Nửa đêm, Hạ An Chi mở mắt tỉnh dậy bắt gặp hình ảnh mami của mình đang ngồi làm việc trước máy tính.

"Mami, con xin lỗi! Con khiến mami phải cực khổ rồi."

Hạ Ninh Dung quay sang vuốt mặt tiểu thiên sứ trước mặt mình, mỉm cười đầy dịu dàng.

"Nếu như có daddy thì tốt, mami sẽ không phải vất vả như vậy." Hạ An Chi nói với vẻ mặt tiếc nuối

Hạ Ninh Dung rơi vào trầm tư. Liệu cô làm vậy có đúng không? Biết tất cả nhưng nhất quyết không chịu tiết lộ, điều này thật sự sẽ tốt cho mọi người sao? Cô có phải là đã quá ích kỷ khi muốn mọi chuyện phải theo ý mình. Nhưng nếu bây giờ nói ra mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn hay là tồi tệ đi?

Hạ Ninh Dung cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt. Đợi cho Hạ An Chi đã chìm vào giấc ngủ say, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Hạ Ninh Dung lang thang một mình trên hành lang bệnh viện, sự cô đơn bao trùm lấy cô. Nó khiến cô nhớ đến cái đêm ở khách sạn. Hôm đó, Hạ Ninh Dung cũng một mình cô độc đi trên hành lang rộng lớn. Chỉ khác là hôm nay cô đã có mục tiêu để tiến lên phía trước. Hạ Ninh Dung của hiện tại không còn cảm giác tuyệt vọng như ngày nào đó, cô biết mình cần phải tiếp tục cố gắng, ít nhất là để có thể bảo vệ được cho hai tiểu bảo bối của cô.

Hạ Ninh Dung chợt nhận ra rằng, thứ khiến con người ta đau khổ nhất chính là tình cảm. Tình cảm là một thứ mong manh dễ vỡ. Nếu như bạn không giữ thật cẩn thận, nó sẽ vỡ tan thành những mảnh vụn mãi mãi không thể hàn gắn nguyên vẹn.

Lăng Ánh Nguyệt nói đúng, Hạ Ninh Dung chính là vì mất niềm tin vào tình yêu nên mới không muốn thật lòng yêu thêm một ai nữa. Tình yêu có thể đưa ta lên tận thiên đường nhưng cũng có thể đẩy ta ngã xuống đáy của địa ngục. Cô không muốn lên thiên đường và cũng càng không muốn bản thân phải rơi xuống địa ngục. Cứ như vậy, làm một người bình thường không phải tốt hơn sao?

Cùng lúc đó, tại biệt thự của Lăng Gia. Có người nào đó đang gay gắt phản đối hôn sự của đời mình.

""Ba mẹ à, giờ là thời đại nào rồi mà còn cái vụ hứa hôn nữa hả?"" Lăng Ánh Nguyệt nhăn mặt nói với hai vị phụ huynh lớn tuổi

"Hôn sự này là do bà cố nội của mấy đứa sắp đặt, vốn dĩ phải được thực hiện từ đời ông nội rồi cơ. Nhưng vì một số lý do nên vẫn chưa thực hiện được, nay đến đời của con, con phải hoàn thành tâm nguyện của hai gia tộc chúng ta chứ." Lăng Hàn Mặc đẩy gọng kính nói

"Ba à, vậy đời của ba thì sao?" Lăng Ánh Nguyệt vặn lại

"Ba làm sao?" Lăng Hàn Mặc nhướng mày

"Cô út đó."

"Ầy, cô út của con không tính." Lăng Hàn Mặc tỏ vẻ thất vọng

"Vậy con cũng sẽ giống cô út." Lăng Ánh Nguyệt tuyên bố

"Ba không cần biết. Sắp tới cậu ấy bay sang bên này đấy, con lo mà tiếp đãi cho tốt. Đừng làm mất mặt ba." Lăng Hàn Mặc khoanh tay trước ngực ra lệnh

"Con không chịu." Lăng Ánh Nguyệt phụng phịu

"Con cứ đi xem thử đi, không được cũng không sao? Mẹ chỉ sợ người ta không đồng ý con thôi." mẹ của Lăng Ánh Nguyệt nhỏ nhẹ

"Bà này, nói như thế chẳng thà kêu nó đừng đi còn hơn. Phải làm ra vẻ ép buộc thì nó mới chịu đi chứ." Lăng Hàn Mặc nói nhỏ vào tai vợ

Nghe vậy Lăng Ánh Nguyệt sướng rơn, cô gật đầu đồng ý đi gặp người đó.

Ngày hôm sau, Hạ An Chi đòi mami cho xuất viện. Cô bé cảm thấy trong bệnh viện quá nhàm chán, không được gặp bạn bè cũng chẳng được chơi đàn. Hạ An Chi muốn chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi sắp tới của mình.

Lúc Hạ Ninh Dung đang làm thủ tục xuất viện và thanh toán viện phí. Hạ An Chi ngồi đợi cô ở băng ghế, đúng lúc Hắc Lãnh Thần đi qua. Hạ An Chi vẫy tay gọi cậu lại.

Hắc Lãnh Thần đi đến: "Em bị bệnh sao?"

Hạ An Chi gật đầu: "Em bị đau bụng do ăn nhiều đồ linh tinh quá. Hôm nay em mới được xuất viện."

"Em nhập viện lúc nào vậy?" Hắc Lãnh Thần lo lắng hỏi

"Sau hôm tổ chức tiệc nướng đó." Hạ An Chi nhớ lại

"Anh đã nghĩ đến rồi mà, ăn đồ nướng trực tiếp với than như vậy không tốt. Đồ ăn sẽ bị ám khói, lần sau đừng ăn đồ nướng nữa." Hắc Lãnh Thần càu nhàu

Hạ An Chi ngẩn người, người anh này từ lúc nào lại nói nhiều như thế? Ban đầu chẳng phải rất lạnh lùng hay sao? Sao giờ lại giống với anh Hạ Tử Minh như vậy? Không phải là bị lây tính cách của Hạ Tử Minh rồi chứ? Không ổn rồi!

"Đang nói chuyện với ai vậy?"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau Hắc Lãnh Thần. Cả hai cùng nhìn về phía người đó.

Hạ An Chi sau khi đã xác nhận người đàn ông trước mặt là ai liền đứng dậy, cúi đầu chào: "Cháu chào chú ạ."

Hắc Hoàng Thiên bất ngờ nhìn cô bé trước mắt.

"Con mới quen." Hắc Lãnh Thần lạnh lùng đáp

"Cháu lại gặp chú rồi." Hạ An Chi vui vẻ

Hắc Hoàng Thiên nhìn xung quanh: "Lần này lại đi một mình?"

Hạ An Chi quay sang nhìn Hắc Lãnh Thần, cậu khẽ lắc đầu.

"Đúng ạ." Hạ An Chi dõng dạc trả lời

Hắc Hoàng Thiên cũng không có gì quá bất ngờ, anh nghĩ trẻ con cần tự lập từ sớm. Nhưng đúng thật rất trùng hợp, vậy mà tiểu thiếu gia nhà anh lại cũng quen với cô bé này.

"Đi thôi." Hắc Hoàng Thiên ra lệnh

Hắc Lãnh Thần tạm biệt Hạ An Chi rồi theo daddy đi vào trong, theo sau còn có mấy chục vệ sĩ mặc vest đen cũng đi cùng.

Hạ An Chi thầm nghĩ, thân phận của daddy cô bé chắc hẳn rất không tầm thường. Rất phù hợp làm người bảo vệ cho ba mẹ con cô bé...