Diệp Sảng đã móc ra hai viên quỷ lôi, tùy tay gẩy gẩy vài cái, sau đò dùng sợi thép cột vào tay Cao Man cùng tay của cậu quay phim.
“Chỉ cần tôi đè cái nút này xuống thì lựu đạn trên tay các người sẽ nổ tung!” – Diệp Sảng giơ giơ cái điều khiển lên.
Diệp Sảng chỉ chém gió. Dẫn châm đâu có được mở ra. Nhưng hai người Cao Man căn bản không biết đến điều này. Cậu trợ thủ lặng lẽ muốn tè dầm, tay định gỡ dây.
“Không được nhúc nhích!” – Nòng súng Diệp Sảng lập tức chuyển hướng sang cậu ta.
Trợ thủ sợ đến run cả người, lập tức rụt tay về. Tối như thế mà người này vẫn nhìn thấy, nhãn lực quá lợi hại, quả là nhãn lực của sát thủ.
Diệp Sảng lạnh lùng nói: “Nghe lời ta, ta sẽ cho các người quay chụp thoải mái, nếu không ta sẽ tặng cho các người cơ hội đi chầu ông bà vải!”
Trái tim Cao Man nhanh chóng đập loạn. Cái này hấp dẫn à nha. Nhưng cô nghĩ không ra tại sao sát thủ này phải lên tầng 4 đây ngồi chờ chết.
Công cuộc tìm kiếm của tập đoàn Thần Kiếm vẫn còn đang tiếp diễn nhưng Diệp Sảng vẫn không hoảng hốt mà còn đứng ở giữa hành lang không ngừng nhìn hộp tin. Thời gian duy trì thẻ hắc tinh đã sắp hết, chỉ còn 7 phút. Một khi tấm thẻ hết tác dụng thì nhóm Tứ Nha Đầu sẽ bâu đến ngay.
Vào lúc còn 5 phút, Diệp Sảng quyết đoán nói: “Khởi động máy!”
Hai chữ này quả thực tựa như xuân dược với hai con ruồi ở bên. Tên trợ thủ lập tức nâng máy ảnh lên. Cao Man cũng lập tức giơ micro lên, tốc độ nói còn nhanh hơn cả súng máy: “Sát thủ tiên sinh tôn quý, đêm nay anh đại náo Tử Kim Cung có gì muốn nói, mời anh có thể bày tỏ vài lời thể hiện cảm xúc của anh ngay lúc này cho quý vị khán giả hay không?”
Diệp Sảng nhoáng một cái vung tay vung chân tạo dáng, sau đó giơ tay: “Một từ thôi!”
Cao Man vội hỏi: “Xin hỏi là từ gì?”
Diệp Sảng nói: “Đồ ăn!”
Cao Man phối hợp ăn ý vô cùng: “Một từ thôi quá ngắn. Cho thêm từ thứ hai được không?”
Diệp Sảng nói: “Cực kỳ cùi bắp!”
Cao Man cảm thấy hơi khó chịu: “Vậy chữ thứ ba?”
Diệp Sảng nói: “Phi thực!”
…
Chương trình phát sóng trực tiếp đang mất tín hiệu bỗng nhiên khôi phục. Giờ phút này trên màn hình TV trong các căn phòng trong vô số khách sạn, màn hình quảng cáo trên đường đi bộ, trung tâm thương mại xuất hiện cùng một chương trình. Vô số người chơi sôi trào. Toàn bộ kinh đô cũng trào sôi.
Tại đại sảnh của hội trường ở tầng dưới cùng, một tiểu chiến sĩ giao PDA tùy thân cho Thần Kiếm Vương Tử. Trên PDA cũng thu được sóng truyền hình trực tiếp hiện trường của đài truyền hình Bách Độc. Thần Kiếm Vương Tử cũng nhìn thấy một màn này của Diệp Sảng. Hắn thiếu chút nữa thì giận đến phát điên. Đám người Phương Nhã Văn đều tưởng như mình đã mất hết khả năng suy nghĩ.
Tên Diệp Sảng này cũng thực con mẹ nó quá là kiêu ngạo đi? Giết người vô số không nói, thế mà còn không trốn khỏi hiện trường, ngang nhiên nhận phỏng vấn của phóng viên, lại còn nói tập đoàn Thần Kiếm cùng liên minh Tịch Tịch là gà mờ, quả thực là không đặt bọn họ vào mắt mà.
Thần Kiếm Vương Tử rút mạnh trường kiếm ra, quát: “Đi tìm xem hắn ở chỗ nào, báo cho mọi người tập trung tới tầng đó. Ta muốn băm hắn thành thịt vụn!”
Hành lang lầu 4.
Cao Man vẫn còn đang phỏng vấn hăng say, vô cùng có tinh thần nghề nghiệp: “Sát thủ đại nhân, xin hỏi vì sao lần này anh lại tới Tử Kim Cung đại khai sát giới rúng động nhân tâm như vậy?”
Diệp Sảng nói: “Thực ra không phải là tôi tới giết người. Tôi chỉ đi ngang qua tiện đường vào giả bộ đánh đấm, thuận tay đả thương vài người. Mọi người đều biết đấy, thương pháp của tôi không tốt, thế nên đành tới mượn phó tổng của liên minh Tịch Tĩnh để luyện tập một chút. Dù sao thì hắn là người chơi sinh hoạt, chết cũng không có gì đáng tiếc. Cô nói có đúng hay không?”
“Anh quả là suy xét chu toàn!” – Cao Man cười khanh khách tán thưởng – “Quả thật vậy. Cùng lắm thì anh ta chỉ rớt mất một bậc, sẽ không rơi mất trang bị đáng tiền gì!”
Nghe nói như thế, La Đại Hữu vừa mới sống lại lập tức hai mắt sung huyết. Đám người Phương Nhã Văn thì đỏ bừng cả khuôn mặt, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống. Diệp Sảng thật sự lại tiếp tục không cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Thế nhưng, tất cả khán giả đang xem lại vô cùng hưng phấn. Người này con mẹ nó thật NB, rất NB, tới giờ mà vẫn không thèm chạy!
Cao Man tiếp tục phỏng vấn: “Sát thủ đại nhân, hiện tại Tử Kim Cung đã bị mấy ngàn người bao vây, anh đã tính toán sẽ rời khỏi nơi này như thế nào chưa?”
Diệp Sảng chậm rãi nói: “Rất đơn giản, dùng hai chân đi ra ngoài…”
Thần Kiếm Vương Tử muốn ngất, cuồng loạn đứng lên rống to: “Hắn ở tầng nào? Nhanh lên, ta muốn biết ngay bây giờ!”
Tiểu chiến sĩ ở bên cạnh quyết đoán nói: “Xem không gian xung quanh thì có lẽ hắn đang ở tầng 4. Chắc chắn, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm!”
“Báo cho mọi người, giết!” – Thần Kiếm Vương Tử xông lên thang bộ đầu tiên. Đại đội tác chiến gần nhất cũng nhanh chóng chạy tới.
Lúc này hơn 10 kỹ thuật viên trong phòng điều khiển cũng nỗ lực tu sửa bằng cách đơn giản nhất. Hệ thống điện toàn tòa nhà đã được khôi phục. Tất cả các bóng đèn tại Tử Kim Cung đã vụt sáng.
Cách thời gian thẻ hắc tinh hết tác dụng 2 phút.
“Đinh!” – Đèn hiển thị trạng thái thang máy vụt sáng.
Diệp Sảng ấn loạn vài cái trên bảng điều khiển. Năm cửa thang máy đồng loạt mở ra.
Từ tai nghe của Thần Kiếm Vương Tử vang lên tiếng kinh hô của đội trưởng đội kỹ thuật: “Không hay rồi, bọn chúng tiến vào thang máy số 1!”
Thần Kiếm Vương Tử nghiến răng nghiến lợi: “Cắt điện thang máy!”
“Xin lỗi, thang máy không thể dừng gấp, chỉ thực hiện được khi di chuyển trên thang bộ. Để bảo toàn độ riêng tư cho hộ khách, trong buồng thang máy không trang bị camera giám sát. Chúng ta chỉ có thể theo dõi thông qua TV…”
Thần Kiếm Vương Tử nhanh chóng cắt lời: “Điều tra cho ta bọn chúng muốn đi tầng nào!”
Đội trưởng tổ kỹ thuật luống cuống tay chân: “Thang máy số 1 dừng lại ở tầng 25!”
Thần Kiếm Vương Tử lập tức chạy theo cầu thang bộ. Đại đội phía trên nhanh chóng vây quanh cửa thang máy tầng 25, chỉ cần cửa vừa mở ra thì Diệp Sảng sẽ biến thành một cái xác ngay tắp lự.
Mà lúc này, tín hiệu phát sóng lại lần nữa bị cắt đứt. Thần Kiếm Vương Tử không kịp ngẫm nghĩ nữa, hỏa tốc đuổi lên tầng 25 như điên. Hắn là khinh giáp chiến sĩ, tốc độ chạy lên tầng cực nhanh, cùng lắm chỉ tốn điểm thuộc tính tinh thần thôi.
Tầng 25.
Không chỉ xung quanh cửa ra vào thang máy mà cả dãy hành lang đều bị vây kín, ruồi bọ cũng không lọt chứ nói chi một gã đàn ông to lớn như Diệp Sảng. Tất cả nhân thủ đều nắm chắc vũ khí hướng về phía cửa thang máy. Con số chỉ thị đang không ngừng nhảy, thang máy đang không ngừng lên cao…18… 19… 20… 21… 22… Cùng với thang máy đang mỗi lúc một lên, trái tim mọi người cũng mỗi lúc một nhanh. Mỗi người đều biết tên sát thủ này quá mức lợi hại, võ nghệ cao cường, bạo bắn bạo phá, cơ thương đọ sức, không gì không giỏi.
“Đinh” một tiếng, tháng máy dừng lại. Cửa từ từ mở ra. Thần kinh tất cả mọi người căng lên. Bên trong ngoại trừ Cao Man cùng trợ thủ thì không còn ai khác. Không những thế, hai người Cao Man còn kinh ngạc oa oa kêu lên: “Hắn cướp camera của chúng tôi đi rồi!”
Thần Kiếm Vương Tử tức giận nói: “Hắn ở đâu?”
Cao Man mờ mịt thật sự: “Không biết. Hắn vừa vào thang máy liền biến mất!”
Nếu là bình thường thì Thần Kiếm Vương Tử tuyệt đối sẽ nhận định rằng cô đang nói láo, rất có thể sẽ chém cô một kiếm. Nhưng kênh truyền hình, truyền thanh Bách Độc do chính Bách Độc Đại Năng tạo nên. Phóng viên dưới trướng Bách Độc có quan hệ rất tốt với tập đoàn Thần Kiếm, không có khả năng cô nói dối. Thần Kiếm Vương Tử biết mình lại trúng chiêu. Đây rõ rành rành là một cái bẫy, nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi Diệp Sảng làm thế quái nào?
Thực ra tất cả mọi việc đều xảy ra dưới sự chính xác trong tính toán của Diệp Sảng. Trong vài phút cuối cùng, hệ thống điện nhất định sẽ khôi phục, thang máy sẽ khởi động. Diệp Sảng mở tất cả các cửa thang máy ra. Nhìn từ ngoài vào thì hắn dường như là mắc sai lầm trong vội vã, nhưng cũng dường như là hắn cố ý mở tất cả các buồng thang máy, không để truy binh bên dưới lên bằng đường này. Trên thực tế, sau khi ba người Diệp Sảng tiến vào thang máy số 1 thì Diệp Sảng đã nháy mắt đánh trúng tay cậu trợ thủ. Cậu ta không cầm chắc camera, camera bị Diệp Sảng đá một phát bay khỏi thang máy. Tín hiệu cứ như vậy lại bị ngắt một lần nữa. Sau đó Diệp Sảng kích hoạt Hư Nghĩ Tiềm Hành, vào lúc 1 giây trước khi cửa thang máy đóng lại thì nhảy ra ngoài như tia chớp, thành công thoát khỏi sự giám sát của đám người bên ngoài, cuối cùng chạy vào thang máy số 2.
Đối mặt với quá trình này, hai người Cao Man căn bản vốn không phải người chơi chiến đấu nên không thể phản ứng nổi. Cho dù họ phản ứng kịp thì lúc đó đã ở trong thang máy kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, không thể liên lạc ra bên ngoài.
Trong lúc đại đội bày trận hình vạn tầng vạn lớp chờ giết Diệp Sảng thì thang máy số 2 đã an toàn chở Diệp Sảng lên tới ban công tầng 30. Diệp Sảng lợi dụng hai phóng viên cố tình đem tung tích của mình phơi bày, hấp dẫn tất cả lực chú ý của đại đội truy binh, cuối cùng thần không biết quỷ không hay dùng kế ve sầu thoát xác, lẻn đi ngay dưới mí mắt của tập đoàn Thần Kiếm.
Thần Kiếm Vương Tử vẫn chưa muốn từ bỏ, đứng lên rống to: “Hắn chạy lên nóc! Đuổi theo!”
Đuổi đuổi cái gì? Đợi đến lúc toàn bộ chạy lên tới ban công thì một chiếc Bumble Bee đã đang bay cao bay xa trên trời, Diệp Sảng thắt dây bảo hiểm lắc lư trên không trung rồi.
Cờ Lê điều khiển Bumble Bee bay về phía bầu trời đêm phương nam. Bên cạnh cửa khoang máy bay, Ma Lạt Trư Đầu trước nay chẳng có tích sự gì đang kéo Diệp Sảng lên. Trọng giáp chiến sĩ có lực lượng cao, kéo người không tốn sức tẹo nào.
Diệp Sảng lơ lửng giữa không trung hướng về phía Thần Kiếm Vương Tử cười ha ha: “Các người thật khách khí quá, phái nhiều người đi tiễn người ta vui vẻ náo nhiệt như vậy. Ai ai, cảm tạ sự khoản đãi của tập đoàn Thần Kiếm. Tiểu ca ta có việc phải đi trước một bước. Các người cứ từ từ mà chơi. Chúc mọi người chơi thật vui vẻ!”
Thần Kiếm Vương Tử thiếu chút thì phát điên luôn rồi. Thằng cờ hó này phá nát hội trường của tập đoàn mình, giết nhiều danh nhân như vậy mà cư nhiên còn hào phát vô thương, bình yên vô sự toàn thân trở ra. Trên đời này còn có vương pháp sao? Còn có pháp luật không?
“Mày trốn không thoát đâu! Mày chờ mà xem!” – Thần Kiếm Vương Tử rống giận.
Bumble Bee bay trên không trung, phía dưới là cảnh đêm thành thị kim bích huy hoàng. Nhưng hiện tại Diệp Sảng lại không có tâm trạng mà thưởng thức: “Cờ Lê, bọn họ chắc không có khả năng đuổi tới thượng chúng ta đâu?”
Cờ Lê nói: “Có khả năng! Kinh đô này quá lớn, 5 phút sau chúng ta mới có thể ra khỏi thành. Bọn họ đã khởi động hệ thống phản kích, trung tâm phục vụ có thể định vị được tọa độ không trung của chúng ta. Nếu tên kia quả thật muốn đuổi theo thì dự là khoảng 20 phút sau đám truy binh sẽ đuổi tới. Cậu vẫn nên thực hiện kế hoạch B đi, thuận tiện giết người. Cơ ca cùng Cầm tỷ đã đem tất cả đồ cung cấp cất vào trong rương, cho dù cậu muốn giết mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề.”
Diệp Sảng ném cái rương kim loại nhỏ ra, cười nói: “Trò hay thực sự lúc này mới bắt đầu.”
Ma Lạt Trư Đầu lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Người anh em, màn trốn thoát trong thang máy vừa rồi thật hung hiểm, anh đây không thể không bội phục sự bình tĩnh của chú. Đợi lát nữa chúng ta sẽ ngược bọn chúng thật tốt!”
Tiếng Cờ Lê truyền đến: “Có lẽ không được rồi. Những ký giả kia của kinh đô thật lợi hại. Người của tập đoàn Thần Kiếm còn chưa đến, trực thăng của bọn họ đã tới trước rồi. Tung tích lúc này của chúng ta đã bại lộ!”
Diệp Sảng lắp một băng đạn mới vào Masada: “Không sao! Trước cứ xuống bìa rừng rậm khu Bạch Vân đi. Tôi sẽ trình diễn một màn đẹp mắt cho họ tha hồ quay chụp!”
Cờ Lê nói: “OK!”