Chương 10: Khiêu khích.

Cầm chứng từ, Lâm Tiêu khiêng túi lớn rời khỏi văn phòng, đi ra đồ thú trường, có hóa đơn của Vương tổng quản, thủ vệ trực tiếp cho đi.

Lâm Tiêu khiêng túi lớn đi về hướng đình viện võ giả.

- Sau khi trở về đem Toản Địa Giáp đặt trong phòng mình trước, chờ sau khi tổn thương trên đầu đỡ hơn một chút mới đem ra ngoài.

Lâm Tiêu suy tính chuyện kế tiếp, Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, không khả năng che giấu mãi trong nhà của mình, dù trong trong đình viện thường xuyên có chân võ giả ẩn hiện, nếu có cường giả cảm nhận được chân khí yêu thú trong nhà mình sẽ phiền toái.

- Đây không phải Lâm Tiêu sao? Sáng nay mới té xỉu trong huấn luyện quán, không nghĩ tới qua buổi chiều liền vui vẻ, đúng là người ngốc có ngốc phúc ah.

Nhìn thấy sắp về đến nhà, đột nhiên có tiếng đùa cợt truyền tới, vài đạo nhân ảnh ngăn cản ngay trước mặt Lâm Tiêu.

Nghe thanh âm, trong lòng Lâm Tiêu theo bản năng sản sinh cảm giác chán ghét mãnh liệt, hắn biết đây là ấn tượng nguyên chủ còn lưu lại.

- Lâm Tiêu, trong tay ngươi đang cầm vật gì? Nghe nói ngươi làm việc trong đồ thú tràng, không phải là ăn trộm ra đi?

Một thanh âm có chút âm lãnh vang lên, Lâm Tiêu ngẩng đầu, năm thiếu niên đang vây quanh hắn, thiếu niên dẫn đầu cao 1m70, mặc quần áo luyện công màu đen, cơ bắp cuồn cuộn. Bốn người khác hoặc là thân thể cường tráng, hoặc trên mặt có vết đao, vừa nhìn đều biết là nhân vật hung hãn. Mà thiếu niên áo đen chính là một trong số ít đệ tử đạt tới luyện tủy kỳ trong huấn luyện quán – La Hạo.

Trong nhà La Hạo mặc dù không có võ giả, nhưng kinh doanh một tửu lâu cùng vài cửa hàng trong Tân Vệ thành, xem như gia đình giàu có, nếu năm xưa đại ca còn ở đây, loại gia đình giàu có này cũng không xem vào trong mắt, nhưng hôm nay đại ca đã mất, La gia cũng nổi tiếng hơn Lâm gia.

Về bốn gã thiếu niên khác, Lâm Tiêu đều nhận ra, hai người trong đó sáng nay đùa cợt nguyên chủ trong huấn luyện quán.

- Lâm Tiêu, ngươi có nghe được hay không, Hạo ca hoài nghi ngươi lấy trộm đồ vật của đồ thú tràng, còn không nhanh chóng buông xuống để chúng ta xem là cái gì!

Thiếu niên trên mặt có vết sẹo tiến lên một bước trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, thần thái vô cùng hung hăng càn quấy.

Ngoại trừ La Hạo, những người còn lại đều là võ giả luyện cốt kỳ, ở trong những đệ tử đều rất ngang ngược càn rỡ, tính cách nguyên chủ lại yếu đuối, trước kia từng bị bọn hắn khi dễ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên không đem hắn để vào trong mắt.

Theo bọn hắn xem ra, tính cách của Lâm Tiêu bị nói như vậy đã sớm hoảng sợ tới mức không biết phải làm sao, đầu óc sẽ trống rỗng, nói không chừng cả chuyện tè ra quần cũng phát sinh.

Đám người vây quanh vung hai đấm, có chút hăng hái nhìn Lâm Tiêu.

- Chó khôn không cản đường, cút ngay cho ta!

Nếu là nguyên chủ, chỉ sợ sẽ vâng vâng dạ dạ như bọn họ suy nghĩ, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Tiêu đã làm bọn hắn thất vọng, Lâm Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, trực tiếp quát.

- Cái gì?

- Lâm Tiêu, ngươi nói cái gì?

Mấy người sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, chờ khi nghĩ lại vẻ mặt giận dữ, quát lên chói tai.

- Ta nói chó khôn không cản đường, như thế nào, chẳng lẽ lỗ tai các ngươi bị điếc, hay là đầu óc tiến phân?

Lần này lời nói của Lâm Tiêu rõ ràng truyền vào trong tai, mọi người đều nghe thật rõ ràng.

- Lâm Tiêu, ngươi phản rồi…

- Quả thực là muốn chết!

Mấy người cơ hồ không tin được vào lỗ tai của mình, vẻ mặt giận dữ, mà thiếu niên có vết sẹo nộ khí trùng thiên, trừng lớn hai mắt bổ ra một quyền, mang theo kình phong phần phật đánh về hướng Lâm Tiêu.

- Vương Vân, nếu ngươi muốn cho cả nhà ngươi đều chết thì cứ việc động thủ đi.

Lâm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi đao lãnh liệt dừng trên người thiếu niên kia, diễn cảm lạnh lùng, khóe môi mang theo tia cười lạnh, trên mặt không hề có chút kích động, không hề trốn tránh một quyền kia.

- Ngươi nói cái gì?

Bộ dáng bất động như núi của Lâm Tiêu chấn nhiếp đối phương, thiếu niên ngừng tay, đè nén lửa giận trong lòng nói.

- Ta nói cái gì? Hừ, Vương Vân, ta đang cứu ngươi, ta là người nhà võ giả, các ngươi là vật gì? Dám ở trên đường cái ngang nhiên hành hung, chẳng lẽ không biết luật pháp của Võ Linh đế quốc sao? Ấu đả người nhà võ giả, người cầm đầu nặng sẽ bị chém, nhẹ thì vào tù, đến lúc đó chẳng những ngươi mất mạng, ngay cả cha mẹ ngươi cũng phải bị liên lụy, phạt làm khổ dịch, Võ Linh đế quốc dùng võ lập quốc, có thể sống sót đều là nhờ võ giả không sợ hi sinh chiến đấu lập công lao, ngươi thân là con dân đế quốc, không khổ luyện võ công liệp sát yêu thú, lại ở trong này hoành hành ngang ngược, liên lụy cha mẹ, Võ Linh đế quốc làm sao xuất hiện người bất trung bất hiếu như ngươi!

Miệng lưỡi Lâm Tiêu chói lọi sắc bén, tuyên truyền giác ngộ, hùng hổ dọa người, đem thiếu niên nói cho thương tích đầy mình.

Đăng! Đăng! Đăng!

Sắc mặt Vương Vân trắng bệch, liên tục lui mấy bước, sắc mặt khi xanh khi trắng, nhưng đột nhiên trong đầu hắn nhớ tới trước kia mình đánh nhau với người khác, trên mặt bị chém một đao, cha mẹ lo âu, nửa đêm thậm chí còn nghe được mẫu thân nức nở ẩn nhẫn, trong lòng đột nhiên đau đớn.

Giờ phút này Vương Vân cảm giác bị người tát lên mặt, loại cảm giác xấu hổ giận dữ cùng nỗi sỉ nhục còn hơn đau đớn trên thân thể.

- Còn các ngươi, chẳng lẽ cũng muốn làm chó săn sao?

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn ba người còn lại, quát lên chói tai.

Ba người còn lại trong lòng sợ hãi cả kinh, không ngừng thối lui ra sau.

- Nói rất đúng, thiếu niên này là tiểu hài tử nhà ai?

- Tuổi còn trẻ có được khát vọng như thế, giỏi!

Vài người đi đường chung quanh bị tiếng quát của Lâm Tiêu hấp dẫn, đều lên tiếng khen ngợi.

- Lâm Tiêu này đã xảy ra chuyện gì, trong ngày thường hắn không phải vô cùng yếu đuối, đừng nói tranh chấp với người khác, ngay cả nói chuyện còn không dám lớn tiếng sao? Như thế nào hôm nay thay đổi tính khí!

Trong lòng mấy người vừa thẹn vừa giận, cũng không dám tiếp tục ngăn trở Lâm Tiêu.

- Hừ!

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi qua, đồng thời ánh mắt dừng trên người La Hạo cách đó không xa.

- Nguyên lai là hắn!

Nguyên chủ không hiểu nhân tình, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại hiểu rõ ràng minh bạch.

La Hạo là đệ tử luyện tủy kỳ, sức lực hơn 800kg, mặc dù có chút gia thế nhưng còn chưa phải võ giả, mà năm nay hắn đã mười sáu, có vài con đường tương lai, tỷ như gia nhập Võ Điện hoặc là gia nhập quân đội đế quốc, nhưng các thế lực căn cứ tiềm lực thành viên cũng sẽ an bài tới những ngành khác nhau, chủ yếu muốn đạt được bồi dưỡng tốt hơn trong các thế lực lớn, nhất định phải trở thành võ giả trước mười sáu tuổi mới được, ngoài ra phải có huân chương tứ cấp cùng hậu duệ của gia đình võ giả, như vậy mới có điều kiện được bồi dưỡng tốt hơn.

- La gia sao?

Trong mắt Lâm Tiêu chợt lóe lệ mang.

Khó trách hai năm qua nguyên chủ ở trong huấn luyện quán luôn bị nhiều người khi dễ, động một chút bị người khiêu khích, nguyên lai hết thảy là vì La Hạo.