Tần Lạc mặc dù không chào đón Tống Tử Phong nhưng khi nhìn không có mấy ngày, Hạ Toa liền gầy một vòng, còn là rất đau lòng, tự mình tìm đến viện trưởng, đồng ý mua cho bệnh viện một bộ dụng cụ mới nhất, lúc này mới đem y tá bình thường đổi thành hộ lý cao cấp. Dĩ nhiên những chuyện này Tần Lạc cũng không có nói cho Hạ Toa, hắn không hy vọng Hạ Toa có gánh nặng trong lòng.

"Cám ơn anh, Tần Lạc." Nhìn bác sĩ trực ban mang theo hộ lý cao cấp đi tới gian phòng, Hạ Toa mắt hồng hồng nhìn Tần Lạc đang đứng bên cạnh . Cô đã sớm muốn cho Tống Tử Phong đổi một hộ lý cao cấp , nhưng cũng bị bệnh viện lấy rất nhiều lý do cự tuyệt.

"Không sao, hắn cũng nhanh tỉnh, em chăm sóc tốt thân thể, ngày mai anh sẽ trở lại." Tần Lạc cưng chìu sờ sờ gò má của Hạ Toa , liếc mắt nhìn Tống Tử Phong trên giường, có chút bất đắc dĩ nói . Mấy ngày nay, hắn ngày nào cũng tới bệnh viện, mỗi lần đều là ở lúc Tống Tử Phong tỉnh thì rời đi, hắn không muốn cùng Tống Tử Phong chạm mặt, tối thiểu hiện tại không muốn, dù sao hắn là bệnh nhân, hắn cũng không muốn kích thích hắn.

"Vâng." Hạ Toa gật đầu một cái, đem Tần Lạc đưa ra cửa, đứng ở cửa phòng vẫn nhìn hắn cho đến khi bong dáng hắn biến mất ở chỗ quẹo của hành lang .

Nhìn Hạ Toa đi tới, hộ lý cao cấp mới tới đi tới trước mặt cô, có chút hâm mộ nhìn cô, lặng một hồi mới mở miệng.

"Xin chào, tôi là hộ lý cao cấp Nace. Có chuyện gì có thể nói với tôi là được.

"

“ Tôi là Hạ Toa, cám ơn cô !" Hạ Toa gật đầu một cái, vươn tay, cùng bắt tay.

"Hôm nay tình huống của anh Tống rất tốt, tất cả đều rất bình thường, bắt đầu từ ngày mai thời gian tỉnh sẽ tương đối nhiều một chút." Nace cầm lên bệnh án giắt đầu giường nhìn một chút.

"Nước, tôi muốn uống nước." Tống Tử Phong mơ mơ màng màng mở mắt, nỉ non một câu.

“ Nước đây." Hạ Toa bước nhanh đi tới phía trước cửa sổ, cầm lên một cái ống hút thả vào trong chén, quay đầu nhìn Nace nói, " Cô đem giường cho cao một chút, đẩy xe lăn ra, bác sĩ nói hôm nay còn muốn đi chụp phim kiểm tra ."

"được." Nace nhìn Hạ Toa trong lòng có chút không vui, ngoài mặt vẫn là một bộ dáng cung kính. Xoay người đi ra phòng bệnh, trong lòng vẫn không khỏi nghĩ bụng , những thứ này thì hộ lý sơ cấp cũng có thể làm , thế nhưng để cho cô một hộ lý cao cấp làm, nếu là những hộ lý cao cấp khác nhìn đến bản thân làm những chuyện vặt thế này không bị chê cười chết mới là lạ chứ.

"Cám ơn em, Hạ Toa." Tống Tử Phong nhìn Hạ Toa bộ dáng tiều tụy, trong lòng có chút không nhịn được, nhưng là cũng có một chút may mắn , Hạ Toa rốt cuộc trở lại bên cạnh hắn không phải sao? Hắn muốn thừa dịp trong khoảng thời gian mình ngã bệnh này, thật tốt cùng Hạ Toa chung đụng, lần nữa khiến Hạ Toa yêu hắn.

"Không có gì , anh là bạn của em, ở nơi này cũng không có người quen, Tô Mạc lại không có ở đây , em chăm sóc anh là phải. Hạ Toa để ly xuống, lấy tay sửa lại một chút tóc của Tống Tử Phong , khẽ mỉm cười.

Nụ cười này khiến Tống Tử Phong có chút mất hồn, hắn đã quên bao nhiêu thời gian không thấy Hạ Toa cười qua, có thể như vậy mỗi ngày thấy nụ cười của Hạ Toa , coi như đời này hắn thật sự có ngồi xe lăn cả đời, như vậy cũng đáng giá.

"Hôm nay muốn lấy máu, cho nên buổi sáng không thể ăn, chờ lúc trở lại chúng ta ăn." Nhìn Tống Tử Phong không nói gì, Hạ Toa nhẹ nhàng đem chân Tống Tử Phong để xuống.

"Anh không đói ." Tống Tử Phong từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại quần áo một chút, xem thường nói qua.

"Xe lăn tới, chúng ta có thể đi rồi." Nhìn cửa bị đẩy ra, Nace đang đẩy một chiếc xe lăn đi vào.

" Cô Hạ , để tôi làm được." Nace đem xe lăn đẩy tới bên giường, vừa ngẩng đầu vừa đúng chống lại ánh mắt mê người của Tống Tử Phong , một cái liền bị điện giật rồi, đỡ lấy Tống Tử Phong ngồi vào xe lăn, trái tim nhỏ nhảy loạn, ngay giây tiếp theo ánh mắt nhìn Hạ Toa cũng có chút khinh bỉ.

"Tự tôi đẩy ." Mặc dù không có hiểu rõ rõ ràng ánh mắt Nace nhìn mình tại sao là khinh thường cùng khinh bỉ, nhưng là cô cũng không muốn đi hiểu rõ, trực tiếp từ trong tay Nace nhận lấy xe lăn.

“ Hạ Toa, em không mang túi sách à?" Tống Tử Phong chỉ túi sách của Hạ Toa trên ghế sa lon, hỏi.

"A, em quên." Trải qua Tống Tử Phong nhắc nhở như vậy, Hạ Toa mới nhìn đến túi của mình vẫn còn trên ghế sa lon, đi lên phía trước cầm lên.

Nhìn Hạ Toa đẩy xe lăn đi ra cửa đi, Nace có chút ai oán đi theo phía sau của cô, trong lòng có chút không thăng bằng, bàn về diện mạo, Hạ Toa không bằng cô, bàn về chiều cao, không hơn cô, nhưng vì cái gì buổi sáng người đàn ông kia cùng với người đàn ông hiện tại lúc nói chuyện với cô, canh chừng cô ánh mắt đều là dịu dàng cùng thâm tình như vậy đây? Cô không thể so với cô ấy kém, nhưng tại sao gặp phải đàn ông cũng chưa có một người giống như vậy? Cùng ở với cô một chỗ cuối cùng chỉ có lên giường và lên giường.

Ba người đi ra rất nhanh đến bên ngoài phòng chụp phim , tới sớm người còn không tính là nhiều, đợi hơn mười phút liền đến Tống Tử Phong rồi. Không đợi Hạ Toa ngồi ấm chỗ, Tống Tử Phong đã bị phụ tá bác sĩ từ bên trong đẩy đi ra.

"Nace, ngày mai nhớ tới lấy phim chụp nhé." Hạ Toa đẩy Tống Tử Phong, liếc mắt nhìn Nace đi theo bên cạnh mình giao phó.

"được, tôi nhớ kỹ rồi." Thấy Tống Tử Phong quay đầu nhìn cô, Nace cười nhạt đồng ý.

"Hạ Toa, anh đói , một hồi lấy xong máu, mang anh đi ăn mì hộp đi, đột nhiên rất muốn ăn." Thấy trong hành lang có người ăn mì hộp, Tống Tử Phong nhớ tới trước kia hai người sau khi tan học thích nhất đi mấy nhà gần trường học ăn mì, đề nghị .

"được, dù sao là chân bị thương, không cần phải kiêng nhiều." Hạ Toa không chút do dự đồng ý, cô hiện tại sợ nhất chính là Tống Tử Phong không muốn ăn cơm, không muốn trị liệu.

"Bác sĩ nói không nên đi quá xa bệnh viện, thật ra thì chân của anh Tống bị thương rất nặng, còn chưa phải tốt để đi ra , cũng tận lực không cần ăn đồ nhiều dầu mở, uống nhiều canh xương một chút ... Cho thỏa đáng." Nghe hai người nói chuyện, Nace đột nhiên chen vào một câu.

"Vậy thì ăn xương của người ái mộ ninh là tốt rồi." Tống Tử Phong cười ha ha, quay đầu nhìn Hạ Toa.

"được, một hồi em đi mua cho anh." Nếu Nace nói tốt nhất không ra, vậy cô đi ra ngoài mua về cũng có thể thôi.

"Không có chuyện gì, cùng đi tốt lắm." Tống Tử Phong cũng không thèm để ý Nace nói, mặc dù hắn cũng không rõ ràng chính mình lần thứ nhất là thương nặng bao nhiêu, còn không đến mức ngay cả đi ăn cũng sẽ xảy ra vấn đề.

"Tính á..., em hiện tại đi mua, chờ anh xét nghiệm xong hết , em liền trở lại." Nhìn dãy người chờ đợi thật dài, Hạ Toa ngồi xổm người xuống, an ủi Tống Tử Phong.

"Anh thích Hạ Toa cùng với anh, anh không ăn cũng được." Tống Tử Phong lôi kéo tay Hạ Toa, có chút làm nũng nói.

"Nace, cô cùng với anh ấy , tôi đi mua chút đồ ăn sẽ trở lại, nếu là xong chuyện tôi còn không có trở lại, cô cứ đẩy anh ấy về phòng nhé." Hạ Toa hướng Tống Tử Phong cười cười, rút tay về, đứng lên, hướng về phía Nace nói.

"Uh, tôi biết rồi." Nghe Hạ Toa vừa nói như thế Nace trong lòng có chút nho nhỏ kích động, liên tiếp đồng ý.

"Anh Tống, chúng ta đi làm hóa nghiệm thôi." Nhìn Tống Tử Phong lưu luyến không rời nhìn bóng lưng Hạ Toa rời đi , Nace thân thể khom xuống, nhu nhu nói qua. Sau đó chậm rãi đẩy Tống Tử Phong hướng một cửa khác chỉ có mấy người chờ ở ngoài đi tới.

"Chúng ta không phải xếp hàng sao?" Nhìn Nace đẩy hắn qua một bên cửa ưu tiên , Tống Tử Phong có chút hoài nghi hỏi.

"Uh, không cần, hộ lý cao cấp là có quyền ưu tiên ." Nace khóe miệng nâng lên mỉm cười, có chút hả hê nói.

Tống Tử Phong nhíu mày một cái, không nói gì, nhưng mà trong nội tâm lại có chút tức giận. Chỉ là Tống Tử Phong vạn vạn không nghĩ tới, Nace làm như vậy hoàn toàn là bởi vì một ánh mắt lơ đãng mới vừa rồi của hắn mắt mà thôi.