Lăng Ánh Nguyệt ghé vào tai anh mình:" Anh hai, anh có thấy những gì em đang thấy không?"

"Ý em là gì?" Lăng Hàn Nhượng khinh thường nhìn em gái

"Chính là đôi mắt đó." Lăng Ánh Nguyệt liếc về phía Khi Thế Dịch

Đúng, chính là đôi mắt. Đây cũng là điều mà Lăng Hàn Nhượng đang thắc mắc nãy giờ, sao có thể coi là trùng hợp được cơ chứ.

"Khi nhị thiếu, không biết anh có anh em thất lạc không?" Lăng Ánh Nguyệt mạnh dạn hỏi

Câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng Lăng Ánh Nguyệt, mọi người liền nhìn về phía cô khẽ chau mày. Khi Thế Dịch mỉm cười không nói gì.

Lăng Hàn Mặc lên tiếng lái sang chủ đề khác: "Không biết lần này về nước cháu đã có dự định gì chưa?"

"Lần này cháu về nước là để thăm mọi người, một phần cũng là vì chuyện năm đó." Khi Thế Dịch nói đầy ẩn ý

*Chuyện năm đó? Rốt cuộc là chuyện gì?

Lăng Ánh Nguyệt hoàn toàn không bắt được tần sóng của cuộc nói chuyện. Cô quay sang hỏi nhỏ vào tai anh trai mình. Sau khi nhận được câu trả lời từ Lăng Hàn Nhượng, Lăng Ánh Nguyệt sửng sốt: "Có khi nào là cô ấy?"

"Không thể." Lăng Hàn Nhượng quả quyết khẳng định

"Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao?" Lăng Ánh Nguyệt vẫn không chịu thua

"Nếu có thì tại sao Khi Gia không tiết lộ?" Lăng Hàn Nhượng vặn lại

Lăng Ánh Nguyệt đột nhiên bày ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, bỗng mắt cô sáng rực lên. Lăng Hàn Nhượng như biết được em gái mình định bày trò gì liền lên tiếng cảnh cáo trước: "Không được đâu đó."

Lăng Ánh Nguyệt cười cợt nhìn anh trai mình...

Sau khi kết thúc bữa tối, Lăng Ánh Nguyệt nhắn tin cho Hạ Ninh Dung.

"Anh Hàn Nhượng đang bị mọi người ép rượu, chị mau đến giải vây."

"Ai nói với em là chị có thể giải vây giúp anh em vậy hả?"

"Anh Hàn Nhượng nói lần nào chị cũng đỡ rượu giúp anh ấy."

*Ôi trời! Mình đi làm thư ký chứ có phải làm người giải vây giúp anh ta đâu. Thật là.

Hạ Ninh Dung thay bộ đồ ngủ ra rồi mặc vào một bộ đồ công sở nghiêm chỉnh. Cô lái xe đi đến địa chỉ mà Lăng Ánh Nguyệt gửi cho, địa chỉ này có cảm giác rất quen thuộc, hình như là cô đã thấy nó ở đâu trước đây.

Chiếc xe Mercedes trắng vừa dừng, Hạ Ninh Dung bước xuống xe. Cô nhìn lên trên bầu trời tối đen, đập vào mắt cô lúc này là hàng chữ "Hắc Kim Hotel" màu vàng kim được in nổi trên tầng cao nhất của tòa nhà hơn trăm tầng.

Vai Hạ Ninh Dung khẽ run lên, những ký ức về đêm hôm đó đột nhiên hiện về như một thước phim quay nhanh.

Đang mải chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, Hạ Ninh Dung bỗng nghe thấy tiếng gọi của Lăng Ánh Nguyệt. Cô hoàn hồn, quay lại nhìn Lăng Ánh Nguyệt: "Anh em đâu?"

"Ở trong ạ." Lăng Ánh Nguyệt cười đầy giả tạo

Hạ Ninh Dung híp mắt nhìn người đối diện nghi ngờ: "Có thật là Lăng tổng ở đây không?"

"Hì hì. "

"Em đang bày trò gì vậy?" Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực

"Thôi nào, mau vào trong thay đồ rồi đi nhảy với em." Lăng Ánh Nguyệt vừa nói vừa đẩy Hạ Ninh Dung vào trong

"Em vậy mà dám lừa chị sao?" Hạ Ninh Dung không phục nhưng vẫn phải vào phòng thay đồ

"Bởi vậy mới nói, đúng là chị rất quan tâm đến anh Hàn Nhượng của em." Lăng Ánh Nguyệt cười cợt

Hạ Ninh Dung lườm Lăng Ánh Nguyệt: "Anh ta là đại boss của chị, không phục tùng thì sao có thể trả nợ?"

"Được rồi được rồi, chị mau thay đồ." Lăng Ánh Nguyệt gật đầu lia lịa rồi đưa cho Hạ Ninh Dung một bộ đồ

Hạ Ninh Dung cầm bộ trang phục mà Lăng Ánh Nguyệt đưa cho bước vào phòng tắm.

Một lúc sau Hạ Ninh Dung bước ra, Lăng Ánh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn cô.

Bộ đồ Lăng Ánh Nguyệt đưa cho là một chiếc váy ngắn màu đen ôm sát cơ thể, làm tôn lên làn da trắng sứ và những đường cong cần có của một người phụ nữ trên người Hạ Ninh Dung.

Lăng Ánh Nguyệt đi xung quanh Hạ Ninh Dung, vẻ mặt không khỏi ngưỡng mộ: "Vòng một, vòng hai, vòng ba. Chuẩn!"

"Em cũng biết chọn đồ đấy nhỉ, chỗ nào cần hở thì đều hở cả." Hạ Ninh Dung cau mày

"Ầy... Đây là bar mà, đâu thể mặc mấy bộ đồ cứng ngắc như vậy được." Lăng Ánh Nguyệt chỉ vào đống quần áo trên tay Hạ Ninh Dung

Hai người vừa từ trong phòng bước ra thì đã bị những ánh mắt khao khát thèm thuồng của mấy gã đàn ông nhìn đến phát ngượng. Sáu năm trước Hạ Ninh Dung cũng đến đây nhưng không hề thấy những cảnh tượng như thế này.

Hạ Ninh Dung thầm nghĩ, khách sạn này thuộc quyền quản lý của Hắc Châu, chắc chắn Hắc Hoàng Thiên ngày ngày đều đối mặt với mấy cô gái như cô bây giờ, anh ta đúng là không thể giữ thân được mà...

Những ánh mắt đầy dục vọng đó không hề giảm đi mà ngày càng tăng lên, nhất là khi Hạ Ninh Dung bước vào căn phòng tràn ngập ánh đèn mập mờ ấy.

Mọi người đều không lạ lẫm gì với Lăng Ánh Nguyệt nhưng ngược lại, họ chưa từng thấy Hạ Ninh Dung xuất hiện ở đây bao giờ. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà giờ mới xuất hiện thì thật tiếc quá, làm con mắt thưởng thức cái đẹp của bọn họ giờ mới được mở rộng.

Hạ Ninh Dung ghé vào tai Lăng Ánh Nguyệt nói lớn vì tiếng nhạc quá to, át cả giọng của cô: "Em sao không đến bar của Lăng Thị, lại đến bar của Hắc Châu?"

"Tuy Lăng Thị là của nhà em nhưng phải công nhận cái gì ở Hắc Châu cũng tốt hơn, từ trai đẹp cho đến dịch vụ chăm sóc khách hàng." Lăng Ánh Nguyệt thao thao bất tuyệt

"Trời đất! Ai lại đi nói xấu nhà mình tâng bốc nhà người như vậy chứ hả?" Hạ Ninh Dung vỗ trán bất lực