi xuống người bọn họ. 

"Cẩn thận, chúng ta bị lưu phỉ phục kích rồi."

....

Nửa canh giờ sau. 

Cả đoàn bị diệt.

"Đại ca uy vũ!"

"Đại ca uy vũ!" 

Đối mặt với phục kích của "lưu phỉ", một đoàn mạo hiểm nhỏ tạm thời chống trả, sau đó đều bị giết sạch.

Lúc này đám lưu phỉ đang bắt đầu xử lý chiến lợi phẩm, gương mặt đều vô cùng vui vẻ.

Về phần tên đại ca kia, trên người hắn loang lổ vết máu, toàn do giết những người trước kia lưu lại, vẻ mặt thỏa mãn nhìn thủ hạ xử lý chiến lợi phẩm. 

"Mẹ nó, bọn này giết người không thêm chút sức, xử lý chiến lợi phẩm không nhanh không được à!" Đại ca mặt đen mắng.

Ầm ầm, ầm ầm.

Bỗng nhiên ở nơi cách đó không xa xảy ra một hồi chấn động, những tiểu đệ đang xử lý giao nộp chiến lợi phẩm đều lập tức ngây dại. 

Chỉ có tên đại ca kia hai mắt không khỏi sáng lên, nhanh chóng vọt tới.

"Vận khí của lão tử bao giờ lại tốt như vậy, chẳng lẽ đằng trước có bảo vật gì đó sao?"

Khi nhìn thấy vị trí không ngừng xuất hiện chấn động kia, tên đại ca mặt đen không khỏi hưng phấn lên. 

"Nhanh đánh mở nơi này, dưới này có bảo bối!"

Ten đại ca mặt đen kia không thể chờ thêm được nữa.

Những tên thủ hạ kia hưng phấn reo lên, toàn bộ đã chạy tới toàn lực đánh lên vị trí kia. 

"Ầm ầm!"

Khi một kích cuối cùng đánh lên, bên dưới vô số tảng đá lập tức bắn tung tóe.

"Phốc! Phốc! Phốc!" 

Những tiểu đệ dựa ở bên ngoài không kịp tránh, bỗng nhiên chết một số lượng lớn, những tên còn lại hốt hoảng loạng choạng chạy ra bên ngoài, còn sợ cha mẹ sinh thiếu chân.

Bất chợt bọn họ nhìn thấy một thiếu niên bay từ dưới lên.

"Giết cho ta." 

Lâm Phi vừa hấp thu Huyền Linh thạch ra, còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy mình bị vây công lập tức bị dọa hết hồn, việc gì xảy ra vậy.

"Như Phong!"

Hàn quang trong mắt Lâm Phi lóe lên. 

Những tiểu đệ kia lập tức xông lên, cảm nhận được từng làn gió nhẹ thổi qua đập vào mặt, sau đó cả người ngã xuống, khoảng hai mươi mấy thủ hạ không một ai thoát khỏi, tất cả đều chết bằng một trận gió.

"Chân nguyên được tăng cao, uy lực khi thi triển Như Phong cũng tăng theo, không uổng công ta hấp thu hai mươi vạn hạ phẩm Huyền Linh thạch, đây cũng coi như trong họa có phúc đi!"

"Xú tiểu tử, ngươi dám cả gan giết thủ hạ của lão tử, chịu chết cho ta!" 

Đại ca mặt đen đau lòng nhỏ máu, thẹn quá hóa giận, khí huyết sôi trào.

Đây chính là toàn bộ thủ hạ của hắn đấy, sau này sao hắn còn làm người đứng đầu "lưu phỉ" được.

"Ngươi nói cái gì?" 

Phù, phù, phù.

U Minh kiếm lập tức xuất hiện trước mặt đại ca mặt đen, tản mát khí tức nguy hiểm.

"Ngươi nghe lầm, ta chưa nói cái gì cả..." 

Đại ca mặt đen thổ huyết, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì lại có thể lợi hại như vậy. Hắn tốt xấu gì cũng là cao thủ Huyền Giả hậu kỳ, sao đã bị dọa bởi một chiêu rồi.

"Vậy ngươi có thể chết đi."

"Phụt!" 

U Minh kiếm vừa đâm tới, cái đầu của đại ca mặt đen đã bay ra ngoài.

Lâm Phi không biết người kia là ai, nhưng dám ra tay với hắn thì hắn sẽ không bỏ qua cho đối phương, huống hồ lời nói khi nãy hắn cũng nghe được, vậy thì càng không thể để đối phương rời đi.

Rầm, rầm, rầm. 

Hệ thống nhắc nhở, một lượng lớn điểm PK truyền tới.

Lúc này Lâm Phi mới hiểu, hóa ra bọn họ đều là tội đồ không thể đặc xá, bọn họ chết trên tay mình cũng không oan, mặc dù điểm PK không tính là nhiều, nhưng dù sao thì vẫn là một miếng thịt.

Thịt muỗi cũng là thịt, sao Lâm Phi có thể ghét bỏ được.