(Không chỉ là thân thủ, cái đáng sợ phải là tố chất chứ? Ở trong tình huống đó, chỉ chậm một giây thôi là không còn mạng nữa rồi, trong video hai người đều rất bình tĩnh!)   

(Khoảnh khắc nắm lấy tay trong không trung ấy....tôi không muốn thừa nhận tôi đã gập đầu lạy rồi....)  

Advertisement

(Một người dám nhảy, một người dám đón lấy, loại tín nhiệm này....là tình bạn cách mạng qua hai lần cứu mạng lẫn nhau đây sao?)   

Lý Song Song là người tận mắt chứng kiến chuyện này, lại là một fan, có một số lời vốn dĩ không nên nói, thế nhưng cô không nhịn nổi, đăng lên weibo video mà bản thân ghi lại toàn bộ quá trình.   

“Cảnh tượng trong video không kinh hãi bằng một phần vạn so với tận mắt chứng kiến, tôi là fan của Bạc thần, không sai, thế nhưng lúc này tôi muốn nói là, diễn viên võ thuật Khương thật sự quá thần kỳ.”    

“Mọi người có chú ý ở trong video, tốc độ phản ứng sau khi cô ấy nhảy vào ban công liền quay người lại cứu Bạc thần không? Video này chưa hề qua chỉnh sửa, tốc độ này thực sự chỉ có chưa tới một giây.”   

“Nếu cô ấy muộn hơn một chút, hoặc là Bạc thần chậm bớt một giây, cả người đều sẽ rơi xuống rồi, rốt cuộc là tim của hai người này khỏe cỡ nào vậy?”    

“Chỗ đáng sợ nằm ở một phút ba lăm giây cuối cùng, tôi phóng to lên nhìn rồi, lúc này phải cảm ơn chiếc điện thoại phóng đại năm mươi lần của tôi, mọi người nhìn thấy chưa? Thế mà bọn họ lại đang cười đấy!! lại còn đang nói chuyện!”    

“Ở trong tình huống đó, còn có thể cười được, lại còn có thể trò chuyện vui vẻ!!”     

“Đây có còn là người không?  Bạc Hạc Hiên đỉnh của đỉnh, diễn viên võ thuật Khương đỉnh của đỉnh! Tình bạn cách mạng này thật sự khóa chốt luôn rồi!”  

Thông tin trên mạng bùng nổ.    

Mà hai đương sự lúc này đang ở trong thang máy, đi xuống hầm giữ xe.    

Sau khi vào thang máy,  Bạc Hạc Hiên nhìn bóng lưng phản chiếu trong thang máy của Khương Mạn, ánh mắt sâu thẳm khẽ động.  

Anh đột nhiên cởi áo sơ mi trên người xuống, buộc vòng qua eo của  Khương Mạn.  

“Làm gì vậy?”  Khương Mạn buồn bực nhìn anh.  

Bạc Hạc Hiên lại ấn nút tầng một, đưa chìa khóa xe cho cô: “cô xuống tầng hầm giữ xe trước đợi tôi.”    

Khương Mạn không hiểu gì cả, đợi thang máy xuống tới tầng một, sau khi Bạc Hạc Hiên di ra, cô cởi chiếc áo sơ mi buộc ở eo rồi nhìn ra đằng sau.  

Ánh mắt hướng về vách kính trong thang máy, cô sững người, khóc không ra nước mắt.    

Cô nhìn thấy đằng sau quần mình có một mảng lớn màu đỏ sẫm, giống cảnh mà mỗi tháng các cô  gái đều phải trải qua trong đau đớn.   

Nhưng mà Khương Mạn vẫn chưa tới tháng mà!  

Cô lấy tay chùi chùi, xác định là quần của cô bị dính phải sơn còn chưa khô, chắc là lúc ngã xuống lầu không cẩn thận quẹt vào đâu đó.     

Liên tưởng với trước đó Bạc Hạc Hiên mua cho cô nước đường đỏ,  Khương Mạn lập tức hiểu ra.  

Haizzz....  

Thật rắc rối!