Diệp Sảng nhìn Dữ Dội Tướng Quân không nói gì. Ban đầu ở Tiên Tung Lâm hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của người này. Công cao, lực lượng cao, phòng cao, khuyết điểm duy nhất là tốc độ quá chậm. Phòng ngự toàn thân của Dữ Dội Tướng Quân vượt qua 170 điểm, đứng im cho Lôi Lôi chém là bình thường. Thế nhưng hắn cư nhiên còn muốn nhường Diệp Sảng ba phát đạn rõ ràng không phải là thật sự muốn nhường mà là đang kéo dài thời gian để chờ những người khác chạy tới.
Diệp Sảng cười: “Như vậy đi, không bằng ta nhường ngươi ba đao. Ngươi chém ta trước!”
Nghe nói như thế, Dữ Dội Tướng Quân liền nắm tay đến nổi cả gân xanh. Một tiểu thương thủ mà còn dám để trọng giáp chiếm sĩ chém trước ba đao. Đây thực là sự vũ nhục cùng trào phúng cực lớn.
“Ngươi muốn chết!”– Dữ Dội Tướng Quân gầm lên giận dữ, mạnh mẽ lao tới.
Thế xông như mãnh hổ xuống núi. Giày kim loại giẫm đạp trên mặt đất. Mặt đất khẽ run rẩy. Một nửa thanh đại quan đao làm nổi lên một tia ánh sáng vàng, hiển nhiên là một kỹ năng.
Lục Phách Hoa Sơn không hề có bất kỳ một chi tiết làm màu nào, chỉ lấy lực lượng tuyệt đối cùng với tốc độ tay để giành chiến thắng. Đừng nói là Diệp Sảng, một ống thép còn bị chặt thành hai khúc nữa là.
“Ầm ầm” tiếng nổi vang. Đất đỏ bất ngờ bị bổ ra một cái hố nhỏ rồi dần dần xuất hiện một mạng nhện vết nứt, đủ thấy một đao kia uy lực cỡ nào.
Chỉ tiếc là đao kia vô dụng. Trong nháy mắt đao phong sắp tiếp xúc với Diệp Sảng, Diệp Sảng vèo một cái không thấy tăm hơi đâu. Dữ Dội Tướng Quân dù sao cũng là nhân vật nhị giai, kinh nghiệm đối địch rất phong phú liền biết đây là kĩ năng ẩn hình của tay súng, hơn nữa Diệp Sảng rất có tốc độ, rất có thể sẽ xuất hiện ngay ở phía sau mình mà phát động một kích trí mệnh.
Dữ Dội Tướng Quân quay đao xoay người, hỏa tốc tung một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân. Lưỡi đao dường như là đã cách không sát qua mặt đất. Cát, đá cũng bị hất tung lên. Tuy nhiên nhát đao này vẫn vô tác dụng. Dữ Dội Tướng Quân cực kỳ hoảng sợ. Sĩ biệt tam nhật, giờ người ta đã không còn là Diệp Sảng của ngày xưa. Hành trình trên biển đã khiến thực lực của Diệp Sảng kéo rất dài khoảng cách với bọn họ. Vừa nãy nếu là ở Tiên Tung Lâm khi xưa, Diệp Sảng nhất định không thể đỡ được tốc độ tay cùng lực lượng của hắn. Kỳ thật đứng trước “đệ nhất đao” Diệp Sảng chỉ sử dụng Hư Nghĩ Tiềm Hành, tại chỗ dịch chuyển vài bước. Đợi đến khi hắn xoay người thì đã đem nhược điểm sau lưng của mình bán cho người ta.
“Phốc” một tiếng. Tam Lăng Thứ cắm ngay sau gáy của Dữ Dội Tướng Quân sau đó rất nhanh bị rút ra. Máu tươi ngay lập tức phụt mạnh.
Hồng thương thương: “-420”.
Đúng vậy, trị số thương tổn kia không hề vô lý. Tuy hắn cao phòng nhưng chủy thủ của Diệp Sảng căn bản là không thèm đếm xỉa đến phòng ngự vật lý bình thường. Một nhát đâm xuống liền rút máu đối phương. Dữ Dội Tướng Quân cảm giác toàn thân như hít ma túy. Tam Lăng Thứ này mang đến cái cảm giác đau đớn làm cho người ta khó có thể chịu được, hơn nữa mỗi giây còn rỉ mất 5HP.
Dữ Dội Tướng Quân không có thuốc. Lòng tự tôn của hắn không cho phép hắn dùng thuốc. Đối thủ chỉ là một tên tay súng cỏn con mang theo một cái chủy thủ be bé cùng một trọng giáp chiến sĩ cận chiến nhị giai xinh xinh. Hắn không thể ức chế sự phẫn nộ của mình. Đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục.
Diệp Sảng đâm một cái liền tự động hiện thân. Đại quan đao của Dữ Dội Tướng Quân thế như vũ bão chém tới. Nhát nào mạnh nhát nấy, chiêu nào chực giết chiêu nấy, chỉ công không thủ. Diệp Sảng né tránh khiến hắn đau đầu bởi động tác của Diệp Sảng căn bản cũng không có phạm vi lớn, chỉ khẽ dịch bên này, nhích bên nọ. Mỗi đao của hắn chỉ thiếu một ly nữa thôi là có thể chém trúng.
Diệp Sảng cầm chủy thủ vừa né vừa cười: “Dữ Dội huynh, đao pháp Quan Vân Trường của huynh gần đây giảm trình rồi sao? Tại sao lại chậm như vậy? Tính tới giờ đệ đã không còn nhường huynh ba đao nữa mà là ít nhất ba mươi đao rồi. Ai, huynh thật sự đã khiến đệ thất vọng. Đao pháp như vậy sao có thể PK. Đệ thấy đao pháp này rất thích hợp với dao. Đệ nghĩ… vậy đi, đệ cho huynh một đề nghị. Huynh mau đi xem làm thế nào để đổi sang chức nghiệp sinh hoạt hệ đầu bếp thôi. Huynh thấy thế nào? Sao? Không có tiền? Không sao, đệ cho huynh mượn. Huynh muốn bao nhiêu…”
Dữ Dội Tướng Quân bị Diệp Sảng châm chọc khiêu khích, tức giận kêu lên tiếng quái dị. Đao vũ trông rất đẹp mắt, nhưng không chém được ai.
Diệp Sảng vẫn đang né, né mãi tới khi dường như Diệp Sảng không còn đủ thể lực nữa, động tác càng lúc càng chậm. Dữ Dội Tướng Quân bừng tỉnh đại ngộ. Tiểu từ này suốt một đường trốn từ kinh đô tới nơi này đã trải qua mấy cuộc đại chiến sinh tử, thuộc tính tinh thần đã xuống còn rất thấp, sức chịu đựng đã sắp không đủ để duy trì nên động tác đương nhiên bị chậm lại.
“Ai u!” – Diệp Sảng bỗng nhiên lảo đảo té ngã một cái.
Dữ Dội Tướng Quân vui mừng quá đỗi, quay đao chém xuống: “Đi chết đi!”
Nhưng là, Diệp Sảng tuy rằng đã quỳ rạp trên mặt đất nhưng phía sau lưng lại thần kỳ bay lên một cái quỷ thủ màu đen. Trên tay quỷ thủ nắm một khẩu súng lục bằng kim loại cực lớn. Nòng súng thô to chĩa đối diện vào mặt Dữ Dội Tướng Quân.
Dữ Dội Tướng Quân muốn thu đao cũng không kịp. Đao kia đã chém xuống thì chính hắn cũng không thể khống chế.
“Oanh~”
Tiếng súng Thunder nổ vang, khuếch tán dọc theo dãy núi.
Hồng thương: “-934”.
Nhìn từ góc độ của Lôi Lôi, Dữ Dội Tướng Quân vốn đã chiếm hết ưu thế, một đao đã định là chém chết đối phương. Nhưng khi vừa chém xuống một nửa thì hắn lại như bị nhất câu quyền đánh bay đi xa 5 mét, sau đó nằm im lìm trên mặt đất.
Tuy nhiên hắn cư nhiên vẫn chưa chết. Trọng giáp chiến sĩ nhị giai có HP rất cao. Đương nhiên, có cao hơn nữa cũng không thể đã trúng hai đại kích mà còn có thể sót lại hơn trăm HP.
Dữ Dội Tướng Quân nằm trên mặt đất rên rỉ. Đao đã rời khỏi tay. Lúc này hắn chẳng màng quan tâm tới sự tôn nghiêm chiến sĩ nữa, trong lúc bối rồi hắn lôi ra một hộp thuốc từ túi Càn Khôn rồi đổ lên đùi mình. HP lên chưa tới 300 điểm…
Hắn quên mất một đạo lý rằng mình có thời gian dùng thuốc thì người ta cũng có thời gian đổi súng.
“Két…”
Masada không có ưu điểm nổi bật gì khác ngoài sức giật nhỏ cùng độ chính xác cao. Diệp Sảng một thương bắn trúng cổ tay Tướng Quân. Hộp thuốc rời khỏi tay.
Dữ Dội Tướng Quân hoảng hốt ngẩng đầu. Diệp Sảng đã đứng trước mặt hắn cười lạnh: “Ngươi không kém, đáng tiếc chỉ là hữu dũng vô mưu!”
Nói xong, từ họng súng Masada phi ra một chuỗi đạn. Phòng ngự của hắn có cao hơn nữa cũng không cách nào ngăn cản được khẩu súng này. Khẩu súng này trên tay Diệp Sảng có lực công kích là 400 điểm, giảm đi 170 điểm phòng ngự của Tướng Quân thì mỗi phát đạn cũng được trên dưới 230 điểm thương tổn.
Quả nhiên, hồng thương: “-225”.
“-223”.
“-210”.
Dữ Dội Tướng Quân nằm trên mặt đất, hoàn toàn bất động. Hắn giống như tất cả các cao thủ chết dưới tay Diệp Sảng: trong mặt tràn đầy nghi ngờ, hoảng sợ cùng không tin.
Đương nhiên hắn không thể tin nổi bởi mới một tuần trước Diệp Sảng thấy hắn liền chạy, nhưng hiện tại Diệp Sảng hai ba nhát đã giết chết hắn. Hắn thậm chí ngay cả quần áo Diệp Sảng cũng chưa chạm tới. Hắn có chết vạn lần cũng không thể tin được chuyện này.
Hành trình tới đảo Thiên Long đã giúp Diệp Sảng đề cao thực lực không ít, không chỉ dừng ở trang bị cùng vũ khí cấp thần thánh, truyền thuyết mà hơn nữa là khả năng lâm chiến ứng biến cùng với phong cách PK – lấy cái giá nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất.
Diệp Sảng xử lý hắn với tổng cộng một nhát đâm, một phát súng Thunder, 4 phát Masada. Mỗi một kích đều đánh vào chỗ yếu hại của hắn, triệt để phá nát sự tự tin của hắn.
Hai con mắt của Lôi Lôi đăm đăm. Diệp Sảng cứ như vậy giết chết lão đại công hội Vũ Bão, đây quá là khoa học viễn tưởng đi!
Hai người tiếp tục không nhanh không chậm leo núi như trước. Lôi Lôi nhìn kỹ thuộc tính khẩu súng mới của Diệp Sảng sau thập phần nghi hoặc: “Sư phụ, con không hiểu!”
Diệp Sảng cười nói: “Đồ nhi có gì không hiểu thì nói để vi sư chỉ điểm cho con một chút!”
Lôi Lôi nói: “Sư phụ, theo thuyết pháp của sư phụ thì khẩu ACR này tăng viễn trình, tổng cộng có 401 điểm công kích [không chắc nha mọi người xem lại chương trước hộ nhé]. Dữ Dội Tướng Quân có khoảng 170 điểm phòng ngự, HP 1500. Mỗi thương người có thể lấy 230 HP của hắn, như vậy nhiều nhất 10 viên đạn là lấy được mạng hắn. Vì sao người không trực tiếp giết luôn?”
Diệp Sảng cười: “Con gái, con thực sự cho rằng tên này dễ giết như vậy sao? Nếu thật là ngay từ đầu đã dùng súng trường quét liên tục thì khẳng định sẽ không giết hắn được!”
Lôi Lôi hiếu kỳ: “Vì sao?”
Diệp Sảng nói: “Suy tính của con chỉ là lý luận dựa theo số liệu. Trong thực chiến không thể giống như thế. Nếu người ta lấy súng bắn liên hoàn vào con, nếu trúng đạn thì con làm thế nào?”
Lôi Lôi nói: “Nhất định là sẽ lập tức trốn!”
Diệp Sảng nói: “Được. Hắn có phòng ngự cao như vậy, nếu ngay từ đầu ta đã bắn phá hắn liên tục thì hắn nhiều nhất cũng chỉ trúng một hai phát, sau đó sẽ né tránh ngay. Những viên đạn tiếp theo rất có thể sẽ trượt mục tiêu. Khi đó, hắn đã phòng bị, ta không thể bắn phá hắn dễ dàng nữa. Nếu chẳng may xả sạch 35 viên đạn, hắn sẽ không cho ta cơ hội đổi băng đạn đâu!”
Lôi Lôi nói: “Nếu bắn hết 35 viên đạn sư phụ có thể bắn chết hắn thì sao?”
“PK có thể như vậy à?” – Diệp Sảng hỏi ngược lại – “Con không thể có tâm lý cầu may này được. Suy nghĩ này sớm muộn sẽ khiến con đi đêm nhiều tất gặp quỷ!”
Lôi Lôi nhất thời nghẹn lời. Trước kia khi còn làm ở Lam Thiên cô đã xem qua rất nhiều trận PK của cao thủ. Có thể nhìn là một chuyện, tự mình đi thực nghiệm lại là một chuyện khác. Đây chính là nguyên nhân khiến nhiều người lạc vào lối mòn.
Diệp Sảng tiếp tục nói: “Trước kia ta đã từng giao thủ với hắn ở Tiên Tung Lâm. Người này có thực lực rất mạnh nhưng tính khí lại không tốt, rất dễ nổi giận. Phải chọc giận hắn mới có thể có cơ hội.”
Lôi Lôi không hiểu nói: “Theo như sư phụ nói thì hắn là loại hữu dụng vô mưu. Người cứ trực tiếp quét súng vẫn có cơ hội.”
Diệp Sảng cười nói: “Sai rồi. Người ta dù có không thông minh bằng con nhưng người ta cũng là lão đại Vũ Bão. Người có thể làm lão đại thì chỉ số IQ tuyệt sẽ không quá thấp. Hơn nữa vừa nãy hắn cũng không có lúng túng chút nào, con nghĩ xem với người có tốc độ di chuyển chậm như vậy không thể là người không có kĩ năng phòng ngự cao cấp. Hắn chỉ là khinh địch mà thôi. Phải để hắn bị Thunder ám toán, đợi đến lúc hắn dùng thuốc hồi máu xong lại phản kích thì khi đó con mới có cơ hội khiến hắn không thể phản kháng.”
Lôi Lôi thán phục. Diệp Sảng tuy rằng rất thẳng thắn, rất đơn giản nhưng rất thấu tình đạt lí về đạo lý PK: dù anh có thực lực hơn người bao nhiêu nhưng vẫn không thể không động não. Diệp Sảng dùng kế “ba đao” chọc giận đối phương, đâm một nhát lấy máu khiến đối phương phẫn nộ, cố tình ngã xuống để diễn trò lừa đối phương, vào lúc mấu chốt tung kích trí mạng, cuối cùng xóa sạch số HP được thuốc thêm vào. Quá trình này hoàn toàn liền mạch đan xen, chẳng những âm hiểm cay nghiệt mà còn không hề có kẽ hở. Đổi lại là người khác có lẽ sẽ không có hiệu quả này, nhưng đối phó với Tướng Quân thì đây thực sự là một biện pháp tuyệt vời, tiết kiệm thời gian.
Đến lúc này Lôi Lôi mới chính thức hiểu rõ một điều rằng vì sao Diệp Sảng luôn lấy yếu thắng mạnh, gần như bất bại. Mà đây mới chỉ là căn bản thôi a.
Tinh quang đầy trời càng thêm huy hoàng. Bóng đêm đẹp đẽ như vậy, Lôi Lôi làm bạn bên cạnh Diệp Sảng tựa hồ cảm thấy con đường phía trước cũng không nguy hiểm như cô nghĩ. Có Diệp Sảng bên mình, mặc dù sau mông còn một đoàn địch nhân đang truy sát nhưng cô có thể cảm thấy một cảm giác an toàn rất vững chắc.
Lặng lẽ nhìn Diệp Sảng một chút. Con hàng này thế mà lại vừa đi vừa ngậm một điếu lão hồng mai, sau đó bình bình thản thản phun ra một vòng khói: “Cứ tin vào sự phán đoán của sự phụ đại nhân nhà mi đi. Muốn tăng IQ là không đơn giản. Hút lão hồng mai nhiều ta cam đoan mỗi lần làm bài kiểm tra đều được 100 điểm, khửa khửa…”
Lôi Lôi té xỉu!