Dương Diệp thấy rùng mình, không ngờ đối phương lại phát hiện ra. Nhìn bạch y nữ tử rất lâu, nói: “Cho dù nói thế nào, ta cũng đã cứu cô, cái này cô không phủ nhận chứ?”

“Đúng là ngươi đã cứu ta!” Bạch y nữ tử không hề phủ nhận.

Dương Diệp tiếp tục nói: “Ta không cầu ngươi mang ơn, nhưng cũng không hy vọng người ta cứu là một người vong ơn bội nghĩa. Vị trí của cô ở Kiếm Tông không hề thấp, thực lực cũng quá mạnh, còn sở thích cá nhân, nguyên tắc làm người của cô, những cái này đều là việc của cô. Còn việc của ta, ta phải làm gì, muốn làm gì, không cần người khác tới khoa tay múa chân.” 

Không phải hắn không muốn ra tay, nhưng nhìn thấy nụ cười trêu chọc của đối phương, hắn liền từ bỏ ý định. Đạt được đẳng cấp cường giả như vị nữ tử này, Dương Diệp không tin nàng không có thủ đoạn bảo mệnh nào, hơn nữa hai người lúc này đang ở trong cảnh khốn cùng, hắn cũng không muốn nội chiến.

Nử tử trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ngươi là đệ tử của Kiếm Tông, sử dụng huyền bảo đã tưới đầy máu đệ tử Kiếm Tông của Quỷ Tông là không tốt!”

Dương Diệp nói: “Ta vẫn không phải là đệ tử Kiếm Tông, ta chỉ là một để tử tạp dịch, mà đệ tử tạp dịch không được tính là đệ tử của Kiếm Tông.” 

“Ngươi có ý gì?” Bạch y nữ tử nhìn Dương Diệp, trầm giọng nói.

Dương Diệp nói: “Làm gì có ý gì, ta chỉ không hy vọng người khác đến khoa tay múa chân việc của ta. Đương nhiên, nếu cô không thích, sau khi ra khỏi đây, ta về Đại Tần đế quốc là xong, đằng nào ta cũng là một phù văn sư, không phải lo tiền đồ sau này.” Hắn không muốn rời khỏi Kiếm Tông, bởi vì hắn phải giữ thể diện, hơn nữa có một tông môn làm chỗ dựa vững chắc, về sau đi ra ngoài cũng có chút bảo đảm. Nhưng nếu nữ tử trước mắt bụng dạ hẹp hòi, sau khi ra khỏi đây gây khó dễ cho hắn, thì hắn không đi cũng phải đi.

“Phản tông là tội chết đó!” Nữ tử trầm giọng nói. 

“Theo ta biết, đệ tử tạp dịch chỉ là người mà Kiếm Tông thu nhận về để quét dọn vệ sinh, tên của đệ tử tạp dịch không hề được ghi chép lại trên danh sách đệ tử Kiếm Tông. Nói cách khác, ta không phải đệ tử Kiếm Tông, đã không phải là đệ tử Kiếm Tông, thì sao nói là phản tông được chứ?”

Bạch y nữ tử trầm mặc. Nếu là người khác, cho dù là những thiên tài siêu đẳng ngoại môn nói như vậy, nằng đều sẽ khinh thường cười nhạo, nhưng nam tử tên Dương Diệp trước mắt này lại không như vậy. Đối phương là huyền khí thuộc tính kim trong huyền khí ngũ hành, lại còn là phù văn sư, hơn nữa thực lực cũng là người mạnh nhất trong số những người phàm mà nàng đã từng gặp. Loại đệ tử này rời khỏi Kiếm Tông thì đúng là tổn thất của Kiếm Tông!

Nghĩ vậy, bạch y nữ tử nói: “Ta không có hứng thú quản việc riêng của ngươi, nếu ngươi không sợ người của Quỷ Tông truy sát, thì ngươi cứ dùng thanh huyết nhận đó đi!” 

Thấy nữ tử nhượng bộ, trên măt Dương Diệp hiện lên một nụ cười, nói: “Ta cũng không có ý định dùng thanh huyết nhận này, thứ ta tu luyện là kiếm kỹ, sao có thể dùng đao được?”

Nghe được lời này của Dương Diệp, bạch y nữ tử đã hiểu rồi. Tên phàm nhân trước mặt vì nàng uy hiếp hắn nên hắn mới có sát tâm và nói muốn rời khỏi tông môn. Nghĩ đến đây, bạch y nữ tử nhìn Dương Diệp, thầm nghĩ: “Không ngờ một huyền giả phàm nhân lại cũng có thể ngông nghênh và quyết đoán như vậy, lúc trước đúng là xem nhẹ hắn rồi.”

Sau khi giải quyết mâu thuẫn, Dương Diệp xem xét tình hình xung quanh, có lẽ là do trời tối, xung quanh mỗi lúc một khó nhìn, đương nhiên, cho dù là ban ngày, có lớp sương mù màu đỏ đó, tầm nhìn của họ cũng không ngoài trăm bước. 

“Chúng ta cứ ở lại đây e rằng không được, cô có biện pháp gì không?” Dương Diệp hỏi.

"Không có!" Nữ tử trả lời rất rõ ràng.

Dương Diệp không hy vọng nàng có biện pháp gì, đi về hướng nam, phát hiện phía trước vẫn là một màn sương dày đặc, dưới chân vẫn là hài cốt chất đống, hắn dừng bước, sau đó quay lại chỗ lúc trước, nói: “Chúng ta ở đây không có đồ ăn, không có nước uống, cứ như vậy nhất định sẽ thành một trong những bộ xương kia.”Hai người mặc dù là huyền giả, nhưng vẫn cần đồ ăn và nước uống, đặc biệt là trong tình trạnh bị mất tu vi như bây giờ. 

“Ngươi có cách nào không?” Nữ tử hỏi.

Dương Diệp trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói: “Chúng ta đi về hướng nam, cứ đi thẳng xem có thể thoát ra khỏi đây hay không. Ta không tin đây là một cái vực hình tròn.”

“Sao lại đi về hướng nam?” Nữ tử nhíu mày hỏi. 

“Kiếm Tông ở phía nam!” Dương Diệp giải thích.

Nữ tử lắc đầu nói: “Từ dãy Đoạn Hồn đến Vạn Xà Lâm, nếu có huyền khí thì đi không lâu, nhưng lúc này chúng ta bị mất tu vi, dù có đi về phía nam tới Vạn Xà Lâm, nhưng đi mười mấy ngày e rằng không được. mười mấy ngày, chúng ta có thể không ăn uống gì mười mấy ngày sao?”

Dương Diệp cười ha ha nói: “Cái này không phải lo, ta có cách!” Vừa dứt lời hắn bèn gọi cửu giai huyền thú ra. 

Sói xám bị Dương Diệp gọi ra, cực kỳ bất mãn, đôi mắt hung hăng nhìn Dương Diệp trừng trừng. Nó ở bên trong thoải mái muốn chết đi được.

Nhìn thấy cửu giai huyền thú xuất hiện, bạch y nữ tử lại kinh ngạc, nhìn con cửu giai huyền thú, sau đó lại nhìn Dương Diệp một hồi lâu.

Thấy sói xám lại dám trừng mắt nhìn mình, Dương Diệp không khỏi có chút bực mình, nói: “Trừng mắt nhìn cái gì?” Vừa nói vừa chỉ tay về hướng nam: “Đưa hai bọn ta qua đó, nếu không liền cút cho ta! Ta không nuôi ngươi chỉ để cho ngươi ăn với uống, hừ, ngươi là sói mà.” 

Nghe được lời nói của Dương Diệp, sói xám do dự hồi lâu, cuối cùng chịu thỏa hiệp. Nó không muốn rời khỏi nơi tràn đầy năng lượng đó, cũng không muốn làm cho hắn giận.

Thấy sói xám chịu thỏa hiệp, Dương Diệp nhảy một cái lên lưng sói xám, sau đó nhìn bạch y nữ tử nói: “Lên đi, có nó chúng ta không cần tự đi bộ nữa.”

Bạch y nữ tử nhìn sói xám một cái, sau đó nhảy lên ngồi sau Dương Diệp, cách Dương Diệp một đoạn, điều này làm Dương Diệp có chút thất vọng, hắn vốn dĩ muốn để nữ tử ngồi trước hắn, sau đó ôm lấy nữ tử và điều khiển sói xám chạy, đáng tiếc kế hoạch này đã vỡ từ trong trứng nước rồi. 

Vỗ vỗ sói xám, sói xám liền hiểu ý, “vù” một tiếng, biến thành một cái bóng xám vụt đi.

Sói xám chạy chừng một canh giờ, trên đường lại toàn xương cốt, điều này khiến sắc mặt Dương Diệp và bạch y nữ tử ngẩn ra. Dựa vào tốc độ của sói xám, một canh giờ chạy được khoảng hơn ba trăm dặm, tuy nhiên con đường hơn ba trăm dặm đó lại toàn xương cốt, điều này làm hai người họ thấy kinh hãi trong lòng, đây là xương cốt của bao nhiêu người? hơn nữa còn trải dài không dứt.

Sói xám chạy tiếp nửa canh giờ, trời hoàn toàn tối rồi, phía trước là một màn đen kịt, giơ tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay mình. Dương Diệp không có cách nào khác, chỉ có thể để sói xám dừng lại. 

Lấy ra một viên diệp quang thạch, Dương Diệp nhìn về phía trước, chau mày lại, Đoạn Hồn Uyên này quá mức quái dị. Trên đường troàn là xương cốt, hơn nữa còn có một màn sương mù màu đỏ dày đặc, chỗ nào cũng lộ ra vẻ quái dị. Tuy hiện tại ngoài xương cốt và sương mù ra, vẫn chưa xuất hiện điều gì uy hiếp hai người họ, nhưng Dương Diệp luôn cảm thấy có việc gì đó không tốt sắp xảy ra.

“Ngươi đã hàng phục con cửu giai huyền thú này thế nào?” Lúc này, bạch y nữ tử đột nhiên hỏi. Việc này làm nàng rất nghi hoặc, phải biết rằng, huyền thú không có thiện cảm với con người, muốn huyền thú thần phục con người, cơ bản chuyện này là không có khả năng. Vậy mà Dương Diệp lại có hai huyền thú, hơn nữa cả hai huyền thú còn rất nghe lời hắn, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng chắc chắn không thể tin được.

“Lúc ta thấy nó ở U Minh Cốc, nó bị vương bá khí của ta chấn phục, sau đó có chết cũng không rời ta mà đi. Cứ như thế, nó ở lại trên người ta.” Dương Diệp xem xét xung quanh, thuận miệng nói. 

“Nhìn ta có phải kẻ ngốc không?” Nữ tử nói nhạt.

Dương Diệp nói: “Ta cảm thấy cô hẳn là quan tâm chúng ta rời khỏi đây thế nào, chứ không phải là quan tam tại sao sói xám lại đi theo ta. Cô có thực lực mạnh như vậy, kiến thức cũng rộng như vậy, lẽ nào không có biện pháp gì hay ý tưởng gì sao? Lẽ nào cô thực sự không sợ chết?”

“Không có cách nào, cũng không có ý tưởng gì!” 

“Cô thực sự không sợ chết ư?” Dương Diệp nhìn bạch y nữ tử hỏi. Trên đường đầy rẫy hiểm nguy, nữ tử trước mắt này lại không hề kích động sợ hãi, cho dù là rơi xuống vực sâu, nữ tử vẫn bình tĩnh thong dong. Không thể không nói, hắn vẫn có chút khâm phục đối phương.

“Đệ tử Kiếm Tông có thể chết, nhưng không được sợ hãi.” Bạch y nữ tử dường như đang ám chỉ Dương Diệp.

Dương Diệp đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Ngươi muốn nói ta sợ chết thì cứ việc nói thẳng.” 

“Ngươi cũng không sợ chết!”

“Tại sao không?” Dương Diệp ngạc nhiên hỏi.”

Nữ tử thản nhiên nhìn Dương Diệp nói: “Ngươi mà sợ chết thì đã không ra tay giết chết Huyết Thủ rồi, người mà sợ chết thì đã không đem ta tháo chạy rồi. Tính cách này và tâm tính của người rất hợp để tu luyện kiếm đạo.” Nói xong, nữ tử trong mắt hiện lên một vẻ tản thưởng. 

Dương Diệp đang định nói cái gì đó, đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên trên đầu hai người họ, sau tiếng thứ nhất, tiếp tục vang tiếng thứ hai, thứ ba, một lúc sau, xung quanh hai người toàn là những tiếng kêu chói tai.

Nghe thấy tiếng kêu, sắc mặt Dương Diệp kịch biến, nhìn lên không trung, chỉ thấy không trung phủ đầy những đốm sáng lục sắc, dù không nhìn rõ huyền thú phát ra âm thanh này, nhưng hắn biết, những đốm lục sắc đó chắc chắn là mắt của huyền thú nào đó.

Còn cửu giai huyền thú bên cạnh họ sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, thân thể run bần bật, nằm ở trên đất không nhúc nhích. Nếu có bầy sói ở đây, chúng cũng không sợ những huyền thú phẩm giai kém hơn chúng, nhưng vấn đề là, hiện giờ đang ở trên địa bàn của người ta, nó chỉ có thể chờ chết mà thôi. 

“Bát phẩm huyền thú Dạ Kiêu (1), ban ngày ngủ ban đêm mới chui ra, thích đi thành bầy, thích ăn não tùy người, không ngờ ở Đoạn Hồn Uyên lại có loại huyền thú này!” Bạch y nữ tử nhìn những đốm lục sắc dày chi chít trên không trung, lầm bẩm nói.

“Có thế nói cách nào để sống sót được hay không?” Dương Diệp tức giận nói

Nữ tử lắc đầu nói: “Loại huyền thú thích đi thành bầy đàn như thế này, dù tu vi của ta không bị phong ấn, cũng phải kiêng kị chúng ba phần. Không ngờ chúng ta cuối cùng cũng không thoát được cái chết.” 

Nữ tử vừa nói xong, những đốm lục sắc chi chít trên bầu trời đó liền lao tới hai người họ mà đuổi.

***

(1) Dạ Kiêu: con cú đêm