Đám lão giả cùng với cô bé tên tiểu Qủa chạy đến nơi đặt quan tài của Đông Phương Thương Long.

“ Tiểu Qủa, bây giờ chỉ có con mới khai mở được sức mạnh, để giữ cửa ải cuối cùng này” lão giả nắm tay cô bé nói.

“ Gia gia, nếu con tiếp nhận sức mạnh của tổ tiên, con phải giết rất nhiều người, con quả thật không muốn đâu” tiểu Qủa gương mặt ngây thơ muốn khóc nói.

Đám lão giả nghe vậy thì quỳ sụp xuống đất nói: “ Tiểu Qủa, gia gia biết con tâm địa thiện lương nhưng đến nước này, đành phải có người hy sinh, xem như các gia gia cầu xin con”

“ Các gia gia, đừng làm vậy mà, con đồng ý... con đồng ý” tiểu Qủa hốt hoảng vội đỡ lấy gia gia dậy.

“ Tiểu Qủa, con mau đi đi”

Tiểu Qủa non nớt chạy đến nơi đặt quan tài của Đông Phương Thương Long, cô bé đã không còn sự lựa chọn, số mệnh của truyền nhân Đạo đế đã định, làm sao cô bé có thể quyết được?

Khi đến gần Long Huyệt, một luồng sức mạnh nâng tiểu Qủa lên trên nắp quan tài, bàn tay nàng chạm vào mặt đá, lập tức trên nắp quan tài xuất hiện vết nứt. Rồi quan tài đá bỗng nhiên sụp đổ làm cho tiểu Qủa bị rơi xuống. Tuy nhiên, một luồng sức mạnh huyền bí nâng đỡ làm cho tiểu Qủa không hề hấn gì.

Đứng trước bức tượng Thương Long khổng lồ, Tiểu Qủa bỗng cảm thấy một cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vì đối với nàng, Thương Long là biểu tượng gia tộc nàng tôn thờ.

Trên bệ đá hình rồng, một viên xá lợi màu vàng đang lơ lửng, tỏa ra quang mang như đang kêu gọi nàng. Tiểu Qủa biết đây chính là Thương Long xá lợi, tích lũy sức mạnh cấp Thần Ma của Đông Phương Thương Long.

Nàng từ nhỏ đã được gia tộc giáo dục sẽ thừa hưởng sức mạnh của Thương Long xá lợi nhưng nàng cũng biết khi nàng nhận được sức mạnh này, nàng sẽ phải giết rất nhiều người và có kết cục là hao tận tinh nguyên mà chết.

Nhưng việc đã đến nước này, nàng không thể không chấp nhận số phận, nếu không khi Long Huyệt bị phá, sẽ càng thêm nhiều người phải chết.

Nước mắt chảy dài trên má, tiểu Qủa từ từ cầm Thương Long xá lợi đưa vào miệng nuốt xuống, một luồng sức mạnh kinh khủng nâng nàng lên không trung, lúc này nàng cảm giác cơ thể mình như bị thiêu cháy từ bên trong, nàng đau đớn hét lớn nhưng không nghe được âm thanh của mình.

Trong Tàng Long Huyệt tầng thứ ba, lúc này Diệt Minh đã bị Thánh Vương một kiếm đứt đầu, cửa ải thứ ba chính thức bị phá. Bỗng nhiên, một thân ảnh màu đỏ nhanh như quỷ mị cướp lấy thi thể của Diệt Minh.

Khi mọi người định thần nhìn lại thì phát hiện đó là một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi, tuy nhiên ánh mắt của nàng đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, trên thân thể tỏa ra khí thế kinh khủng.

“ Diệt Minh ca ca, ta sẽ không để kẻ nào hãm hại huynh được sống” cô bé để thi thể Diệt Minh trên bệ đá sau đó từ từ đứng dậy, ánh mắt lăng lệ nhìn đám người Thánh Vương.

Cô bé này không ai khác chính là tiểu Qủa sau khi phục dụng Thương Long xá lợi. Gương mặt của nàng đã không còn nét thơ ngây vốn có mà chỉ còn sự thống khổ, khí tức trên người nàng lúc này đã đề thăng đến Thần Ma chi cảnh, tuy nhiên sinh mệnh của nàng cũng nhanh chóng bị hút đi.

“ Tất cả chết hết cho ta, Thương Long Đế Kiếm”

Thanh âm của tiểu Qủa vang lên, triệu triệu kiếm khí màu đỏ máu từ thân thể nàng bỗng xuất hiện cuồn cuộn vây chặt lấy đám người Thánh Vương.

Thương Long Đế Kiếm, võ học mạnh nhất của Đông Phương Thương Long, kiếm khí tựa hư lại thực lao thẳng đến từng người, chỉ trong nháy mắt, đám thuộc hạ của Thánh Vương, ngoại trừ Nhan Hội và Tử Lộ bị kiếm khí làm bị thương thì đều vong mạng dưới kiếm khí cuồn cuộn ào tới.

Thánh Vương, Phong Vân đều phải cật lực đánh ra từng chiêu mạnh nhất của mình để chống lại.

“ Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, hai ngươi giúp ta chặn lại người này, ta phải đi phá Long Huyệt, ta hứa sau khi xong việc ta sẽ thả ra người thân của các ngươi” Thánh Vương phi thân lùi ra sau, lớn tiếng hướng Phong Vân nói.

Phong Vân im lặng không nói, thể hiện đã chấp nhận điều kiện này, hai người sẽ không lùi bước trước đối thủ mạnh mẽ trước mặt.

Thánh Vương cũng không để ý đến Phong Vân, nhanh chóng phi thân như bay đến vị trí Long Huyệt.

“ Vân sư huynh, chúng ta ra tay thôi” Nhiếp Phong nhìn Bộ Kinh Vân ôn tồn nói, Bộ Kinh Vân gật đầu, cả hai người lập tức hành động.

“ Kiếm Lưu Tinh”

“ Kiếm Lưu Vân”

“ Kiếm Lưu Ngân”

“ Phong Thần Nộ”

Bộ Kinh Vân không động thì thôi, đã động thì trời long đất lở, Tam Bá kiếm lần lượt thi triển xông thẳng vào lưới kiếm Thương Long trước mặt.

Nhiếp Phong thân hình nhanh như gió, gấp như điện, từng cước sử ra phá tan lưới kiếm chằng chịt bao quanh.

“ Vân sư huynh... hợp công”

“Ma Ha Vô Lượng”

Phong Vân phi thân lên cao, khí thế trên thân cấp tốc xoay tròn, trong tích tắc hình thành một vòi rồng màu đen cuốn lấy triệu triệu kiếm khí hình Thương Long đang nhe nanh múa vuốt.

“ Lôi Lệ Phong Hành”

“ Bài Sơn Đảo Hải”

Phong Vân liên tiếp sử ra Phong Thần Thoái và Bài Vân Chưởng, đánh tan hàng triệu triệu kiếm khí, một kích hung mãnh tấn công hạch tâm của Thương Long kiếm khí, cũng chính là chân thân tiểu Qủa.

“ Ầm”

Tiểu Qủa trong lúc bất ngờ bị một kích khủng bố từ Ma Ha Vô Lượng đánh lên bụng, Thương Long Xá lợi vô tình bị đánh văng ra khỏi miệng của nàng.

Một thân ảnh màu trắng nhanh như quỷ mị chụp lấy Thương Long Xá lợi rồi dìu lấy tiểu Qủa lúc này đã ngất xỉu.

Khi mọi người nhìn kỹ lại thì thấy đó là một thanh niên tóc bạch kim, thân mặc bạch bào, người thanh niên này gương mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén có thần, đặc biệt trên trán có ấn ký hình lưỡi kiếm.

“ Cô bé tội nghiệp, đã bị vật này hút hết sinh khí” chàng thanh niên nhíu mày nhìn gương mặt nhăn nheo già nua của tiểu Qủa, cảm thán nói.

Chàng thanh niên nhanh chóng lấy ra từ trong túi một viên châu màu tím, nhét vào miệng tiểu Qủa rồi vận kình cho nàng nuốt xuống.

Chỉ trong tích tắc, gương mặt của tiểu Qủa đã hồng nhuận trẻ trung trở lại là một cô bé mười bốn tuổi.

“ Tên kia, giao ra xá lợi trên tay ngươi, nó thuộc về sư phụ của ta” Nhan Hội ôm vết thương trên ngực chỉ tay về chàng thanh niên tóc bạch kim hét lớn.

“ Ngươi nói thứ này” chàng thanh niên mỉm cười mở ra lòng bàn tay nói.

“ Đúng vậy, trả lại cho chúng ta” Tử Lộ đứng bên cạnh Nhan Hội cũng xen vào nói.

“ Thứ lỗi ta không thể phụng bồi, thứ này có ích lợi đối với chúng ta” chàng thanh niên mỉm cười ôn tồn nói.

Bỗng nhiên trên bầu trời phi thân xuống hai thân ảnh, đó là hai nam tử tuấn tú phi phàm, điều đặc biệt là hai thanh niên này có gương mặt giống nhau như đúc, mọi người đều nhận ra đó là một cặp anh em song sinh.

“ Nhị ca, xem như chúng ta hòa nhau” thanh niên áo bào xanh mỉm cười nhìn anh em song sinh của mình nói.

“ Tam đệ, ta biết ngươi đã nhường cho ta, Phong Thần Thoái của ngươi vẫn nhanh hơn ta một chút” thanh niên áo bào tím ánh mắt băng lãnh, phất tay nói.

“ Đệ quả thật không có nhường mà, thôi, chúng ta qua chào Hắc Long đại ca đi” thanh niên áo bào xanh cười hì hì nói.