Một tháng sau, tại Kiếm Phần.

Kiếm Phần chính là nơi cắm hai thanh Anh hùng kiếm do Đại Kiếm Sư đúc thành. Đại Kiếm Sư đúc kiếm cũng đúc tâm, cho nên kiếm tâm của Anh hùng kiếm buộc phải có người có tư chất Thiên kiếm mới xứng với nó.

Hai thanh Anh hùng kiếm cắm tại Kiếm Phần đã rất nhiều năm, có vô số kiếm thủ nghe danh mà tìm đến, tuy nhiên bọn họ tư chất có hạn cho nên đều không được Anh hùng hiếm chọn lựa, cuối cùng thất vọng ra về. 

Những kiếm thủ sau khi thấy Anh hùng kiếm bất phàm, cảm thấy thanh kiếm theo họ từ trước đều không còn giá trị nữa nên đều bỏ lại Kiếm Phần. Nhiều năm tháng trôi qua, số kiếm bị bỏ lại đây đã đến hàng vạn thanh, nơi đây trở thành một nghĩa địa kiếm vô chủ.

Giờ đây, đứng giữa nghĩa địa kiếm vô chủ này là hai thân ảnh sừng sững như cự kiếm, khí thế xông tận mây xanh. Xung quanh hàng vạn thanh kiếm bất giác run động làm phát ra những thanh âm ù ù.

Cách đó không xa, rất nhiều kiếm thủ đang tập trung quan sát lấy hai người. Trận chiến lần này là trận chiến của huynh đệ, không liên quan đến người ngoài, nhưng đây lại là một trận chiến đỉnh cao của kiếm đạo nên ai cũng muốn xem tận mắt.

“ Thiên Hạ ca ca, đệ muốn ghi chép lại trận chiến này của hai vị tiền bối” 

Tiểu Vũ lúc này đã lấy ra giấy bút, định bụng sẽ tường thuật lại trận chiến đỉnh cao này trên giấy. Từ sau khi cùng Võ Vô Địch tách ra, Tiểu Vũ cùng với Võ Thiên Hạ đến Hàng Châu mở ra Võ Gia Thiên Hạ chuyên sưu tầm các loại bí tịch võ công và ghi chép các trận chiến trong thiên hạ, đây là việc làm Tiểu Vũ cảm thấy rất thích.

“ Ừm, đệ tập trung tinh thần ghi chép đi, ta sẽ hộ vệ” Võ Thiên Hạ khoanh tay cười nói.

“ Mình phải giữ trạng thái tốt nhất để ghi chép lại trận chiến đỉnh cao này vào Thiên Tà Chiến Giám” Tiểu Vũ gật đầu, hít sâu một hơi.

Ở cách đó không xa, một đoàn người cũng vừa phi thân đáp xuống, những người này mặc trường bào màu xanh da trời, sau lưng có thiêu một chữ Thiên màu đen, dẫn đầu đám người là bốn người thanh niên khí thế bất phàm.

“ Các ngươi xem, người của Thiên Môn cũng đã đến”

“ Không biết bọn họ định làm gì?”

“ Thiên Môn người đông thế mạnh, nếu né tránh được thì nên né tránh”

Đám đông thấy đoàn người áo xanh thì âm thầm bàn tán, những người đứng gần cũng bất giác rời khỏi, đi đến nơi khác quan chiến.

“ Long đại ca, tay phải của lão già đó là do huynh chặt?” Dịch Phong, tay cầm Đại Tà Vương bước đến bên cạnh Kiếm Thánh cười nói.

Kiếm Thánh không nói gì chỉ gật đầu một cái, ánh mắt vẫn quan sát động tĩnh của hai người Vô Danh và Mộ Ứng Hùng trên Kiếm Phần.

“ Được lắm, đệ quả thật muốn lĩnh giáo Lục Diệt Kiếm 23 của huynh, Tà Vương Thập Kiếp của đệ sẽ không thua đâu” Dịch Phong ánh mắt lóe lên tinh quang, cười khà khà nói.

“ Tà Vương Thập Kiếp của đại sư huynh quả thật quá lợi hại, bọn đệ song đao hợp kích mà vẫn không ăn thua” Thần Phong nghe Dịch Phong nói thì xen vào góp vui. Sau sự kiện ở nước Phù Dư trở về, Thần Phong cùng với Lam Vũ đã mấy phen giao chiến với Dịch Phong nhưng đều nhận phải thất bại.

“ Đại sư huynh thật may mắn khi kiếm được thanh đao này, nhưng đệ nghĩ Tà Vương Thập Kiếp tuy rằng mạnh nhưng cũng không sánh được với Lục Diệt Kiếm 23 của Long đại ca” Lam Vũ đứng bên cạnh nghe vậy thì mở miệng nói.

“ Tên tiểu tử ngươi chắc là chưa phục phải không? Muốn lĩnh giáo mấy kiếp của ta nữa chứ?” Dịch Phong miệng cười tươi nhưng ánh mắt băng lãnh nhìn Lam Vũ nói.

“ Ấy, đệ nào có ý đó” Lam Vũ nghe vậy thì phất phất tay, cười khổ nói. Hắn không thể ngờ sau khi Dịch Phong lấy được Đại Tà Vương thì thực lực cấp tốc phi thăng, bỏ lại hắn xa xa phía sau.

“ Mấy đệ thôi đi, bọn họ sắp động thủ rồi” Kiếm Thánh nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn quan sát vào Kiếm Phần.

Hai người Vô Danh và Mộ Ứng Hùng vẫn bất động nhưng trên miệng liên tục đọc ra các loại kiếm quyết thượng thừa để khắc chế nhau.

Chỉ trong phút chốc, đám người quan sát đã như sa vào kiếm đạo của Thiên Kiếm và Tuyệt Kiếm, không thoát ra được. Một số người cảnh giới yếu trực tiếp ngồi quỵ xuống đất, ánh mắt hoảng loạn, bởi vì cảnh giới kiếm đạo trước mắt đã quá cao so với sở học cả đời của họ.

“ Hai vị tiền bối kiếm quyết thật khủng bố, mình viết thật muốn không theo kịp” Tiểu Vũ cố gắng ghi lại những gì hai người Vô Danh nói, trong khoảnh khắc cánh tay đã tê cứng.

Hiệp thứ nhất tỷ thí bằng kiếm quyết kết thúc, Vô Danh và Mộ Ứng Hùng bất phân thắng bại, bước sang hiệp thứ hai, thi đấu kiếm trận.

Mộ Ứng Hùng huy Đan Tâm Kiếm, kiếm khí dẫn động, trong nháy mắt hàng vạn thanh kiếm trong Kiếm Phần bay vút lên bao quanh lấy Vô Danh.

“ Đệ hãy tận lực phá giải trận kiếm Thập Diện Mai Phục này xem”

“ Trận này của huynh đã cao hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn có cách phá giải”

Vô Danh nhanh chóng vung Anh Hùng kiếm, tấn công trực diện vào hướng Bắc của trận pháp. Ngay lập tức, trận kiếm từ từ giãn ra, sau đó bị Vô Danh triệt tiêu nhanh chóng.

“ Điểm phá trận này là ở đế vị phương Bắc” Vô Danh ôn tồn nói.

“ Khá lắm, chỉ 3 chiêu đã phá xong trận kiếm này” Mộ Ứng Hùng không khỏi cảm thán.

“ Đại ca, tới lượt đệ bố trận”

Vô Danh huy động hàng vạn thanh kiếm bố trí thành hình dạng tường thành, ngăn đôi hai người, tầng tầng lớp lớp.

“ Đệ vẫn như vậy, trường thành bằng kiếm này chính là 1 chiêu trong Bi Thống Mạc Danh, mỗi lần đệ xuất chiêu này đều có sát ý theo hướng đông, vì vậy điểm phá trận chính là đông vị” Mộ Ứng Hùng nhanh chóng sử kiếm tấn công, phút chốc tường thành bằng kiếm tầng tầng lớp lớp đã bị tan rã.

Hai người Vô Danh, Mộ Ứng Hùng đứng bất động nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều trở nên tĩnh lặng. Hai người trầm lặng, khiến cho các kiếm thủ quan chiến xung quanh cũng im lặng chờ đợi.

Hai người rốt cục động, thân pháp nhanh như lôi điện tấn công lẫn nhau, Anh Hùng Kiếm và Đan Tâm Kiếm qua lại đối chiến nhưng đặc biệt không hề chạm nhau.

“ Tại sao kiếm của họ không hề chạm nhau” Thần Phong quan sát trận chiến ngạc nhiên hỏi Kiếm Thánh.

“ Bọn họ đang dùng Du Kiếm để giao chiến, hai người đều thuộc lòng đường kiếm của đối phương, kiếm chiêu lại không sai một li nào, tuy nhiên độ hung hiểm lại cao phi thường” Kiếm Thánh nhàn nhạt trả lời.

Hai người sau khi giao chiến trên trăm chiêu, rốt cục dừng lại.

“ Đủ rồi, kiếm đối với chúng ta đã vô vị, không còn kiếm nữa, giờ chỉ còn là trận chiến giữa hai huynh đệ ta” Mộ Ứng Hùng buông tay ra, Đan Tâm Kiếm như hỏa tiễn cắm ngập vào vách núi.

“Được” Vô Danh cũng đồng loạt làm theo Mộ Ứng Hùng.

Hai người bỗng nhiên nội lực bùng phát, thân hình sừng sững như hai thanh cự kiếm, kiếm khí xông tận trời xanh.

Thân pháp nhanh như lôi điện, hai người ngón tay vận thành kiếm, điểm vào đối phương. Chỉ trong phút chốc, trên thân người nào cũng dính vài đạo vết thương. Thịt và máu hai người hóa thành vạn vạn kiếm quang làm cho xung quanh Kiếm Phần bị oanh tạc tan nát.

Lúc này hai người đã hóa thành kiếm, kiếm khí tung hoành, khiến trời long đất lở. Cuộc chiến của hai người đã siêu việt ra khỏi võ đạo, bước sang xu hướng tiên đạo.

“ Vô Thiên Tuyệt Kiếm – Vạn Kiếm Đồng Bi”

“ Mạc Danh Kiếm Pháp - Danh Chấn Giang Hồ”

“ Ầm... Ầm...”

Trong lúc nhất thời, hai người đã mở ra Vô Cực Kiếm Giới, một nơi không có trời cũng không có đất, chỉ có kiếm ý liên miên bất tuyệt, nơi đây chính là nơi mỗi kiếm thủ điều truy cầu lúc sinh thời.

“ Ha ha ha... Ma Khôi ta cuối cùng cũng thoát ra được”

“ Kiếm Ngục ta quyết không quay về Kiếm Giới nữa, ta phải chơi cho đã... he he he”