Tại một ngôi nhà lớn tại thành Hà Dương, Qủy Vương cùng Thanh Long từ từ bước vào, trong nhà lập tức có người cung kính ra đón, mời họ đi thẳng vào bên trong.

“ Long huynh, vết thương của huynh thế nào rồi” Qủy Vương quan tâm hỏi Thanh Long.

“ Cám ơn Tông chủ, đã đỡ hơn rồi” Thanh Long ôn tồn nói, tay trái của hắn bây giờ chỉ còn lại ống tay áo phất phơ.

“ Tên đó rõ ràng đạo hạnh xa xa trên ta và huynh, vì vậy huynh không cần nóng lòng trả thù làm gì, chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch cụ thể” Qủy Vương nói.

“ Vâng, Thanh Long đã biết, vào lúc đó rõ ràng tên đó có thể dễ dàng giết ta nhưng không hiểu tại sao hắn chỉ chặt ta một cánh tay” Thanh Long cảm khái nói.

“ Huynh cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ biết là thù này chúng ta sẽ đòi lại” Qủy Vương trầm ngâm nói.

Hai người nhanh chóng tiến vào một căn phòng, trước cửa phòng đứng tám người mặc y phục màu vàng hung, tám người này thấy Qủy Vương đi tới thì cúi lưng hành lễ, Qủy Vương cũng gật đầu đáp lễ rồi tiến thẳng vào phòng.

Trong phòng đang ngồi bốn người, nghe tiếng bước chân của Qủy Vương đi vào thì một người lên tiếng.

“ Ngươi đến rồi à?” một lão già tóc trắng như tuyết cười nói.

“ Độc Thần lão tiền bối, lâu quá không gặp, lão tiền bối vẫn mạnh khỏe chứ” Qủy Vương lễ độ nói.

“ Ta đã già, trở thành vô dụng rồi” lão già Độc Thần cười nói.

“ Xin chào Ngọc Dương Tử đạo hữu, Tam Diệu Tiên Tử đạo hữu, Qủy Vương xin hữu lễ” Qủy Vương hướng hai người chào hỏi.

“ Xin chào Qủy Vương tông chủ” Ngọc Dương Tử và Tam Diệu Tiên Tử cũng chào đáp lễ.

“ Qủy Vương tông chủ, Thanh Long thánh sứ, mời dùng trà” người thanh niên đứng cạnh Độc Thần bưng trà qua mời.

“ Vị này là...” Qủy Vương hỏi lão Độc Thần.

“ Hắn là Tần Vô Viêm, đệ tử cuối cùng của ta. Vô Viêm, mau chào hai vị tiền bối, họ là những nhân vật lừng lẫy trong thánh giáo chúng ta đó” Lão Độc Thần nói.

“ Tham kiến Tông chủ, Thánh sứ, vừa rồi tại hạ có thất lễ, mong hai vị lượng thứ” Tần Vô Viêm nhẹ giọng hướng hai người Qủy Vương nói.

“ Vị tiểu huynh đệ này có thể vào dưới trướng của Độc Thần tiền bối, tiền đồ thật vô lượng đây” Thanh Long cười nói.

“ Thằng nhỏ này còn kém lắm. Thôi, chúng ta vào chuyện chính đi, tình hình là Hấp Huyết lão tổ, Bách Độc Tử, Đoan Mộc Lão tổ cùng hàng ngàn đệ tử Thánh giáo đã bị bọn chính phái giết chết toàn bộ ở Lưu Ba Sơn, Qủy Vương, chuyện này là thế nào?, ngươi có thể cho chúng ta tận tường không?” Lão Độc Thần hướng Qủy Vương nói.

Qủy Vương sắc mặt bỗng trầm ngâm, bắt đầu kể rõ sự tình đã trải qua ở Lưu Ba Sơn.

“ Không thể ngờ Thanh Vân Môn lại xuất hiện cao thủ ghê gớm như vậy, đại sự báo thù của chúng ta chắc phải tính lại” Lão Độc Thần cảm khái nói.

“ Đúng vậy, phải tính toán kỹ, không thể để các đệ tử Thánh giáo của chúng ta tổn thất một cách vô ích” Ngọc Dương Tử nói theo.

Mọi người trong phòng bắt đầu trầm mặc, không ai nói lời nào.

“ Lão phu thật sự thất vọng về đám hậu bối các ngươi” một tiếng nói trầm đục vang lên trong căn phòng. Ở một chỗ trong căn phòng đối diện với bốn người bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một lão già râu tóc bạc phơ, mặc áo bào màu đen, đặc biệt là trên tay trái của lão đeo một găng tay bằng vàng có nạm sáu viên ngọc màu sắc khác nhau, trông rất bá đạo.

“ Ngươi là ai?” Độc Thần quát lớn lên.

“ Lũ vô tri, còn không mau hành lễ với lão phu, thật không ngờ thế hệ Thánh giáo hiện nay lại tệ hại đến như vậy” lão già áo bào đen quát lớn.

Sáu người trong phòng vô cùng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của lão già này, tại sao lão lại có thể vào phòng mà không một ai phát hiện ra, chỉ có một khả năng đó là lão già này tu vi đã xa xa vượt trên bọn họ.

“ Tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh” Qủy Vương lễ độ nói.

“ Lũ nhóc các ngươi không nhận ra ta? Thế các ngươi có biết Hắc Tâm tiểu tử không?” lão già áo đen cười khẩy

“ Ý tiền bối là Hắc Tâm Lão Nhân của Luyện Huyết Đường cách đây 800 năm trước à?” Ngọc Dương Tử không dám tin nói.

“ Hắc Tâm Lão nhân? Vào thời của ta Hắc Tâm tiểu tử còn rất trẻ, lão nhân gì chứ, hắn là thuộc hạ của ta, gọi ta là Điện Chủ” lão già cười nói.

“ Tiền bối là Điện Chủ của Thánh Điện?” Tam Diệu Tiên Tử nháy đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên nói.

Mọi người trong phòng âm thầm chấn động vì lời nói của lão già áo bào đen, kể từ thời của Hắc Tâm Lão Nhân thì Thánh Điện đã không còn Điện Chủ, Thánh Điện đã thành nơi thờ phụng các bậc trưởng bối các đời của Thánh Giáo, nếu lão già này là Điện Chủ thì tuổi tác của hắn đã trên một ngàn tuổi rồi, con người không thể nào sống lâu như thế, chỉ có đạo hạnh đã đạt đến Chân Tiên thì mới có thể mà thôi.

“ Tiền bối có gì làm bằng chứng hay không?” Độc Thần nhíu mày nói.

“ Đúng vậy, nếu tiền bối là Điện Chủ thì phải có Thánh Điện Lệnh, các trưởng bối Trường Sinh Đường của tại hạ đã từng thấy qua Thánh Điện Lệnh khi làm nhiệm vụ bảo vệ Thánh Điện nên có ghi chép lại” Ngọc Dương Tử nghiêm mặt nói.

“ Lũ hậu bối vô tri dám nghi ngờ ta sao? Đệ tử Thánh Giáo, mau mau nghênh đón Thánh Điện Lệnh xuất thế đi, ha ha ha” lão già áo bào đen cười lên ha hả, phất tay ném ra bốn cái lệnh bài màu đen, to cỡ bàn tay, một mặt in hình U Minh Thánh Mẫu, một mặt in hình Thiên Sát Minh Vương, bên dưới có khắc những dòng cổ ngữ rất kỳ lạ. Bốn cái lệnh bài lơ lửng bay đến trước mặt bốn người Độc Thần, Ngọc Dương Tử, Qủy Vương và Tam Diệu Tiên Tử.

Bốn người cầm lấy lệnh bài ngắm nghía, sắc mặt bốn người từ từ chuyển sang trắng bệch, vật trên tay bọn họ đúng thật là Thánh Điện Lệnh được ghi chép trong truyền thuyết. Thánh Điện Lệnh được làm từ kỳ thiết từ trên trời rơi xuống, cứng rắn lạ thường, hai mặt in hình U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương, phía dưới có khắc tổng cương tu luyện của Thánh Giáo các đời. Thánh Điện quy định rằng khi thấy Thánh Điện Lệnh thì như gặp Điện Chủ, từ khi Hắc Tâm Lão nhân bị phe chánh đạo đánh bại thì Thánh Điện Lệnh cũng đã mất tích, chỉ còn lại ghi chép được lưu lại trên Thánh Điện ở Man hoang mà thôi.

Bốn người hít sâu một hơi sau đó vội vã quỳ xuống:

“ Điện Chủ”

Thanh Long và Tần Vô Viêm thấy vậy cũng kinh dị quỳ xuống theo.

“ Thế nào? Đã nhận ra ta rồi à” Lão già áo bào đen cười khẩy nói.

“ Thuộc hạ tham kiến Điện Chủ” bốn người cùng nhau lên tiếng.

“ Thôi, các ngươi đứng lên đi” Lão già áo đen phất tay áo nói.

Sáu người đồng thanh đáp: “ Dạ”

“ Chắc các ngươi đang tự hỏi ta tên gọi là gì và tại sao ta lại xuất hiện trước mặt các ngươi lúc này chứ?” Lão già cười nói.

“ Thuộc hạ không dám” sáu người đồng thanh nói.

“ Ta từng được gọi là Vô Cực Thiên Tôn, là Điện Chủ đời bốn mươi hai của các ngươi, cách đây 1200 năm trước ta tu luyện đạt đến bình cảnh, lúc đó ta cảm giác nếu đột phá cửa ải này sẽ đạt đến cảnh giới Chân Tiên như trong truyền thuyết từng đồn đãi, vì vậy ta đã bế sinh tử quan để phá ải. Nhưng người tính không bằng trời tính, ta đúng là đã đạt đến cảnh giới Chân Tiên nhưng thời gian cũng đã trôi qua ngàn năm, Thánh Giáo giờ đây đã suy vi đến trình độ này.” Lão già áo bào đen cảm khái kể.

“ Điện Chủ, ngài đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên trong truyền thuyết?” Độc Thần ngạc nhiên hỏi.

“ Đúng vậy, ngươi muốn thử một chút không?” Lão già áo bào đen cười nói.

“ Điện Chủ, thuộc hạ không dám” Độc Thần xua xua tay nói, thần sắc lo lắng.

“ Có gì mà không dám chứ” Lão già áo bào đen vừa nói vừa đưa ra tay trái, quang mang bỗng bao lấy tất cả sáu người trong phòng.

Khi mọi người nhìn lại lần nữa thì thấy bản thân đang đứng tại đại sảnh của Thánh Điện, ở Man hoang.

“ Thật là kinh thế hãi tục, Điện Chủ thần thông phi thường, thuộc hạ bội phục” Độc Thần cung kính hướng lão già áo đen nói.

Các đệ tử Thánh Giáo đang canh gác tại Thánh Điện lúc này tấp nập chạy lại bái kiến bọn người Ngọc Dương Tử, Độc Thần.

“ Thuộc hạ bái kiến Đường Chủ, bái kiến các vị tiền bối”

“ Các ngươi mau bái kiến Điện Chủ, Điện Chủ đã quay trở về Thánh Điện, từ nay tất cả chúng ta đều phải nghe lệnh của Điện Chủ, ngươi mau thông báo với các đệ tử Thánh Giáo khác tin tức này” Ngọc Dương Tử nói.

“ Thuộc hạ bái kiến Điện Chủ, Điện Chủ Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế” các đệ tử Thánh Giáo hướng về phía lão già áo đen đồng thanh hô to.

“ Tốt, các ngươi đứng lên đi” Lão già áo đen phất tay nói.

“ Dạ, Điện Chủ”

“ Chúng ta đến đại điện nói chuyện đi” Lão già cười nói.

Mọi người lần lượt đi theo lão đến đại điện, từ mấy trăm năm nay bởi vì Thánh Điện không có Điện Chủ nên đại điện chỉ có sắp hai hàng ghế đối diện nhau, ở phía trên không hề có chủ tọa. Lão già thấy cảnh này thì không hài lòng, phất tay một cái, lập tức từ trong không khí xuất hiện một cái ghế to lớn làm bằng vàng ròng, cái ghế lơ lửng trên không trung từ từ đáp xuống phía trên của đại điện. Lão già lại phất tay một cái, ở phía dưới đại điện lập tức xuất hiện bốn hàng ghế sơn son thiếp vàng, sắp xếp chỉnh tề.

“ Mọi người ngồi xuống đi” Lão già hướng mọi người nói rồi đi đến ngai vàng ngồi xuống.

Bọn Qủy Vương, Độc Thần, Ngọc Dương Tử, Tam Diệu Tiên Tử lập tức vào ngồi vị trí đầu của bốn hàng ghế, Thanh Long và Tần Vô Viêm thì ngồi ở vị trí thứ hai.

“ Các ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì nói đi, ta cũng muốn biết tình hình của Thánh Giáo hiện nay” Lão già lên tiếng nói.

Qủy Vương đứng lên kể hết tất cả sự tình về Thánh Giáo mấy trăm năm qua và cả đến sự việc xảy ra ở Lưu Ba Sơn gần đây.

“ Cũng vẫn là Thanh Vân Môn, thật đáng giận” Lão già phẫn nộ hét lớn.

“ Đúng vậy, thưa Điện Chủ, xin Điện Chủ ra mặt vì chúng thuộc hạ, tiêu diệt Thanh Vân Môn” bốn người bọn Qủy Vương lập tức đứng lên chắp tay nói, vẻ mặt hết sức thành kính.

“ Được, điều đó là tất nhiên, các ngươi không nói ta cũng sẽ tiêu diệt Thanh Vân Môn” Lão già cười nói.

“ Thật tốt quá, chúng thuộc hạ cám ơn Điện Chủ” Bọn Qủy Vương vui mừng nói.

“ Các ngươi bây giờ phải chấn chỉnh lại môn phái của mình, không được đấu đá lẫn nhau, nếu ta biết được người nào đấu đá, gây chia rẽ trong bốn môn phái, ta sẽ đích thân trừng phạt, có biết chưa?” Lão già nghiêm mặt nói.

“ Thuộc hạ tuân mệnh” bốn người giật mình đồng thanh nói.

“ Bây giờ ta sẽ truyền thụ cho các ngươi ba quyển Thiên Thư, các ngươi hãy ra sức tu luyện để phát dương quang đại Thánh Giáo chúng ta, bốn người các ngươi tiến lại đây” Lão già lớn tiếng nói.

Mọi người nghe Điện Chủ truyền thụ ba quyển Thiên Thư thì phấn khởi vô cùng, vội vã tiến đến. Lão già phất tay, bốn quầng sáng đánh thẳng vào mi tâm của bốn người, trong phút chốc tâm trí của họ đã khắc sâu khẩu quyết của ba quyển Thiên Thư, bốn người thấy vậy mừng rỡ không thôi, luôn miệng đa tạ Điện Chủ ban ơn.

“ Trong Thánh Giáo của ta không thể có kẻ tàn tật được” Lão già vừa nói vừa hướng nhìn Thanh Long thánh sứ.

Thanh Long giật mình bất giác sờ qua tay trái của mình, ánh mắt đầy cảm khái.

“ Thanh Long, ngươi tiến đến đây, ta sẽ khôi phục lại cánh tay trái cho ngươi” Lão già cười nói.

Thanh Long không thể tin vào tai mình, vội vã tiến đến: “ Điện Chủ, ngài nói là thật?”

“ Đương nhiên là thật, tuy nhiên ngươi phải chịu đau đớn một chút” Lão già híp mắt cười nói.

“ Dạ vâng, đa tạ Điện Chủ” Thanh Long nghiêm mặt nói.

“ Ta bắt đầu đây” Lão già vừa nói vừa giơ lên tay trái, một luồng sáng từ tay lão đánh thẳng về phía Thanh Long thánh sứ, chỉ trong phút chốc cánh tay trái bắt đầu mọc lại từ bả vai, đầu tiên là xương cốt, sau đó là cơ thịt, cuối cùng là lớp da. Thanh Long thánh sứ có vẻ vô cùng đau đớn, hàm răng cắn chặt đến nỗi chảy máu.

Mọi người há hốc mồm bởi cảnh tượng thần kỳ trên nên không ai nói lời nào, chỉ một lúc sau, cánh tay trái của Thanh Long đã được tái tạo hoàn tất, Thanh Long lúc này thập phần kích động, vội vã quỳ xuống bái tạ.

“ Thuộc hạ đa ta Điện Chủ ban ân”

“ Chuyện nhỏ thôi, ngươi đứng lên đi” Lão già phất tay cười nói.

“ Dạ Điện chủ” Thanh Long cung kính nói.

“ Các ngươi về môn phái chấn chỉnh lại thuộc hạ, nâng cao tu vi bản thân, sáu tháng sau chúng ta sẽ xuất phát tiêu diệt Thanh Vân Môn, có nghe rõ chưa?” Lão già lớn tiếng nói.

“ Thuộc hạ tuân lệnh” sáu người đồng thanh lên tiếng.

“ Tốt, các ngươi lui đi” Lão già nói xong phất tay một cái, sáu người lập tức biến mất không thấy đâu nữa, các đệ tử Thánh Giáo canh gác tại Thánh Điện âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

“ Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây” Lão già ngồi trên ngai vàng âm thầm cười nói.

Lão già áo bào đen này thật ra là một phân thân của Lâm Phong khi sử dụng Infinity Gauntlet, chức năng này cho phép hắn có thể cùng một lúc xuất hiện tại hai vị trí khác nhau nhưng sức mạnh vẫn không thay đổi. Vào lúc này, Lâm Phong cùng lúc có mặt tại Thanh Vân Môn và Thánh Điện ở Man Hoang.