Tiệm ảnh mới khai trương của nhà Trình Tiếu Phong ở trung tâm mảnh đất phồn hoa Giang Thành, tên rất phong cách: Hoán Bỉ Oa Oa Trình Tiếu Phong, cái tên này muốn kích thích người ta liền kích thích, có thể cùng với ID trong game đấu nhau một trận.

Thực ra khai trương ngày này đối với Diệp Sảng và An Hi không có chuyện gì, lẵng hoa cùng bó hoa hai người đều đã chuẩn bị xong hết trước trời tối. Diệp Sảng mệt muốn chết, nhưng mà vì 500 đồng tiền công cùng 3000 đồng tiền trang bị nên đành chịu.

Ngày khai trương hôm nay tương đối náo nhiệt, mĩ nữ đông nghịt lượn lờ, rực rỡ sắc màu. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trình Tiếu Phong, Diệp Sảng kiên trì đi chụp cái gì mà nghệ thuật chụp chiếu. Chụp ra hiệu quả mà ngay cả chính hắn cũng không chịu được. Từ đầu tới cuối lúc nào cũng bực mình cái hình mà không biết kĩ thuật nghệ thuật chỉnh sửa kiểu gì khiến hắn trông như đội cái bô lên trên đầu vậy. Hay nguyên nhân căn bản là do hắn luôn luôn không gọn gàng? Sảng Sảng lại buồn bực một hồi. Mà An Hi khoác lên bộ váy cưới chụp hình, xinh đẹp đến mức có lực sát thương lớn kinh người khiến cho Trình Tiếu Phong thèm chảy nước miếng, chỉ hận không thể xông lên đem con gái nhà người ta ôm vào trong ngực ân ân ái ái một phen. Đáng tiếc là Diệp Sảng một mực ở bên cạnh lôi kéo hắn hút thuốc, Trình Tiếu Phong bị Diệp Sảng ở bên cạnh quấy phá. Cuối cùng bức ảnh bị Trình Tiếu Phong lấy làm hình tuyên truyền đặt ở đại sảnh thu hút sự chú ý của người khác khiến cho các bị tân khách đều nhất nhất nghỉ chân ngắm nghía, thầm tấm tắc khen xinh đẹp động lòng người.

Rốt cục Diệp Sảng cùng An Hi cũng được cầm tiền công, sau đó chịu không được việc bị rất nhiều vị tân khách quấy rầy, An Hi vọt ra trước: “Quay về trường học sao?”

Diệp Sảng đứng ở bên trạm xe buýt: “Ta muốn đi thăm bằng hữu.”

Dũng khí của An Hi lại nổi lên: “Ta đi cùng ngươi, thế nào?”

“Cũng được!” – Diệp Sảng không phản đối, hai lủi ba lùi liền nhảy lên xe chiếm được hai chỗ. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Giao thông thời nay đã phát triển rất hiện đại, ô tô chạy nhanh thẳng một đường tới trấn nhỏ vùng ngoại ô. Giống như nông thôn niên đại 90 của thế kỉ XX, nơi này không có sự phồn hoa náo nhiệt của Giang Thành, thay vào đó là sân xã khu* theo kiểu cổ xưa.

[kiểu như sân đình hoặc sân hợp tác xã ở nước ta dùng để sinh hoạt công cộng, tập hợp người dân trong thôn, xóm, xã phân chia công việc, sản lượng lương thực làm được sau một vụ mùa... những năm chống Pháp, Mĩ ý, cái này ta nghe bà ta kể lại như thế]

Tại cổng sân xã khu trong trẻo nhưng có chút hiu quạnh, Yến mẫu tự mình đến đón Diệp Sảng.

“Diệp con*, hiếm khi con tự mình tới nha!” – Yến mẫu có vẻ rất vui mừng, nhưng trong đó cũng không giấu được vẻ mặt ưu sầu.

[cách gọi này thân tình hơn gọi “tiểu Diệp”, ý chỉ coi Diệp Sảng là con của mình rồi]

An Hi không nghĩ ra vì sao Diệp Sảng có bằng hữu ở nông thôn, tiểu tử này chẳng phải luôn độc lai độc vãng sao?

Cả ba đi về nhà. Nhà của Yến gia cơ hồ có thể chỉ dùng bốn bức tường để hình dung. Trừ bỏ giường, TV, bếp lò, bàn gỗ, các loại đồ dùng sinh hoạt cơ bản thì thậm chí ngay cả thứ giống băng ghế cũng không tìm ra. Diệp Sảng cùng An Hi liền lập tức ngồi lên giường.

Yến mẫu có vẻ rất hòa ái, rót cho Diệp Sảng cùng An Hi hai chén nước. Còn Yến phụ lại ở bên ban công buồn khổ hút điếu thuốc rẻ tiền. Bất quá thấy Diệp Sảng đến đây, biểu tình đã giãn ra không ít: “Là Diệp con sao? Đã lâu không thấy con rồi!”

Sắc mặt Diệp Sảng nghiêm túc hiếm thấy: “Chú, dì, tiểu Vân cùng Vụ tỷ đâu?”

Yến mẫu nói: “Ở bên trong nghỉ ngơi rồi! Rất tốt!”

An Hi theo sau Diệp Sảng đi vào trong phòng. Bên trong có hai cái giường gỗ, trên giường là hai người trẻ tuổi đang nằm – vĩnh viễn nằm trên giường, vĩnh viễn không đứng dậy được. Yến Vân thật ra rất anh tuấn, chỉ là con mắt mở tròn, nhìn chằm chằm vào trần nhà, cái miệng không ngừng ngọ nguậy như muốn nói cái gì, nhưng một chữ cũng không nói ra.

An Hi nhìn không được hỏi: “Anh ấy bị làm sao?”

Diệp Sảng lẩm bẩm: “Tháng trước bị xuất huyết não, hiện tại cứ vậy thôi!”

“A?” – An Hi ngây dại. Nàng cũng biết về xuất huyết não, thường chỉ người già bị huyết áp cao mới bị thôi. Người trẻ tuổi đột nhiên bị xuất huyết não thì phần lớn là do chết lâm sàng, nếu may mắn sống lại thì trên cơ bản chính là người thực vật.

“Vận khí Vân tử cũng tốt!” – Yến mẫu hậm hực nói – “Lần trước sau khi bác sĩ tới cứu nói nó đại nạn không chết, khôi phục cũng rất thuận lợi, chỉ là ảnh hưởng tới thần kinh, không thể động đậy cũng không thể nói chuyện.”

Diệp Sảng bỗng nhiên có chút kích động, đi lên phía trước nói: “Vân tử, có thể nghe được ta nói chuyện không? Ta Diệp tử a, Diệp Sảng a!”

Mắt Yến Vân càng trương lớn, nhưng hắn không nhúc nhích được, ngay cả đầu cũng không xoay lại được. Nhưng An Hi nhìn ra được hắn có thể nghe thấy Diệp Sảng nói chuyện, mà cũng nghe hiểu được. Toàn thân hắn tựa hồ đang run rẩy, cố gắng xoay người lại. Yến mẫu chua xót nói:

“Vân tử, Diệp con tới thăm con rồi.”

Yến Vân dường như lập tức kích động lên, toàn thân càng thêm run rẩy mãnh liệt. Yến mẫu bỗng nhiên lau nước mắt: “Vân tử, con cần phải nhớ rõ Diệp con nha. Nếu không có thằng bé giúp chúng ta, con bây giờ chỉ sợ đã... đã... đã... đi...”

Yến mẫu nghẹn ngào không nói được tiếp. Nhưng trong mắt Yến Vân bỗng nhiên có quang mang chớp động, trong mắt bỗng nhiên trào ra một dòng lệ nóng chảy xuống theo gương mặt. An Hi lần đầu tiên thấy mắt Diệp Sảng đỏ, nàng cũng thấy được mũi cay cay. Nàng cảm giác được tình cảm của hai cậu con trai này trước kia rất thân thiết.

Tuy rằng Yến Vân không thể nói chuyện, không thể cử động, nhưng hắn nghe được, hiểu được. Hắn biết Diệp Sảng đến đây nhưng cho dù hắn có cố thể nào cũng không thể nhúc nhích được. Vận mệnh chính là tàn nhẫn như vậy.

“Vân tử, ngươi đừng kích động. Cứ nằm đi, sẽ tốt thôi, ngươi sẽ khá hơn!” – Diệp Sảng dùng sức nói.

An Hi nghiêng đầu đi. Nằm ở giường bên cạnh chính là chị của Yến Vân – Yến Vụ. Giống như Yến Vân, nàng cũng mất đi khả năng đứng lên, hơn nữa tóc tai còn bù xù, ánh mắt đờ đẫn, người gầy như que củi, rất giống như một bộ xương khô, hốc mắt đã lõm sâu xuống.

“Vụ tỷ, em Diệp tử, em tới thăm tỷ rồi!” – Diệp Sảng đi tới trước giường Yến Vụ.

Yến Vụ giống như bị kinh hãi rất mạnh, mãnh liệt ôm chặt lấy chăn co lại, trong mắt là sự hoảng sợ cùng sợ hãi nói không nên lời. Yến mẫu vuốt ve cái trán của nàng: “Tiểu Vụ, đây là Diệp con. Thằng bé đến thăm con, đừng sợ, mẹ ở đây!”

Ánh mắt kinh hoàng của Yến Vụ lúc này mới dịu đi, run rẩy vươn tay, tựa hồ như muốn bắt lấy cái gì. Diệp Sảng cầm chặt lấy tay nàng: “Vụ tỷ, đừng sợ. Em là Diệp tử, em tới thăm tỷ, em mang quà đến cho tỷ đây!”

Nói xong, Diệp Sảng đem một bó hoa hồng đã sớm chuẩn bị đưa đến trước mặt nàng. Ánh đỏ tiên diễm của hoa hồng chiếu lên mặt nàng, biểu tình kinh hãi của nàng lúc này mới được hóa giải. Giống như nhìn thấy con của mình, Yến Vụ đưa tay ra vuốt ve.

Lúc này An Hi mới nhìn rõ mặt Yến Vụ. Chắc hẳn trước kia nàng cũng là mĩ nữ thập phần mê người, chỉ là vì nguyên nhân nào đó mới biến thành như vậy. Vận mệnh bất hạnh buông xuống trên đầu gia đình này, cuộc sống nhất thời trở nên khó khăn. Thấy Yến mẫu không ngừng gạt lệ, Yến phụ không ngừng hút thuốc thở dài, họng An Hi nghẹn lại: “Diệp tử, Yến tỷ tỷ tại sao lại trở thành như vậy?”

Diệp Sảng thở dài trả lời: “Sống sót khỏi tai nạn ô tô, không còn chân.”

An Hi lại lần nữa sững sờ, nhưng nàng không hiểu vì sao Vụ tỷ lại sợ người lạ như thế. May là Diệp Sảng đã nói ra: “Vụ tỷ được gả đi lập gia đình từ sớm. Chồng của nàng thấy nàng bị như vậy nên bỏ chạy. Nàng nhất thời trong lòng luẩn quẩn sinh ra thành như vậy.”

Ngực An Hi chợt đau xót, nước mắt rốt cục vẫn phải nhịn không được rơi xuống. Nàng thật muốn khóc lớn một trận. Nàng không phải trải qua những chuyện này. Tựa như trong phim, ngươi tưởng rằng cái thế giới kia cách ngươi rất xa, nhưng một ngày nào đó tất cả đều chân thật xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ rất khó thích ứng.

Diệp Sảng không rơi lệ, hắn chỉ dùng sức nói: “Không sao, tất cả rồi sẽ khá hơn. Ta tin sẽ có ngày đó!”

Nói lời này, ánh mắt của hắn kiên định lạ thường. Có lẽ hắn biết mình không thể cứ ưu thương, hắn phải kiên cường, muốn cho gia đình bạn cảm thấy cuộc sống vẫn còn có hi vọng.

Yến gia vốn không phải như thế này. Chẳng qua một tràng tại họa đột nhiên ập đến làm cho người nhà cả tâm lẫn sức đều lao lực quá độ. Yến phụ mẫu bán sạch đồ trong nhà trị liệu cho hai người con. Mạng tuy lấy lại được nhưng so với người chết không khác là bao. Gia đình sung túc cũng cứ thế mà bị hủy, đành phải về nông thôn sống cực khổ gian nan.

Diệp Sảng không nói thêm gì khác. Hắn chỉ ngồi trong phòng không ngừng an ủi hai chị em, không ngừng kể chuyện xưa cho họ, kể chuyện cười, kể chuyện hắn ở trong trò chơi gặp được cái gì, hắn ở thông Nguyệt Lượng hỗn ăn mì Dương Xuân như thế nào, lừa người bang Hồng Nữ đi đào quáng ra sao, làm thế nào gặp được Tinh Tinh đi lấy pháp bảo, trêu ghẹo người khác cùng tổ chiến đấu ba người như thế nào... Hắn không nói những chuyện buồn, chỉ kể những chuyện vui vẻ. Yến Vụ ôm hoa hồng nhìn Diệp Sảng, vẻ mặt của nàng không hề kinh hoàng mà là tràn ngập tò mò. Yến Vân không nhìn thấy Diệp Sảng, nhưng khóe mắt của hắn tựa hồ có nét cười. Duy chỉ có An Hi ngồi ở bên cạnh, nghe rõ chuyện Diệp Sảng cười, nàng cũng cười theo. Đồng thời như thế nàng mới biết mình chưa từng chân chính hiểu rõ Diệp Sảng. Vô luận ai có thể là bằng hữu của Diệp Sảng, người nọ không thể nghi ngờ chính là có phúc.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, Yến mẫu đi đến: “Diệp con, tiểu An, ăn cơm chiều rồi hãy đi!”

Diệp Sảng khoát tay nói: “Không được, dì!”

Hắn biết Yến gia bây giờ nghèo rớt mùng tơi, hắn không muốn họ có thêm bất kì gánh nặng nào. Yến phụ nói: “Đúng rồi Diệp con, bác sĩ nói gần đây có cái gì mà game mô phỏng não, có thể cho Vân tử thử nghiệm dùng gì mà đầu khôi, kính mắt gì đó, nói là có thể hỗ trợ nó khôi phục thần kinh. Con có biết thứ đó không?”

Diệp Sảng đương nhiên là biết, mà lại ngộ ra chút gì đó. Yến Vân cùng Yến Vụ tuy không thể xuống giường hoạt động, nhưng ý thức của họ vẫn rất tỉnh. Cuộc sống tốt đẹp ở hiện thực bọn họ không hưởng thụ được, có lẽ trong trò chơi có thể tái tạo cuộc sống mới, sao lại không thể cho họ thử xem? Hơn nữa Yến Vân cũng từng là người chơi trong Đệ Nhị Thế Giới.

“Dì, số tiền này dì cầm lấy mua cho họ đầu khôi cùng kính quang học.”

Diệp Sảng cầm 3500 đồng hôm nay kiếm được đưa cho Yến mẫu. Yến mẫu cuống quýt từ chối: “Diệp con, con đừng tiêu pha phung phí. Lần trước hơn 10000 đồng rồi, con vẫn là sinh viên. Dì biết tiền này con đều phải vất vả kiếm được.”

Nghe nói thế trong lòng An Hi cũng dấy lên một trận chua xót. Đúng a, tuy hơn 3000 đồng này đối với người khác mà nói thì không đáng nhắc tới, nhưng vì số tiền này mà Diệp Sảng chịu bao nhiêu ủy khuất, trải qua bao nhiêu vất vả đổi lấy, mỗi phân mỗi li đều là mồ hôi nước mắt. Diệp Sảng cũng mặc kệ bà chối từ, đem tiền nhét vào trong bó hồng trong tay Yến Vụ.

“Vụ tỷ, Vân tử, thời gian không còn sớm, lần sau ta lại tới thăm hai người. Hôm nay ta đến đây thôi.”

Yến phụ mẫu đích thân đưa hai người Diệp Sảng tới bến xe, đưa mắt nhìn hai người bọn hắn rời đi xa mới trở về.