Nhìn trong văn phòng từng người một rời đi, nhìn trước mặt mình sổ sách ngày một ít đi , Hạ Toa tâm tình đã khá nhiều, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, mình lĩnh tiền lương xong nhất định phải mời mọi người ăn một bữa , cảm tạ mọi người hôm nay trợ giúp.

Bất tri bất giác, thời gian đã chỉ 10 giờ đêm , Hạ Toa ngẩng đầu lên vuốt vuốt cổ có chút ê ẩm , duỗi lưng một cái, ngáp một cái. Cầm sổ sách đang đè lên điện thoại , bấm số gọi về nhà.

“Tút tút tút .” Điện thoại vang lên ba tiếng sau rốt cuộc mới có người nhấc máy, đầu kia truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc.

“Mấy giờ rồi còn không về nhà, “

“Mẹ, con làm thêm giờ.”

Hạ Toa vuốt vuốt lỗ tai bị quát đến tê dại , vô cùng ai oán nói.

“Làm thêm giờ? Vậy con ăn cơm tối chưa?”

Nghe Hạ Toa giải thích, Cố Xuân Mai giọng điệu lập tức trở nên dịu dàng, quan tâm.

“Ăn rồi. Con cúp máy trước, con còn phải làm.”

Không đợi đầu điện thoại bên kia phản ứng kịp, Hạ Toa vội vã đã cúp điện thoại, không đề cập tới cũng may, nhắc tới cô đều mau đói bụng rồi, nhưng giờ này đi đâu mua đồ ăn a, số điện thoại của mấy quán ăn lân cận cũng không biết. Vuốt vuốt bụng đã sớm đói dẹp lép, suy nghĩ một chút chính mình không hiểu sao bị ngược đãi, trong lòng rất là khó chịu, từ trên ghế đứng lên đi tới bên tường, hướng về phía hình của Tần Lạc vung quả đấm , trong miệng còn nói lẩm bẩm.

” Ai thèm dính vào với anh, anh là đồ xui xẻo, anh chính là sao chổi, MB tôi đây làm sao mà biết anh, tôi và anh một xu quan hệ cũng không có, tôi bị oan uổng , so Đậu Nga còn oan a ~~~~~~~~~~”

Đang kêu gào, trên bàn điện thoại vang lên bài hát quen thuộc. Hạ Toa đi lên phía trước, vừa nhìn số điện thoại gọi tới , không biết, suy nghĩ kỹ một hồi mới bấm nghe.

“Vợ yêu, giờ này em đang làm gì?”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cợt nhả của Tần Lạc .

” Anh thật đúng là âm hồn bất tán ?”

Hạ Toa có chút tức giận hướng về phía điện thoại kêu la.

“Em yêu, em đang làm gì vậy ? Ăn tối sao ?”

Tần Lạc cũng không tức giận, như cũ cười hì hì nói qua.

“Ăn cái gì, tôi đói sắp chết rồi.”

Vừa nhắc tới ăn, bụng cô lại cảm thấy thật đói a.

” Thế nào còn chưa ăn ?”

Tần Lạc có chút ngạc nhiên , giờ này làm sao còn chưa có ăn đây?

“Tôi làm thêm giờ, làm thêm giờ, làm thêm giờ.”

Hiện tại vừa nghe đến giọng của Tần Lạc cô sẽ nổi đóa, hướng về phía điện thoại kêu gào.

“A, anh biết rồi, em cứ tiêp tục .”

Vừa dứt lời cũng không đợi Hạ Toa nói gì, trực tiếp liền tắt điện thoại.

Nghe điện thoại truyền tới một tiếng ục ục, Hạ Toa thật nổi giận. Cầm di động hung hăng hướng trên bàn ném xuống, kết quả thật không có tiền đồ điện thoại thế nhưng gãy đôi.

“Oh, my God, điện thoại di động cũng đối nghịch với mình ~~”

Nhìn hình Tần Lạc , Hạ Toa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lại trở về vị trí của mình, tiếp tục làm báo cáo.

Cả căn phòng chỉ có tiếng động gõ bàn phím của Hạ Toa , tiếng đồng hồ trên tường đã sớm bị tiếng gõ lộc cộc lộc cộc che giấu, trong lúc bất chợt, truyền đến một tiếng cửa mở, Hạ Toa trong lòng không khỏi cả kinh, lúc này làm gì có người tới công ty , chẳng lẽ có trộm, cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hạ Toa cầm cây lau nhà bên trong phòng làm việc , núp ở cạnh cửa. Cảnh giác nhìn.

Tần Lạc đi ở trong hành lang, nhìn duy nhất một ngọn đèn vẫn sáng trong phòng làm việc , bước nhanh hơn, khóe miệng cũng không khỏi nâng lên mỉm cười, trong lòng có chút hài lòng, Hạ Toa sẽ phải cảm động đi, hắn tự mình đưa đồ ăn khuya tới cho cô, chính hắn đang hài lòng cực kỳ bước vào phòng làm việc thì trong giây lát đầu nặng nề bị đánh trúng, hơn nữa không chút nào có ý muốn dừng lại, từng phát từng phát như mưa đánh vào trên người của hắn.