Vô Địch Hắc Thương

Chương 129: Cực hạn nhất kích

Cột năng lượng rốt cục cũng hạ xuống màu vàng, nhưng lại nhảy lên. Chuẩn tâm thật như u linh trong đêm đen, chớp nháy không nhanh không chậm. Như lần ở trong cung Thương Mang, chỉ trong chớp mắt có thể đã tử vong. [đoạn này chả hiểu, dịch đi dịch lại cũng chỉ có thế, ta đã nói là lần đầu mà, gà lắm T-T]

Xe hơi đã được khởi động, phi nhanh trên quốc lộ chạy trốn. Ánh mắt Diệp Sảng trở nên phi thường nhạy bén. Không thể đợi thêm nữa, cũng không thể đợi cột năng lượng trở về xanh, nếu không mục tiêu sẽ ra khỏi tầm ngắm.

Súng ống bình thường vốn đã lạnh như băng, hiện tại xem ra còn lạnh hơn mấy lần. Máu toàn thân Diệp Sảng nóng lên, tinh thần toàn bộ tập trung ổn định. Hắn có cảm giác chuẩn tâm là công cụ để ngắm, đường đi viên đạn kì thật chính là đặt ở trong lòng. Sau một khoảng thời gian ngắm, quỹ tích đi của viên đạn đã hiển hiện trong lòng. Cái loại cảm giác này như một sợi dây thép, động cùng bất động, trúng hay không trúng chung quy cũng chỉ trong một khắc nổ súng kia.

Tinh Tinh không dám nhìn, hai tay bưng kín mắt. Phương Nhã Văn một mình tự lao tới sau lưng Diệp Sảng. Diệp Sảng chẳng những không nhúc nhích, cũng không nổ súng. Rốt cuộc hắn đang đợi cái gì?

“Thời gian còn lại 8... 7... 6......4...”

“Ca!”

Cuối cùng ngón tay Diệp Sảng cũng bóp cò ngày khi chỉ còn ba giây. Đồ Đao Nazi phun ra lửa, ánh sáng lóe lên làm bừng lên cả bụi cỏ. Viên đạn ra khỏi nòng, tim mọi người như ngừng đập. Thời gian cùng hình ảnh như dừng lại. Viên đạn như dừng khựng lại giữa không trung. Vô luận nhìn theo một góc độ nào thì cũng không có khả năng trúng vào xe hơi, huống chi là người ngồi bên trong.

Nhưng ngay sau đó, viên đạn như tia chớp gào thét phi tới. “Đinh đinh” một tiếng vang vọng thanh thúy. Tấm kính chắn gió bằng thủy tinh bị bắn vỡ tan, đầu của Heinrich Himmler đột nhiên ngoẹo sang một bên, quân mão* bay cao lên ba bốn thước, trên huyệt thái dương bị nổ tung, một đoàn huyết hoa phụt ra.

[mão: mũ]

Không ngờ được viên đạn lại vọt tới không những trúng xe mà còn một phát nổ tung đầu.

Lục thương trị số: xxx!

Đây mới là nhất kích tất sát chân chính, mới là miểu sát chân chính! Phát súng này thật vô cùng kinh diễm! Ở thời điểm cuối cùng thật may là tay Diệp Sảng không run run. Ý chí kiên cường, tuyệt không buông tha đã chiến thắng được tật run tay khiến cho Nữ thần vận mệnh đã để hắn lọt vào mắt xanh.

Trong một khắc thủ lĩnh Nazi chết, hắn “rống” một tiếng ngửa mặt lên trời tê hào, không phải rống giận mà là kêu rên. Hắn tựa hồ như mất hết pháp lực toàn thân trong nháy mắt, vô lực quỳ khụy xuống. Bố Lỗ Đặc Tư (Brutus) trên không trung lập tức chui vào trong cơ thể hắn. Đám Phương Nhã Văn hoảng sợ, bởi các nàng đều thấy rõ một đám hắc vụ* hình người – chính là Trợ Thiên chân chính.

[hắc: đen; vụ: khói. Hắc vụ: khói đen]

Lúc này tế đàn bỗng chấn động, bốn phía đất rung núi chuyển, vô số oán linh bay ra từ trong hắc vụ. Đám oán linh đáng sợ tựa như những linh hồn bị dày vò trong địa ngục, hướng bốn phía trong trời đêm tung bay phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết. Toàn bộ không trung bên trên tế đàn nghiễm nhiên trở thành một thế giới yêu ma. Bất quá đám oán linh càng bay lên trời cao, kính tượng* càng to lớn cho đến khi biến mất. Chúng nó như vừa đạt được sự tự do đã liền hôi phi yên diệt*, giống như kế hoạch tà ác của Nazi vừa thịnh đã bị nhóm sát thủ anh hùng tiêu diệt.

[kính tượng: mọi người tưởng tượng nó như một tấm gương khổng lồ ấy, nó hút tất cả các oán linh này vào bên trong, không thì tưởng tượng như tháp của Tháp Tháp Lý thiên vương Lý Tĩnh chẳng hạn, cũng hút yêu ma quỷ quái vào nhốt bên trong...

[hôi phi yên diệt: tro tiêu khói diệt, hiểu là bị tiêu tán thành tro khói]

Đến giờ Tinh Tinh mới mở mắt ra, hoan hô: “A Ngân, ta yêu ngươi quá, ngươi thật mạnh mẽ!”

“Đừng hào hứng nữa, đi mau!” – Diệp Sảng đã sớm thu súng chạy trốn trở về.

Lần này đến lượt Phương Nhã Văn vặn vẹo khuôn mặt. Nếu nhiệm vụ thất bại, vậy thì không thể khiến cho Diệp Sảng trở ra không toàn thây.

“Chạy đi đâu?” – Cao Thắng Môi khó hiểu.

“8 khoang chứa!” – Diệp Sảng chạy nhanh như bay.

Cao Thắng Môi bừng tỉnh đại ngộ. Âm thanh hệ thống còn chưa có vang lên, chứng tỏ nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nhưng xem tình hình hiện tại thì phỏng chừng nơi này sẽ bị hủy diệt. Xem ra chỉ còn chạy ra căn cứ quân sự mới có thể thắng lợi.

“Ba ba ba ba ba.”

Diệp Sảng ghìm súng xoay người nhả đạn điên cuồng. Hơn mười nữ nhân hội Phương Nhã Văn chỉ còn nước nằm rạp xuống. Bọn họ biết súng máy lợi hại thế nào, đánh Trợ Thiên thì không có khả năng nhưng bắn người chơi thì như cắt cỏ vậy.

“Đi trước khởi động phi cơ kia, ta ở phía sau yểm trợ các ngươi!”

Diệp Sảng vừa lui vừa bắn. Lần này hắn nắm khoảng cách rất khá, xa không được, gần nguy hiểm. Hai trọng giáp chiến sĩ của Lạc Hoa Lưu Thủy đã bị bắn ngã. Tinh Tinh hỏa tốc vọt vào 8 khoang chứa. Đây là lần đầu tiên nàng bội phục Diệp Sảng đến chết. Lúc trước Alice đã bật công tắc nguồn, ở dưới tầng chót xuất hiện một cái phi cơ kì dị kì thật chính là công cụ để chạy trốn mà hệ thống đã sắp đặt.

Danh hiệu “Rắn hổ mang” Hỏa Tiễn phi cơ là vũ khí bí mật do Nazi nghiên cứu, thuộc loại có thể cất cánh vuông góc, vận dụng hệ thống động lực tiên tiến nhất, không cần đường băng cũng có thể cất cánh trong nháy mắt. [chém gió đó ==]

Rốt cuộc giờ phút này Tinh Tinh cũng hiểu được vì sao Trà Viên Tỷ Tỷ nói viện binh không quân Chính Nghĩa ngay cả người nhà cũng tấn công. Lí do là vì máy bay ném bom của minh quân phải vượt qua được mạng lưới phòng không của Nazi. Mà trước đó hệ thống đã thông báo rằng chiếc phi cơ này có tốc độ x km/h, vô luận minh quân có sở hữu hệ thống phòng không thế nào cũng là thúc thủ vô sách.

“Tập trung nhiên liệu! Cất cánh sau một phút nữa!” – Radio vang lên.

Phi cơ dựng thẳng lên, cửa thủy tinh hai bên khoang đã mở ra, Tinh Tinh kêu lên: “A Ngân, mau lên! Máy bay sẽ khởi động ngay lập tức!”

Diệp Sảng chỉ có một mình cũng không dám dây dưa lâu với bọn Phương Nhã Văn có đến mười chiến sĩ. Cho dù ngươi có không bị loạn đao chém chết thì cũng bị cuồng chân ngã chết.

“Ba ba ba, ba ba ba, ba ba ba.”

Qua nhiệm vụ lần này thương pháp của Sảng Sảng rất có tiến bộ, bắn súng có tiết tấu hơn. Phương Nhã Văn biết hắn dùng súng bắn máy, tỉa rất mạnh nên cũng không dám cường công. Diệp Sảng lùi dần về phía đại môn, qua mấy xe thiết giáp, sân bay, máy bay vận chuyển và xưởng máy bay.

Âm thanh radio lại vang lên: “Động cơ đã sẵn sàng, x giây sau cất cánh. Chuẩn bị!”

“A Ngân! Mau!” – Tinh Tinh nóng nảy.

“Ta đi yểm trợ hắn!” – Cao Thắng Môi dựa vào ưu thế cung tiễn chạy lên.

“Đừng mơ!” – Phương Nhã Văn đứng lên. Hiện tại địa chấn thật khủng khiếp như sắp bùng nổ, không ai biết căn cứ sẽ phát sinh chuyện gì.

“Sưu! Sưu! Sưu!”

Trường cung của Cao Thắng Môi có khả năng bắn xa trăm mét. Nàng cùng Trà Viên Tỷ Tỷ thường tác chiến tập thể, sự am hiểu về phối hợp rất sâu, mũi tên nhọn thay đạn của Diệp Sảng bắn ra. Diệp Sảng thở dốc, tận dụng thời gian thở một hơi dài.

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Phương Nhã Văn một bên vọt lên phía trước, một bên huy kiếm lên đón đỡ, ánh mắt rực lửa: “Đừng nghĩ trốn được!”

Âm thanh radio lại vang lên lần nữa: “Cất cánh sau x giây!”

Diệp Sảng nóng nảy, bị một đám nữ nhân cùng Phương Nhã Văn bức chết ở chỗ này rất là mất mặt.

“Chịu một kích này của ta đi!!” – Diệp Sảng kêu to lên.

Phương Nhã Văn hoảng sợ thấy Diệp Sảng dắt súng lên hông, hai tay có cục đen đen, rõ ràng có dấu hiệu cầm lựu đạn.

“Mọi người mau nằm sấp xuống!” – Phương Nhã Văn hét lớn.

“Tranh~”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, nghe như vẻ lựu đạn đã đến bên trên, nhưng lựu đạn cũng không có nổ mạnh. Ba giây sau, Phương Nhã Văn vừa ngẩng đầu đã thiếu chút thì hộc máu. Thứ kia không phải là lựu đạn mà là bình nước màu đen của binh lính Nazi. Chỉ có thể trách bóng tối đen kịt, nàng không thể thấy rõ vật Diệp Sảng cầm. Chờ nàng tiến đến vào 8 hào xưởng thì thời gian đã đến nước lửa xém lông mày. [ý nói thời gian đã đến nước rút, vô cùng cấp bách]

“8... 7...”

Cao Thắng Môi đã tiến vào cabin, Diệp Sảng còn đang ở trong đại sảnh liền chạy nhanh như bay.

“Oành~”

Hai tay Phương Nhã Văn bắt chéo, lại lần nữa tung ra “Lạc Hoa Kiếm Vũ”. Trường kiếm mang theo một đạo lam quang bay tới sau lưng Diệp Sảng.

“3...2...”

Tinh Tinh gấp đến độ thiếu chút nữa bật khóc. Ở giây cuối cùng Diệp Sảng thực hiện động tác “cá chép vượt long môn”, cả người nhảy vào bên trong khoang máy bay. Cửa “ô” một tiếng đóng sập vào, lợi kiếm của Phương Nhã Văn đánh vào khoang “đinh” một tiếng, bắn ra một đốm lửa trắng.

Một giây sinh tử quyết định thành bại của nhiệm vụ!

Vừa thấy Diệp Sảng tìm được đường sống trong chỗ chết, Tinh Tinh cô nương cao hứng làm bộ dạng một tiểu hồ ly đi đến bên cửa sổ thủy tinh khoang máy bay vẫy tay: “Chào a~ bảo trọng a~”

Hai con mắt Phương Nhã Văn trợn tròn hết cỡ. Ngay vào thời điểm cuối cũng vẫn để Diệp Sảng chạy thoát. Đáy của Hỏa Tiễn phi cơ phun ra một đám lửa lam lớn, hai bên không khí khuynh đảo. Phi cơ bay ra khỏi khoang chứa trong đêm đen như phi thuyền phi tới tân tinh, phát ra một đạo hoa ánh sáng màu vàng.

Hệ thống điều khiển của phi cơ vô cùng đơn giản, không khác biệt lắm so với trò chơi điện tử. Một mình Cao Thắng Môi cũng có thể điều khiển. Không khí trong lành, mọi người thở hổn hển, định tâm lại ngồi ở khoang máy bay đắp thuốc, toàn thân chi chít vết thương. Tinh Tinh kéo kéo bả vai Diệp Sảng, cười tủm tỉm nói: “A Ngân, tiểu tử ngươi thật tuyệt nha, một màn trình diễn sinh tử tuyệt quá đi thôi!”

Diệp Sảng còn chưa trả lời, Cao Thắng Môi đã kêu lên: “Các ngươi xem phía trước!”

Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời phía bắc xuất hiện mấy chục điểm nhỏ. Rada thông báo đó là chiến ky đàn. Tới gần liền thấy tất cả đều có ấn kí liên hồng quân – dấu hiệu dàn máy bay ném bom, ong ong ông vang không dưới ba mươi cái.

Ba mươi cái máy bay bay thẳng tới hướng tế đàn, thả vô số bom đạn xuống dưới. Cuộc đại oanh tạc của minh quân rốt cuộc cũng bắt đầu.

“Rầm rập!”

Tiếng nổ mạnh không dứt vang lên bên tai. Sân bay tựa như một mặt của tấm thép, mặt trên bị bom nổ mạnh oanh tạc, được “làm đẹp” bởi vô số hoa lửa hoàng kim. Máy bay không ngừng bay qua bay lại, sân bay tràn một màu đỏ rực.

Tất cả khoang chứa đều bị sập đến nhìn không rõ, tế đàn tràn ngập sương khói mịt mùng. Toàn bộ căn cứ như một biển lửa, ánh lửa vọt lên cũng ít nhất cao mấy chục thước. Không cần tưởng tượng cũng rõ Phương Nhã Văn và đám người còn lại của Lạc Hoa Lưu Thủy tuyệt đối không thể sống sót đi ra ngoài. Mà Ma pháp sư Bố Lỗ Đặc Tư (Brutus) vĩ đại cùng Heinrich Himmler cũng vĩnh viễn mai táng ở đây, cùng đợi 1000 năm sau luân hồi thức tỉnh. Mà đến khi đó không biết ai lại là tân anh hùng cứu thế nữa?

Âm thanh hệ thống vang lên:

“Game thủ tôn quý, chúc mừng ngươi hoàn thành kịch tính của nhiệm vụ Trọng Sinh Tại Đệ Tam Đế Chế! Các game thủ Chính Nghĩa đều đạt được phần thưởng tương ứng!”

“Tay súng dũng cảm! Chúc mừng ngươi đánh chết thủ lĩnh Nazi. Thành công thông quan, thưởng tăng cấp bậc, huy chương chiến đấu danh dự, giá trị chính nghĩa và mị lực.”

Diệp Sảng lập tức kêu lên: “Mẹ nó! Tìm ra được mấu chốt vấn đề liền được thưởng nhiều như vậy?”

Âm thanh hệ thống lại vang lên:

“Tay súng dũng cảm! Xét thấy biểu hiện xuất sắc của ngươi trong nhiệm vụ lần này, thưởng cho ngươi bao trang bị Đệ Tam Đế Chế trân quý làm kỉ niệm chiến đấu! Thỉnh trở lại điểm truyền tống nhiệm vụ gặp phục vụ để nhận giải thưởng siêu giá trị này. Cảm tạ ngươi tiếp tục tham gia Đệ Nhị Thế Giới! Chúc ngươi thể nghiệm trò chơi vui vẻ!”

Hỏa Tiễn phi cơ phi hành trong đêm, cuối cùng biến ảo thành một chấm đen mang theo các dũng sĩ phiêu diêu giữa thời không.