Lâm Bạch Nam và Mạc Hân Vy tình cờ cũng đến nhà hàng S để đặt cơm. Họ vô tình nhìn thấy ba mẹ con Hạ Ninh Dung. Mạc Hân Vy liền kéo tay bạn trai đi đến.

"Thật tình cờ lại có thể gặp được cô ở đây, đỡ mất công tôi phải đi tìm."

"Cô có chuyện gì?" Hạ Ninh Dung chán ghét

"Cũng không có gì, chỉ là một tuần nữa là đám cưới của tôi và anh Bạch Nam. Tôi sẽ gửi thiệp tới cho cô. Mong cô đến dự." Mạc Hân Vy nói với vẻ đắc ý

"Cô là thật lòng muốn tôi đến?" Hạ Ninh Dung lạnh lùng cười

"Đương nhiên, chỉ sợ ai đó không dám đến." Mạc Hân Vy khiêu khích

"Hạ Ninh Dung, lúc đó em cũng có thể mang cả con theo." Lâm Bạch Nam châm chọc, Mạc Hân Vy đứng bên cạnh cười khẩy

Hạ Ninh Dung siết chặt tay. Cô lại không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn ta? Đôi cẩu nam nữ này là muốn cô mất mặt trước khách đến dự lễ cưới nên mới muốn cô dẫn theo con đến? Tiện thể chứng minh cho mọi người thấy rằng người năm đó sai là cô, người đã phản bội trước là Hạ Ninh Dung cô đây chứ không phải là Lâm Bạch Nam anh ta?

Thấy Hạ Ninh Dung không nói gì, hai người bọn họ vô cùng đắc ý. Lần trước lúc cô mới về nước, họ đã không làm được gì nhưng lần này thì lại khác.

"Sao vậy? Chắc không phải là cô vẫn còn tình cảm với anh Bạch Nam của tôi đó chứ?" Mạc Hân Vy nhếch mép

Cụm từ "vẫn còn tình cảm" như khiến Hạ Ninh Dung bừng tỉnh. Trước đây đúng thật là như vậy, cô chỉ vì cái tình cảm ngu ngốc ấy mà khiến bản thân mất đi lần đầu tiên cho một người đàn ông mà mình chưa từng gặp mặt.

Hạ Ninh Dung đã mất cả sáu năm trời để quên đi thứ tình cảm đáng chết đó, sẽ không bao giờ có chuyện cô vẫn còn luyến tiếc nó.

"Hạ Ninh Dung, tôi nói cho cô biết. Cô dù sao cũng là gái chưa chồng mà đã có con, được tôi mời đến dự đám cưới đã là tôn trọng cô lắm rồi. Cô đừng có mà không đến." Mạc Hân Vy lên giọng

"Ồ? Là đám cưới sao? Đúng là đám mà." Hạ Ninh Dung khinh bỉ

*Cô ta có ý gì? Không phải là đang nói đến đám tang đó chứ? Cô ta dám nói đám cưới của mình là đám tang sao?

Mạc Hân Vy tức giận: "Cô có ý gì hả?"

"Ý tôi là gì chẳng lẽ một người thông minh như cô Mạc đây lại không tự hiểu ra?" Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn

"Cô..." Mạc Hân Vy tức đến không nói lên lời

"Cô đừng có quá đáng. Thứ con cái không có mẹ dạy dỗ như cô để rồi cũng sinh ra một đám không cha như con cô thì không có tư cách mà phán xét đám cưới của chúng tôi." Lâm Bạch Nam tức giận chửi rủa

Hai vai Hạ Ninh Dung run lên bần bật. Lâm Bạch Nam, anh ta đã động đến điều cấm kỵ trong lòng cô. Mẹ là người mà cô không muốn nhắc tới nhất, vậy mà anh ta lại dám mang mẹ cô ra để nói.

Hạ Tử Minh thấy mami của mình có vẻ đã bị giáng một đòn tâm lý quá mạnh, mất khả năng kháng cự. Cậu đang định lên tiếng thì bị một giọng nói khác ngăn lại.

"Thật ngại quá, không biết anh có lầm không nhưng mà hai đứa nhóc này chúng có cả cha lẫn mẹ." Lăng Hàn Nhượng vui vẻ đi tới, anh nháy mắt với Hạ Tử Minh

"Anh là ai? Chuyện này liên quan gì đến anh?" Lâm Bạch Nam cau mày

"Tôi chỉ thấy kiến thức về khoa học của anh đây có vấn đề nên lên tiếng phản bác mà thôi." Lăng Hàn Nhượng nhún vai

Lâm Bạch Nam như hiểu ra vấn đề, anh ta nhếch mép cười khẩy: "Tôi đương nhiên biết điều đó, nhưng ý tôi muốn nói là cô ta sinh con ra mà còn không biết cha của hai đứa trẻ này là ai."

"Ồ? Vậy thì thật xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. Cha của hai đứa nhóc này là tôi." Lăng Hàn Nhượng bình thản

Câu nói vừa thốt ra từ miệng Lăng Hàn Nhượng, ngay lập tức mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh. Mạc Hân Vy không tin vào tai mình, cô ta trợn tròn mắt lên nhìn anh và Hạ Ninh Dung.

Hạ Ninh Dung đột nhiên đứng dậy đi về phía Lăng Hàn Nhượng, cô quay lưng lại với hai người kia, kéo nhẹ ống tay áo anh thì thầm: "Lăng tổng, anh biết mình đang nói gì không vậy?"

Lăng Hàn Nhượng vòng tay qua ôm lấy eo Hạ Ninh Dung, khẽ cúi xuống ghé vào tai cô: "Nhớ phải trả ơn tôi đấy."

Hạ An Chi phấn khích xem cảnh ân ái giữa mami của mình và daddy "tương lai". Hạ Tử Minh nhìn cô nhóc với ánh mắt khinh thường.

Mạc Hân Vy thấy cảnh hai người đang tình tứ trước mặt mình thì tức muốn ói máu, cô ta liền tìm cách chia rẽ: "Anh chắc chắn rằng chúng là con anh?"

"Con tôi chẳng lẽ tôi không biết?" Lăng Hàn Nhượng trả lời đầy tự tin, giọng điệu không một chút lay chuyển

Mạc Hân Vy biết mình không làm được gì thì tức giận bỏ đi, trước đó cô ta không quên nhắc nhở Hạ Ninh Dung đến dự đám cưới của mình.

Sau khi hai người đó rời khỏi, Hạ An Chi vỗ tay khen ngợi: "Chú Hàn Nhượng đúng là quá ngầu."

*Mình có chút thích chú Hàn Nhượng hơn daddy rồi, phải làm sao đây?

"Có gì đâu, thấy người hoạn nạn ra tay cứu giúp thôi mà." Lăng Hàn Nhượng cười cợt

"Lúc nãy dù sao cũng cảm ơn Lăng tổng. Thật ra thì cũng không cần phải làm đến mức đó, tôi bao lâu nay vẫn sống như vậy mà." Hạ Ninh Dung trầm giọng xuống

"Nhưng nếu không có tôi thì có lẽ giờ họ vẫn không buông tha cho cô đâu." Lăng Hàn Nhượng

"Đúng vậy, bởi vậy tôi mới nói cảm ơn anh." Hạ Ninh Dung mỉm cười