Tề quân sáng sớm liền bắt đầu bận túi bụi. Ngày hôm nay phải đón Công chúa qua sông, sau đó bắt đầu khổ hạnh tăng tốc chạy về Lâm Truy thành.
Ngô Củ từ trong doanh trướng đi ra, lửa trại đã tắt, khói trắng bốc lên cuồn cuộn. Tề Hầu đã dậy, bất quá hắn mặc một thân màu đen, cũng không có mặc xiêm y màu tím.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ, cười khẽ một tiếng, không ngừng trên dưới đánh giá, cười nói:
"Nhị ca da trắng, quả nhiên thích hợp loại màu sắc này. Khó trách có thể khiến Công chúa mê đắm, thần hồn điên đảo."
Ngô Củ vừa đến liền bị chế nhạo. Hơn nữa Tề Hầu lúc trước ẩn ý, bây giờ nói chuyện thẳng như vậy. Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu sáng sớm đã ăn thuốc nổ, hoặc là uống dầu hỏa, không thì làm sao mở miệng liền nổ tung?
Quả nhiên, Ngô Củ hỏi thăm một chút, liền có Thiệu Hốt nhỏ giọng nói:
"Công tử, ngày hôm nay sợ là không lên đường được."
Ngô Củ kỳ quái nói:
"Làm sao vậy?"
Liền thấy Thiệu Hốt dùng một ánh mắt "tra nam" u oán nhìn mình chằm chằm. Gai óc trên người Ngô Củ rơi lộp độp. Thiệu Hốt xa xôi nói:
"Còn không phải là bởi vì Công tử sao? Công tử khắp nơi nợ tình còn gì. Đêm hôm qua Công chúa có hẹn với Công tử phải không?"
Ngô Củ sợ hết hồn.
Việc này làm sao Thiệu Hốt biết? Chữ trên khăn tay kia chỉ có mình và Tề Hầu nhìn thấy. Chẳng lẽ là Tề Hầu nói?
Thiệu Hốt thấy Công tử Củ không nói chuyện, cho là chấp nhận, còn nói:
"Sáng sớm, tỳ nữ bên cạnh Công chúa lại đây, nói Công chúa ở bên bờ Thời Thủy khổ sở đợi Công tử một đêm. Công tử quên hẹn, dẫn đến Công chúa phong hàn, đã ngã bệnh, hôm nay không thể khởi hành."
Ngô Củ thật không nghĩ tới Công chúa nói thẳng như vậy. Đánh chết Ngô Củ cũng không dám đi đến chỗ hẹn. Không nói Tề Hầu biết, coi như Tề Hầu không biết cũng không thể đi. Làm một tra nam phụ lòng người, dù sao cũng hơn làm quỷ mất đầu. Công chúa lập tức liền thành phu nhân của Công tử Vô Khuy, Ngô Củ cũng không dám chặn ngang.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chẳng trách Tề Hầu ngữ khí quái dị như vậy, thì ra là bởi vì chuyện này!
Công chúa cũng không biết có phải bị bệnh thật hay không mà không đồng ý lên đường. Nàng trốn ở trong doanh trướng Lỗ quốc không chịu gặp ai. Tề Hầu sáng sớm dậy, kết quả bị chọc tức. Nói gì, Tề Hầu cũng là vua của một nước, còn là cha chồng tương lai của Vương cơ. Lần đầu tiên gặp mặt liền bị nàng cho mất mặt, tâm tình hắn tất nhiên không tốt rồi.
Ngô Củ tự biết, chuyện này quả thật là "mình" đuối lý. Tề Hầu tâm tình không tốt, Ngô Củ cần phải nghĩ một biện pháp xoa dịu Tề Hầu, cũng tránh bị chế nhạo đến chịu không nổi.
Ngô Củ trở lại lều trại, ngồi ở trước bàn nghĩ biện pháp. Tiểu Địch Nhi ra ngoài chơi, rất nhanh đã chạy về, còn rất vui vẻ, trong tay cầm một thứ gì đó. Nó chạy tới đem vật kia đưa đến bên tai Ngô Củ, cười nói:
"Hoa hoa! Cho nghĩa phụ cài tóc!"
Ngô Củ lấy xuống nhìn.
Hoa gì, đây rõ ràng là một cây nấm. Hơn nữa còn là loại có thể ăn!
Thời đại này còn chưa phổ biến ăn nấm, cũng không biết nấm ngon. Nấm nấu ăn thậm chí so với thịt còn muốn ngon miệng hơn.
Tại cổ đại, nấm cũng gọi làm nấm, còn có một tên gọi khác là tiểu ngọc nữ. Ngô Củ xem nấm trong tay, nhất thời đôi mắt liền sáng.
Tề Hầu tâm tình không tốt, nếu ăn một món ăn ngon chưa từng thấy tâm tình sẽ tốt rồi!
Ngô Củ lập tức đứng dậy, vẫy tay nói:
"Địch Nhi, đi."
Địch Nhi lập tức chạy tới, kéo tay Ngô Củ, nói:
"Nghĩa phụ, chúng ta đi nơi nào a?"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Dẫn con đi hái nấm."
Nói xong, Ngô Củ gọi Tử Thanh tìm một cái sọt nhỏ. Địch Nhi liền dùng tay thịt ôm sọt nhỏ, nhún nhảy lôi kéo Ngô Củ đi. Hai người một lớn một nhỏ, đều mặc màu tím nhìn như cha con mặc đồ đôi.
Ngô Củ không biết Địch Nhi là từ đâu hái nấm, liền để Địch Nhi dẫn đường. Quả nhiên đi không bao xa, liền thấy thật nhiều nấm. Đại đa số nấm Ngô Củ không nhận ra, không biết có thể ăn được hay không. Bất quá có vài loại nấm là tuyệt đối có thể ăn.
Ngô Củ hái nấm ném vào sọt nhỏ mà Địch Nhi đang ôm. Địch Nhi ngồi xổm ở một bên, nhìn nghĩa phụ hái hoa. Nghe Tử Thanh ca ca nói nghĩa phụ rất thích hái hoa...
Ngô Củ hái được một sọt đầy nấm. Ngồi xổm đến chân tê dại, vừa đứng lên Địch Nhi thiếu chút choáng váng. Chân run run không đứng vững, nó trực tiếp nện mông thịt xuống đất. Thời điểm mông chạm đất, nó còn cơ trí đem sọt nhỏ giơ lên, không để nấm rơi ra. Động tác ngô nghê khiến Ngô Củ muốn cười nghiêng ngửa, vội vàng ôm Địch Nhi lên. Sợ nó bị đau khóc, Ngô Củ đã dỗ dành, bất quá tiểu Địch Nhi đặc biệt kiên cường, căn bản không khóc, chỉ là xoa xoa cái mông nhỏ.
Hai người hái được nấm. Ngô Củ muốn làm một món hương vị đặc biệt. Dựa theo tiêu chuẩn khẩu vị phương bắc của Tề Hầu, lại nhìn địa giới cùng nguyên liệu nấu ăn có sẵn, liền có biện pháp.
Ngô Củ kêu Tử Thanh đến, cười nói:
"Tử Thanh, ngươi đi giúp ta bắt mấy con cá."
Tử Thanh suýt nữa nghĩ mình nghe lầm, kinh ngạc nói:
"Công tử bắt cá?!"
Ngô Củ cười híp mắt lắc đầu, nói:
"Không phải Công tử bắt cá, là ngươi bắt cá."
Tử Thanh:
"..."
Tử Thanh thực sự hết cách rồi, cũng không biết Công tử muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là quay người đi chuẩn bị bắt cá. May là Tử Thanh có võ nghệ, bắt cá không làm khó được hắn. Bất quá Tử Thanh không có kinh nghiệm bắt cá. Tử Thanh vừa muốn đi, liền nghe Ngô Củ nói:
"Chờ một chút."
Tử Thanh còn tưởng rằng Công tử Củ không cho hắn đi bắt cá nữa. Liền thấy Công tử Củ cười híp mắt nói:
"Tử Thanh a, cá không cần quá lớn, quá lớn thịt liền cứng rồi, cũng không cần quá nhỏ, quá nhỏ ăn không có ngon. Bắt bốn, năm con là đủ rồi."
Tử Thanh nhất thời một trận nghẹn lời, mắt trừng to, bất đắc dĩ nói.
"Dạ được"
Hắn quay đầu đi ra ngoài bắt cá.
Ngô Củ thấy Tử Thanh ra khỏi lều, liền lôi kéo tiểu Địch Nhi nói:
"Đến đây, chúng ta chuẩn bị gia vị."
Tử Thanh ra khỏi lều, liền đi hỏi nhóm thiện phu xem có sẵn cá hay không. Dịch Nha nghe nói Công tử Củ muốn cá, lắc đầu nói:
"Cá ở Thời Thủy cũng không phải cá tốt, mùi tanh quá nặng, căn bản không thể làm nguyên liệu nấu ăn ngon."
Vừa nghe nói như thế, Tử Thanh có chút thất vọng. Không có cá sẵn, hắn chỉ có thể tìm lưới cùng cái chĩa, chuẩn bị tự mình đến sông bắt cá.
Tử Thanh lấy công cụ, liền ôm một cái chum, bên trong đổ ít nước, chuẩn bị phút chốc đem cá bỏ vào.
Tử Thanh đi đến bờ sông. Bờ bên kia Lỗ binh vẫn đứng đông đảo như những pho tượng, còn đang lập uy.
Tử Thanh đã không có tâm tình đi quan sát, lập tức vén tay áo lên, kéo vạt áo, đứng ở bờ nước dùng cái chĩa bắt cá.
Tử Thanh ở bên bờ sông khoảng chừng nửa canh giờ. Cá nhỏ thực sự quá nhỏ, làm sao cũng không đâm trúng. Hắn lại dùng lưới đánh cá, nhưng toàn cá nhỏ xíu. Đầu đổ mồ hôi, coi như Tử Thanh có chút công phu, cũng không biết làm sao. Mấy con cá thực sự giảo hoạt lợi hại, cứ vùng vẫy. Tử Thanh tức khí đá một tảng đá vào trong nước, giậm chân nói:
"Cá đáng chết!"
Tử Thanh đang nổi nóng, còn tưởng rằng không ai thấy được, liền nghe tiếng cười.
"Ha ha"
Tiếng cười vang lên sau lưng, nhất thời làm cho Tử Thanh mặt đỏ tới mang tai. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tào Mạt.
Tào Mạt mặc một thân xiêm y đại phu, đầu vấn tóc, eo buộc khoan đáy. Dĩ nhiên không giống lần đầu gặp gỡ, để trần như "dã nhân". Có thêm xiêm y, thậm chí có chút khí vũ hiên ngang, rất ra dáng.
Tào Mạt chỉ là đi ngang qua, không nghĩ tới liền thấy Tử Thanh đứng ở bờ sông nổi nóng. Tử Thanh lúc thường đều ôn nhu, biết vâng lời, chưa khi nào gặp qua Tử Thanh như vậy. Tào Mạt nhịn không được liền bật cười.
Tử Thanh quay đầu lại lườm hắn một cái, cũng không nhìn lâu.
Ta và Tào Mạt đối nghịch, thế nhưng hắn bây giờ là đại phu, mình là một tiểu đồng. Không trêu chọc nổi. Không để ý tới hắn cũng không sao.
Kết quả Tào Mạt cười xong, đi tới nói:
"Ngươi đang làm gì đó?"
Tử Thanh không nhìn hắn, tức giận nói:
"Bắt cá."
Tào Mạt cười nói:
"Ta đã sớm nhìn ra. Đừng thấy ngươi tướng mạo như tiểu cô nương, tính khí cũng ôn nhu, nói chuyện cũng nhã nhặn, nhưng thật ra là người nhẫn tâm."
Tử Thanh ngẩng đầu trừng Tào Mạt một cái, lành lạnh nói:
"Trung đại phu nói buồn cười. Tử Thanh là nam, làm sao lại như tiểu cô nương? Còn nữa, Tử Thanh chỉ là bắt cá, sao biến thành nhẫn tâm?"
Tào Mạt cười nói:
"Không phải sao? Ngươi xem trong nước này đều là cá nhỏ, ngươi cũng không buông tha."
Tử Thanh tức khí cũng không nói chuyện với hắn. Tào Mạt không đi, ngồi ở bờ nước, ngẩng đầu nhìn Tử Thanh bắt cá. Tử Thanh hình như bắt cá quá nhỏ. Nhưng lây huây một chút cá liền chạy mất, còn lắc đầu quẫy đuôi thị uy.
Tử Thanh làm đến một đầu mồ hôi, ngày mùa thu mà xiêm y đều ướt đẫm, dính sát cần cổ. Đang tức giận, đột nhiên hắn cảm giác có vật đụng một cần cổ. Tử Thanh tương đối mẫn cảm, hơn nữa hắn vốn có ý thức nguy cơ, làm sao có khả năng để người chạm vào cổ mình. Nhất thời sợ hết hồn, hắn đột nhiên phất tay chộp xuống.
"Bốp!"
Tào Mạt vội vã rút tay, cười nói:
"Nhìn ngươi bắt cá mệt như vậy, ta có lòng tốt giúp ngươi lau mồ hôi, ngươi sao lấy oán trả ân?"
Tử Thanh nhìn thấy Tào Mạt còn chưa đi, khẳng định muốn trêu chọc mình, không nói gì, quay đầu không để ý tới, chuẩn bị để Tào Mạt biết khó mà lui.
Tào Mạt còn không đi, cười nói:
"Ta cho ngươi biết, kỳ thực ngươi muốn bắt cá cũng không cần bắt cá nhỏ này. Cá nhỏ như vậy bắt được cũng ăn không được. Có chỗ bắt được cá lớn."
Tử Thanh nghe, nửa tin nửa ngờ nói:
"Chỗ nào có cá lớn?"
Tào Mạt vẫn luôn ở trong núi sâu. Tử Thanh nghĩ, e rằng kinh nghiệm bắt cá hắn tốt hơn mình nhiều lắm.
Tào Mạt cười híp mắt hai tay ôm trước ngực, làm ra vẻ kiêu ngạo. Hắn kiêu ngạo lên cũng thật ra dáng, thật có một loại cảm giác sĩ phu.
Liền nghe Tào Mạt cười nói: "Như vậy đi, ngươi kêu ta một tiếng ca ca tốt, ta liền nói cho ngươi nơi nào có cá lớn." Tử Thanh nói: "Một Trung đại phu mà bắt nạt tiểu đồng, có xấu hổ hay không?" Tào Mạt cũng không tức giận, sờ cằm, cười híp mắt nói: "Cái này có gì kỳ quái. Ta là một Trung đại phu, không bắt nạt tiểu đồng, chẳng lẽ kiên trì bắt nạt Thượng đại phu sao? Không phải tự chuốc nhục nhã à?" Tử Thanh vừa nghe, giậm chân, nói: "Đồ... đồ vô lại!" Tào Mạt còn nói: "Còn nữa, ta vốn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi kêu ta ca ca cũng không quá đáng. Ngươi có thể chọn, không gọi ta đi nha, tự mình chậm rãi bắt cá nhỏ đi." Tào Mạt nói, quyết đoán quay người phải đi, Tử Thanh vội vã nói: "Chờ đã." Tào Mạt nói: "Sao? Kêu ta chờ, muốn ta bắt nạt ngươi?" Tử Thanh sắc mặt xanh mét, nói: "Bảo đảm có thể bắt được cá lớn?" Tào Mạt nở nụ cười, xoay người lại, ôm cánh tay nói: "Tất nhiên là thật, còn có thể gạt ngươi sao?" Tử Thanh nghe, sắc mặt thay đổi đến mấy lần. Hắn cúi đầu, đôi môi ngập ngừng đến mấy lần, thấp giọng nói: "Ca... tốt..." Hắn nói quá nhỏ, Tào Mạt chỉ nghe được một chữ "tốt", thế nhưng đã cười đến ngửa tới ngửa lui, nói: "Thực sự là tiểu đệ ngoan, đến đây ca ca dạy đệ làm sao bắt cá lớn." Hắn nói xong, đem quan bào vén lên, nhét ở thắt lưng, tay áo cũng tuốt lên. Ngô Củ đợi một hồi lâu, liền thấy Tử Thanh ôm một cái chum tới. Ngô Củ ló đầu nhìn. Khá tốt, bốn, năm con cá nheo nhảy nhót tưng bừng. Không trách Tử Thanh không tìm được cá lớn. Bởi vì cá nheo sinh trưởng tại sông ngòi kênh rạch, trong bụi cỏ hoặc là phía dưới tảng đá. Ban ngày chúng ẩn đi, sẽ không ở trong nước bơi lội, buổi tối mới xuất hiện. Cho nên Tử Thanh bắt không được cá lớn. Tào Mạt đến bên bờ nước đào mấy cục đá làm lộ ra vài con cá nheo. Tử Thanh đã bắt mấy con không lớn không nhỏ cho vào chum. Cũng không trách Dịch Nha nói cá ở sông Thời Thủy không có khả dùng làm món ăn. Cá nheo rất bẩn, cũng khó xử lý. Ở Sơn Đông luôn dùng cá chép, cho nên Dịch Nha làm món cá dồn thịt dê đã dùng chính là cá chép. Cá nheo tuy rằng ít xương, thế nhưng chất thịt không mềm. Không chỉ có dai, hơn nữa có mùi tanh, lại không dễ xử lý. Hơn nữa ngoại hình cá da trơn như là quái vật. Thời cổ có nhiều truyền thuyết quái vật dưới sông hồ, tất nhiên không ai ăn nó. Ngô Củ nhìn thấy cá nheo, phút chốc lại cao hứng vô cùng. Đây không phải là chủng loại cá hay dùng để nướng sao. Do giá rẻ, ít xương, ở hiện đại rất lưu hành món cá sông nướng, kỳ thực đều là dùng cá nheo. Ngô Củ thấy được cá nheo, cao hứng vô cùng, còn khen ngợi Tử Thanh vài câu. Tử Thanh thực sự là không hiểu ra sao. Cá xấu xí như vậy, vì sao Công tử còn cao hứng như thế? Ngô Củ ôm cái chum có chút nặng, cười liền đi đến chỗ nấu ăn. Trước tiên chuẩn bị làm sạch cá, sau đó nướng ăn. Dịch Nha ở tại chỗ nấu nướng, chính là đang chuẩn bị cơm trưa. Công Tôn Thấp Bằng cũng ở đây. Thời điểm Ngô Củ đi vào, Công Tôn Thấp Bằng đang cùng Dịch Nha nói chuyện. Nhìn thấy Công tử Củ, mặt hắn đầy kinh ngạc, nhanh chóng hành lễ, nói: "Công tử." Ngô Củ thấy có chút kỳ quái. Vì sao Công Tôn Thấp Bằng chạy tới đây? Bất quá nhìn thấy hắn, ánh mắt Ngô Củ sáng lên. Công Tôn Thấp Bằng cảm thấy được phía sau lưng có chút lạnh, dường như bị gài bẫy vậy, thật có điểm không dám nhìn thẳng Công tử Củ. Hắn luôn cảm thấy người này "uy vũ sinh uy", thật đáng sợ. Liền nghe Ngô Củ cười híp mắt nói: "Thấp Bằng huynh hiện tại rảnh rỗi?" Ngô Củ vẫn luôn gọi Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư Hành, đột nhiên gọi Thấp Bằng huynh, điều này làm cho Công Tôn Thấp Bằng có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Rảnh rỗi, rảnh rỗi, Công tử có chuyện gì xin cứ phân phó." Ngô Củ đem cái chum để xuống, cười nói: "Không biết đao pháp Thấp Bằng huynh ra sao?" Đao pháp? Công Tôn Thấp Bằng là người từng trải trên chiến trường, đao pháp tất nhiên không cần phải nói. Ngô Củ thấy hắn một mặt mơ hồ, cười nói: "Làm phiền Thấp Bằng huynh hỗ trợ giết cá!" Giết cá? Là như thế này, Công Tôn Thấp Bằng có đao pháp xuất thần nhập hóa, có thể giúp giết cá. Bởi vì Ngô Củ không thích tự mình xử lý cá. Một, vì Ngô Củ không dám giết cá. Lúc trước Ngô Củ đều là mua cá làm sẵn trong siêu thị về nấu. Hai, Ngô Củ cũng không có kinh nghiệm làm cá. Con cá này lại nhảy nhót tưng bừng khó mà giữ được. Ba, Công Tôn Thấp Bằng làm giúp cũng bớt việc. Công Tôn Thấp Bằng nghe được sửng sốt một chút, bất quá không từ chối. Dù sao chỉ là giết cá nhỏ nhặt không đáng nói. Hắn lập tức đem giáp cởi ra, thay đổi thường phục, sau đó vén tay áo lên bắt đầu hỗ trợ giết cá. Dịch Nha nhìn thấy Công tử Củ bắt một đống cá, không khỏi kỳ quái nói: "Công tử, con cá này có mùi tanh quá nhiều, hơn nữa rất dơ bẩn, ăn vị cực tệ. Công tử vì sao cần nhiều cá này như vậy?" Ngô Củ cười nói: "Không phải, tuy rằng nó xấu, thế nhưng chỉ cần dùng phương pháp nấu nướng thoả đáng, trái lại chất thịt rất ngon." Dịch Nha nấu nướng nhiều năm như vậy, chưa thấy người nào dùng cá này, cũng không nghĩ đến phương pháp nào có thể làm cá này thành món ngon. Dịch Nha dĩ nhiên nghĩ không ra, bởi vì cá nheo nướng ăn mới ngon. Thứ nhất là bởi vì cá này ít xương, ăn thuận tiện, thích hợp cho người lười. Thứ hai là bởi vì cá này thịt dày, thời điểm ăn có cảm giác ngoạm miếng thịt lớn. Thứ ba là bởi vì cá nheo nướng ngon nhất. Cá nheo nướng vị mặn cay hoàn toàn có thể che giấu mùi tanh. Hơn nữa nướng lên mùi thơm, chất thịt đủ ngon che khuyết điểm. Nếu dùng loại gia vị tốt, trái lại là mỹ vị. Ngô Củ bán bớt công việc cho người khác. Thời điểm, Công Tôn Thấp Bằng giết cá, Ngô Củ liền đi lấy gia vị đã được chuẩn bị sẵn để trong lều đến. Đem mấy hỗn hợp gia vị đã chuẩn bị để lên kệ bếp, mùi hương tỏa ra. Tổng cộng năm con cá, vừa vặn đủ năm mùi vị: cay nồng, chua cay, muối cay, cà ri, còn có chua ngọt. Tử Thanh bỏ thời gian bao lâu bắt cá, Ngô Củ dùng bấy nhiêu thời gian chuẩn bị gia vị ướp. Cay nồng cùng chua cay còn dễ, tuy rằng thời đại này không có quả ớt, thế nhưng cũng có gia vị thay thế quả ớt. Mà cà ri liền khá phí sức. Cà ri không có sẵn có, cần dùng nhiều loại gia vị điều chế. Ngô Củ trước đây đã từng làm cà ri, chỉ có điều thời đại này cùng hiện đại các loại nguyên liệu cũng không giống nhau, làm ra khẩu vị cũng có sai lệch. Cho nên mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành. Cái mùi vị cuối cùng do Ngô Củ góp vào cho đủ số. Công Tôn Thấp Bằng giết cá. Ngô Củ ở phía trên thân cá cắt vài đường, sau đó đem để vào năm cái khai phân biệt, tỉ mỉ trong ngoài đều ướp, sau đó gọi người chuẩn bị dầu. Từ đời Thương Chu, quý tộc đã bắt đầu dùng dầu. Mặc dù bách tính căn bản không ý thức dùng dầu. Thế nhưng trong quý tộc ngoài dùng mỡ lợn mỡ bò, còn có dầu cải. Ngô Củ đem dầu đổ vào chảo. Trước tiên đem năm con cá phân biệt để vào trong nồi chiên một chút, vậy cũng xem như là sơ chế. Trong nháy mắt mùi thơm bay khắp nơi. Sau đó đem cá vớt ra để trên khay chuẩn bị nướng. Năm cái khai để năm con cá đặt trên chậu than, rất nhanh đã phát ra tiếng xì xì. Đồ nướng là một món kỳ diệu. Hơn nữa gia vị bị cháy phút chốc tỏa mùi hương, nhất thời thơm nức. Mùi hương bị gió thổi không tan mất, trái lại truyền càng xa hơn. Ngô Củ đợi một chốc, liền đem nước sốt quét lên mình cá, cũng cho thêm nguyên liệu không thể thiếu và nấm vào. Khi cá vàng lại trở mặt, nấm bị để ở phía dưới. Trong nháy mắt ngoài mùi thơm của cá, còn có mùi nấm bị nướng, đặc biệt thơm. Mùi thơm từ chỗ nấu bếp lan tỏa ra. Nhóm thiện phu đều tấm tắc khen. Rất nhanh mùi hương liền truyền ra ngoài, cả Tề Hầu ở bên trong lều cũng ngửi thấy được. Hắn không khỏi đứng dậy đi ra xem một chút. Hắn còn tưởng rằng là Dịch Nha nghĩ ra món mới. Tề Hầu đi đến nơi phát ra mùi hương, vừa đi vào khu bếp, liền thấy một thân ảnh màu tím lấp lánh. Công tử Củ cuốn ống tay áo lên, đem vạt áo nhét tại thắt lưng. Động tác này bản thân chướng tai gai mắt, thế nhưng là Công tử Củ lại bất ngờ không khó xem. Không chỉ không khó xem, lụa kia vì quá trơn trượt, khi Công tử Củ vươn mình, một bên bả vai đột nhiên tuột xuống, liền treo nơi cánh tay. Cảnh sắc kia thực sự là... Một câu nói không hết. Tề Hầu đi tới, nhóm thiện phu đều đang bận rộn, trong lúc nhất thời không ai phát hiện. Ngược lại Ngô Củ cảm giác sau đầu bị người nhìn chăm chú. Quay đầu nhìn lại, Ngô Củ đã sợ hết hồn, vội vã đem vạt áo từ hông rút ra, cũng đem ống tay áo buông xuống. Lúc này mới nhìn đến xiêm y trượt tới khuỷu tay, cũng nhanh chóng kéo lên, chắp tay nói: "Bái kiến Quân thượng." Ngô Củ vừa nói như thế, những người khác mới phát hiện, nhanh chóng tham kiến Tề Hầu. Tề Hầu khoát tay áo một cái, nói: "Cũng không cần giữ lễ tiết, là đang làm gì, thật là thơm." Ngô Củ nói: "Hồi bẩm Quân thượng, là cá nướng." Tề Hầu nở nụ cười, nói: "Cá nướng? Cô cũng ăn qua cá nướng, mà không phải cái mùi này." Tề Hầu tất nhiên đã ăn qua rất nhiều cá nướng. Khi hắn lưu vong có lúc chỉ ăn cá nướng, thế nhưng đều là bắt cá rồi trực tiếp để lên lửa nướng nướng, có khi còn không có muối. Món kia làm sao có khả năng ăn ngon? Tề Hầu đã ăn nhiều món cá, ngon nhất là món Dịch Nha làm. Bụng cá dồn thịt dê là ngon nhất rồi, không món nào bằng. Hắn chưa hề biết cá nướng còn có thể thơm như vậy. Tề Hầu có chút không thể chờ đợi được nữa muốn nếm thử, cười nói: "Có thể ăn chưa?" Ngô Củ thấy Tề Hầu tính khí khá hơn một chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn Tề Hầu cũng là kẻ tham ăn, có chú ý mỹ thực là tốt rồi. Ngô Củ liền vội vàng nói: "Dĩ nhiên đã nướng xong. Thỉnh Quân thượng dời bước, Củ sẽ đem trình lên." Tề Hầu quay người đi ra ngoài, Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, vội vã nhờ người hỗ trợ đem cá mang đi. Cá nướng này không cần lấy khỏi khay, mà là tiếp tục đun nóng ăn mới ngon. Tề Hầu không có trở lại bên trong lều, mà là lệnh đem cá nướng trực tiếp bày ở bên bờ sông. Bờ bên kia là Lỗ quân. Mùi cá nướng rất nồng nặc, trực tiếp theo gió nhẹ nhàng bay qua. Lỗ quân từng người từng người đứng nghiêm tư thế. Tề Hầu lại đem cá nướng bày ở đây chuẩn bị ăn trưa. Lỗ quân vừa mới bắt đầu có thể chống đỡ, sau đó thậm chí có điểm không chịu nổi, đội hình cũng loạn. Khánh Phủ từ mạc phủ lao ra quát lớn, lúc này mới ngăn lại đội hình ngổn ngang. Tề Hầu đắc ý. Chỉ năm con cá liền làm đối phương loạn lung ta lung tung. Tề Hầu tâm tình khoan khoái, cũng quên mất sáng sớm bị làm mất mặt. Tâm tình thật tốt nói: "Nhị ca mời ngồi." Ngô Củ ngồi xuống. Năm con cá nướng bày ra, mỗi con đều đặc sắc. Cá nướng cay nồng, mặt trên còn trang trí một lớp đỏ đỏ xanh xanh. Một lớp nấm cùng rau dày đặc, mới nhìn như hoa xuân rực rỡ, màu sắc sáng lạn đẹp đẽ. Tề Hầu dùng đũa nhẹ nhàng đẩy ra mấy thứ mặt trên, gắp một khối cá. Da cá mềm mỏng, thịt dày không có xương. Vào miệng có một mùi thơm đặc biệt. Hương vị đậm, vừa mặn vừa cay nồng. Vị rất nặng, tươi mới, mùi tanh cùng mùi bùn hoàn toàn bị che giấu. Tề Hầu căn bản không ăn ra mùi tanh. Tề Hầu ăn một miếng thấy thật kinh ngạc. Vì Ngô Củ cũng cân nhắc đến khẩu vị Tề Hầu, còn dùng mỹ thực nịnh hót, đương nhiên phải làm vừa lòng hắn. Cá nướng khẩu vị vừa vặn phù hợp vị giác của Tề Hầu. Liền ăn ba đũa, Tề Hầu còn kinh ngạc phát hiện, trong bụng con cá còn có đồ ăn khác, chủng loại rất nhiều nhìn hoa cả mắt. Tề Hầu gắp một khối nấm. Nấm ngấm gia vị, bởi vì đệm ở phía dưới, được nướng một mặt, vừa non mềm lại có vị ngọt thơm của cá. Tề Hầu run run một cái. Mùi vị này ngon không lời nói hết. Ngô Củ rất có nhãn lực đưa tới một bát cơm tẻ, còn đè lên một mẫu bánh bột ngô cắt thành hình thoi. Cá nướng ăn cùng cơm tẻ, lại có bánh ngô đặt ở trên khai nướng hâm nóng. Tề Hầu thực sự là kinh ngạc vạn phần, không biết trên đời còn có món cá tuyệt vời như vậy. Tề Hầu ăn cao hứng, liên tiếp ăn xong mấy đũa, sau đó mới tiếp tục chiến đấu ở khay bên cạnh. Cá chua cay, Tề Hầu cũng khá là yêu thích. Dù sao hắn cũng thích ăn vị chua. Rồi lại hướng đến cá muối cay. Món cá này không tính cay, chỉ có vị mặn. Tề Hầu làm người bá đạo, khẩu vị cũng tương đối bá đạo, thoạt nhìn cũng vừa ý vị này. Đến món cá thứ tư, mặt trên cũng có đồ ăn đỏ đỏ xanh xanh che toàn bộ. Lớp "chăn bông" vàng rực rỡ không biết là vật gì. Tề Hầu chưa từng thấy màu sắc này. Tề Hầu nói: "Lớp màu vàng vàng này là gì?" Ngô Củ cười nói: "Đây là cà ri." "Cà ri?" Tề Hầu chưa từng nghe nói, thăm dò gắp một đũa nếm thử. Một lời khó có thể diễn tả được. Một mùi nồng, thật khó mà nói là mùi vị gì. Cà ri tuy rằng không cay, lại nặng mùi, có một loại cảm giác tồn tại rất lâu. Đồ ăn kèm cùng cá hết thảy đều là mùi cà ri. Mùi vị thực sự vừa kỳ quái vừa mới mẻ, hơn nữa cũng khá tốt. Cà ri cũng rất nặng mùi, nhưng Tề Hầu đối với cái mùi này thoạt nhìn cũng rất yêu thích. Cuối cùng chính là mùi vị chua ngọt Ngô Củ tự chế. Không làm theo phương pháp Tứ Xuyên chính thống, bên trong còn cho rất nhiều mật, thiên về vị ngọt. Một miếng vào miệng, đầu tiên là mặn sau đó là chua ngọt. Mùi vị kỳ quái, thế nhưng bất ngờ rất dễ ăn. Năm mùi vị, Tề Hầu đều yêu thích, hơn nữa yêu thích vô cùng. Hắn gọi người bưng rượu đến, tại bờ sông xếp đặt chiếu, để hai người cùng nhau ngồi ăn cơm. Ngô Củ ôm tiểu Địch Nhi. Tiểu Địch Nhi cũng yêu thích vị cay, thích nhất là vị cay nồng. Nhưng ăn nhiều miệng nhỏ sưng lên, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất ăn vị muối cay. Nó còn không cẩn thận uống một hớp rượu trái cây, suýt nữa say ngã lăn, cuối cùng nằm nhoài ở trên đùi Ngô Củ ngủ say. Tề Hầu mang theo các vị đại phu ngồi bên bờ sông ăn cơm. Vừa uống rượu vừa ăn cá, mùi cá nướng thơm phức bay sang tận bờ bên kia. Binh lính khổ sở đứng im, thời gian dài làm sao chịu được. Tề Hầu còn chưa ăn xong con thứ hai, binh lính Lỗ quốc lần thứ hai rối loạn. Rất nhanh Khánh Phủ lại đi ra quở trách. Đợi đến Tề Hầu ăn con cá thứ tư, các binh sĩ Lỗ quốc cũng không nhịn được nữa, đói bụng muốn ăn cơm. Khánh Phủ không thể làm gì khác hơn là cho binh lính rút lui lui về ăn cơm. Tề Hầu chỉ dùng năm con cá nướng, đã mạnh mẽ mài gọt uy phong Lỗ quốc, cho nên tâm tình thật tốt, cũng không có tính toán Vương cơ bất cẩn. Tề Hầu ăn chưa đã thèm, đặc biệt vừa ý món cá nướng, buổi tối còn muốn ăn cá nướng, lại không có nói. May mà Ngô Củ có nhãn lực, không để Tề Hầu phải thèm chết. Một ngày cứ như vậy ăn ăn uống uống vượt qua, cũng không có chuyện gì khác để làm, rất nhanh liền đến tối. Sáng ngày thứ hai, Ngô Củ cảm thấy có phải hôm nay Công chúa cùng mọi người lên đường đi? Kết quả Tề Hầu cùng Ngô Củ mang theo các vị đại phu ở bên bờ Thời Thủy đợi thật lâu. Sắc mặt Tề Hầu đen như đáy khay dùng nướng cá. Lúc này mới nhìn thấy có xe diêu xa xa chạy tới. Nhưng mà gần đến trước mắt mới nhìn thấy trên xe diêu cũng không phải là Công chúa Vương cơ, mà là một cái tỳ nữ. Tỳ nữ nhảy xuống xe, nói: "Bái kiến Tề Hầu." Tề Hầu thấy chỉ có một tỳ nữ, sắc mặt lập tức càng đen hơn, nói: "Nói, hôm nay Vương nữ lại làm sao?" Tỳ nữ nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm... bẩm Tề Công, Công chúa nói... nói hôm nay gió quá lớn, Công chúa bị gió thổi híp đôi mắt... Sợ... sợ bệnh ho... Cho nên... cho nên hôm nay không thể lên đường, ngày mai lại nói." Tề Hầu cười lạnh, nói: "Công chúa chỉ sợ không phải bị ho, là thích giả bệnh thôi!" Hắn nói xong, lạnh lùng vẩy tay áo, quay người liền rời đi. Tề Hầu giận. Hai ngày đều muốn Ngô Củ làm cá nướng ăn. Tuy rằng Thời Thủy không thiếu cá nheo, thế nhưng Ngô Củ thật sợ hắn ăn nhiều cá nướng thượng hỏa. Bản thân đang giận, hơn nữa Công chúa còn thêm lửa, sợ là không thể dập tắt. Quả nhiên, Tề Hầu hai ngày ăn bốn bữa cá nướng, hơn nữa ngày thu trời khô hanh, sang ngày thứ ba liền thượng hỏa. Khóe miệng Tề Hầu nổi lên một cái mụn, vừa đau vừa sưng còn ngứa. Ngô Củ sáng sớm hôm nay không vội vã rời giường, ôm tiểu Địch Nhi cọ cọ ở trên giường. Bụng thịt của tiểu Địch Nhi bị cọ nhột cười chảy cả nước mắt. Tử Thanh vừa tiến đến, còn tưởng rằng Công tử bắt nạt tiểu Địch Nhi phát khóc. Tử Thanh hầu hạ Ngô Củ mặc quần áo thường. Ngô Củ động tác không nhanh không chậm, nói: "Chậm cũng không sao, hôm nay cũng không đi được. Công chúa không muốn đi Lâm Truy thành, nhất định lại tìm cách cáo ốm." Ngô Củ chưa mặc quần áo tử tế, liền nghe có người đến truyền lời. Công chúa ngày hôm nay quả nhiên lại bị bệnh, không thể đi. Lần này không phải ghét bỏ gió lớn, cũng không phải lạnh bệnh thương hàn, mà là Công chúa không cẩn thận đau chân, không thể đi. Ngô Củ vừa nghe, thấy quả nhiên là đang tìm cớ. Một lần lại một lần đùa giỡn sự nhẫn nại của Tề Hầu. Công chúa coi như thật có đau chân đi, nhưng nàng là cành vàng lá ngọc, lên đường luôn ngồi xe, trên xe có nệm dày lót, căn bản không cần thiết bước đi. Làm sao có khả năng bởi vì chân đau liền không lên đường. Ngô Củ không để ý lắm. Ngược lại cũng không vội vã, chỉ cần không cho ở cùng Công chúa, Công chúa muốn như thế nào đều tùy tiện đi. Ngô Củ mặc quần áo tử tế, liền thấy tự nhân đi vào, nói: "Công tử, Quân thượng cho mời." Ngô Củ không biết Tề Hầu gọi mình đi làm gì, có thể quá nửa là bởi vì chuyện của Công chúa. Ngô Củ nhanh chóng đi đến chỗ Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu không có ở trong lều, mà là tại mạc phủ. Ngô Củ đi tới cửa, tự nhân thông báo. Đi nhanh vào, Ngô Củ thấy Tề Hầu sắc mặt rất khó nhìn, đang ngồi im một chỗ. Một thân y phục màu đen phi thường uy nghiêm, thân thể cao to kiên cường, lưng thẳng tắp. Áo bào không che giấu nổi cơ bắp cuồn cuộn, phác hoạ ra đường nét mạnh mẽ. Bất quá Ngô Củ không có chú ý thân thể Tề Hầu cao lớn vĩ đại bao nhiêu. Vừa đi vào, Ngô Củ nhìn thấy đầu tiên là cái mụn trên khóe miệng Tề Hầu sưng đỏ màu quả cà chua. Cũng gống như mấy mỹ nhân Đường triều bên mép chấm hai nốt son to bằng hạt đậu. Mà Tề Hầu chỉ chấm một bên, thoạt nhìn thật quái dị. Ngô Củ liếc mắt nhìn, nhanh chóng cúi đầu, biết Tề Hầu nhất định là ăn đồ nóng nhiều nên thượng hỏa rồi. Hơn nữa sắc mặt không tốt như là nhà xưởng làm pháo chứa đầy thuốc súng, hơi bất cẩn một chút sẽ nổ tung. Cẩn thận không nên trêu chọc hắn! Ngô Củ đi vào hành lễ với Tề Hầu. Tề Hầu nhàn nhạt nói: "Nhị ca có biết, Cô mời Nhị ca đến là vì chuyện gì hay không?" Ngô Củ chỉ là cung kính nói: "Củ không dám ngông cuồng suy đoán tâm ý Quân thượng." Tề Hầu nghe nói dễ nghe như vậy cười lạnh một tiếng, nói: "Vương nữ hôm nay lại không lên đường." Ngô Củ nghĩ thầm. Tin tức này, mình đã nghe nói. Hơn nữa Vương cơ từ khi mới bắt đầu liền làm khó. Cũng không biết có phải thật là bởi vì mình không có đến hẹn, hay là Vương cơ căn bản không muốn gả cho Công tử Vô Khuy! Theo lý mà nói, Công tử Vô Khuy bộ dạng tốt, là Trưởng tử. Mẫu thân của hắn là Trưởng Vệ cơ. Không, hiện tại cũng đã gọi tắt là Vệ cơ, bởi vì Thiếu Vệ cơ đã bị trục xuất về Vệ quốc. Mẫu thân thân phận cao quý, tuy rằng chưa có được phong là chính phu nhân, thế nhưng Tề Hầu hiện tại cũng không có chính phu nhân. Cho nên Công tử Vô Khuy không coi là thứ tử, không biết chừng có một ngày sẽ được thừa kế. Hơn nữa Công tử Vô Khuy rất có chiến tích, giao thiệp khắp thiên hạ. Sĩ phu các nước đều có kết giao cùng hắn. Vì vậy, Công tử Vô Khuy có trợ lực lớn. Nếu không phải hắn năm nay mới mười bốn tuổi, e rằng số Công chúa muốn gả cho hắn phải xếp hàng. Ngô Củ không nghĩ ra, Vương cơ tại sao không muốn gả cho Công tử Vô Khuy. Chẳng lẽ bởi vì mình sao? Công tử Củ đã hơn ba mươi tuổi. Mặc dù đối với nam nhân mà nói, ba mươi tuổi không tính là già, chính là độ tuổi phát huy sức mạnh và bắt đầu sự nghiệp. Nhìn chung trong lịch sử, các vị tiền nhân ai không phải đến độ tuổi ba mươi mới khai sáng con đường đi tới đỉnh cao. Thế nhưng Ngô Củ thật không cảm thấy mình là một đại thúc có mị lực lớn như vậy. Ngô Củ yên lặng không lên tiếng. Liền nghe Tề Hầu tiếp tục lạnh lùng nói: "Công chúa nói, nếu như muốn hôm nay lên đường cũng không phải không thể. Song..." Hắn liền dừng một chút. Phảng phất như có một cây đao cùn kề ở cổ Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy sát khí, lại không thể sảng khoái chết, từng chút từng chút cứa vào.... Tề Hầu nói tiếp: "Chân của Công chúa đau không thể bước đi, cũng không thể tự bước lên xe. Nếu muốn đi, thì nhất định phải có Nhị ca tự mình cõng Công chúa lên xe." Ngô Củ vừa nghe đã biết Vương cơ rõ ràng là làm khó mình. Tuy rằng thời đại này chưa có cách nói nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không có chuyện nữ tử ra cửa phải có lời giải thích. Thế nhưng Vương cơ chung quy liền phải gả cho Công tử Vô Khuy, chính là cháu dâu của Công tử Củ. Công tử Củ cõng Vương cơ, tất nhiên sẽ bị đàm tiếu. Tề Hầu nói xong, lành lạnh hỏi. "Ý Nhị ca như thế nào?" Ngô Củ cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ sợ là Vương cơ tính trẻ con chưa tiêu tan, nhất thời đùa giỡn." Tề Hầu "ha ha" cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trên bàn tay mình, nói: "Vương cơ vui chơi vì chưa lớn, một ngày hai ngày, Cô đều không có ý kiến gì. Dù sao cũng là Công chúa Chu quốc có thể hiểu được. Thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba, vẫn tiếp tục trì hoãn. Định đến khi nào? Nhị ca có biện pháp không?" Ngô Củ nghe ra Tề Hầu chính là vừa đấm vừa xoa để mình nghĩ biện pháp, vì vậy chắp tay nói: "Biện pháp tất nhiên có, hơn nữa chỉ cần Quân thượng nói một câu." "Ồ?" Tề Hầu híp mắt, nói: "Nói cái gì?" Rất nhanh Ngô Củ liền từ mạc phủ đi ra truyền khẩu dụ. Ngô Củ mang Tào Mạt qua Thời Thủy truyền một câu nói. Kỳ thực Ngô Củ cũng đang nghĩ, tại sao Tề Hầu lựa chọn để cho mình mang Tào Mạt đi. Theo lý mà nói, nếu chọn thân hình cao lớn khí thế phải là Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng không phải ngăm đen, thế nhưng nước da màu đồng, thoạt nhìn oai hùng suất khí, là hình tượng uy dũng. Hắn còn là Đại Tư Hành Tề quốc, đi cùng hắn sẽ đặc biệt có mặt mũi. Nếu không phải Công Tôn Thấp Bằng, cũng nên chọn Thiệu Hốt. Thiệu Hốt mặc dù là bạch diện thư sinh, vóc người cũng chẳng hề oai hùng, thế nhưng tên tuổi vang dội, thời niên thiếu đã danh chấn các nước. Mà lại lựa chọn trước mắt là Tào Mạt chưa có tên tuổi. Tào Mạt cũng chỉ là Trung đại phu, cấp bậc quan cũng không cao. Tướng tá tuy rằng cường tráng cao to, thế nhưng thời điểm trừng mắt không có hung ác bằng Công Tôn Thấp Bằng. Khuôn mặt của Tào Mạt còn lộ ra mấy phần khí chất văn nhân. Kỳ thực Ngô Củ không biết bởi vì Tề Hầu trọng sinh. Năm đó trận Trường Chước quân Tề thất bại, ở hội chư hầu Lỗ Công ỷ có Tào Mạt mới trắng trợn không kiêng dè làm Tề Hầu nhục nhã lúng túng. Tuy rằng bây giờ không có thất bại Trường Chước, cũng vẫn chưa có hội chư hầu, Tào Mạt đã là đại phu của Tề quốc, căn bản không khả năng làm hắn lúng túng. Thế nhưng Tề Hầu lòng dạ hẹp hòi, vẫn luôn "ghi hận trong lòng". Thật vất vả tìm được một cơ hội, đương nhiên hắn phải đem Tào Mạt khoe khoang cùng Lỗ quốc. Tuy rằng "khoe khoang" này chỉ có Tề hầu một mình thấy sảng khoái, người Lỗ quốc căn bản không biết là tình huống thế nào, cũng không quen biết ai là Tào Mạt. Ngô Củ rất nhanh liền tới tìm Tào Mạt. Đừng thấy Tào Mạt ngày thường có chút kiêu ngạo, còn có chút bất kham, thế nhưng chính sự chưa bao giờ chậm chạp. Tào Mạt rất nhanh đã mặc chỉnh tề, tay cầm bảo kiếm, nhảy lên một xe diêu, sau đó mời Ngô Củ lên xe. Ba chiếc xe diêu hộ tống xe Ngô Củ đi đến bờ Thời Thủy chuẩn bị lên bè qua sông. Vương cơ nghe nói Công tử Củ tới, nhất thời cao hứng, vội vã từ trong doanh trướng chạy ra. Quả nhiên xa xa liền thấy Công tử Củ. Một thân xiêm y màu tím, dưới ánh nắng cuối thu lấp lánh. Ngoại bào lụa mềm theo gió bay bay, phảng phất như tiên nhân. Vương cơ cao hứng chạy ra. Khánh Phủ cũng đi ra xem "náo nhiệt". Kỳ thực Vương cơ không muốn gả đi, vẫn là Khánh Phủ giở trò quỷ. Lỗ Công không nguyện tác hợp chuyện hôn sự này. Dù sao thân là chủ hôn, mà không hề có lợi ích, nhưng một khi Chu Công chúa gả vào Tề quốc, trái lại gia tăng thực lực của Tề quốc. Cho nên Lỗ Công cố ý cho Khánh Phủ tới quấy rối. Vương cơ ngày thứ nhất nhìn thấy Công tử Củ cao hứng vô cùng. Buổi tối đó Công tử Củ không có đến chỗ hẹn, điều này làm cho Vương cơ phi thường thất vọng. Vương cơ nhưng là Công chúa tính tình kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường. Vì vậy nàng rầu rĩ không vui. Vào lúc này Khánh Phủ liền tìm đến, muốn nhân cơ hội quấy nhiễu chuyện hôn sự này. Hắn lén lút nói với Vương cơ, Công tử Vô Khuy căn bản là thứ tử, cho dù là con lớn nhất cũng không có ích gì. Kỳ thực khi nói câu này, trong lòng Khánh Phủ cũng đau. Con lớn cũng vô dụng, Khánh Phủ so với người khác lĩnh hội rõ ràng. Vương cơ vừa nghe, thấy lấy Công tử Vô Khuy cũng vô dụng, nhất thời liền không muốn gả, liền nhớ tới Công tử Củ. Khánh Phủ liền kích động Công chúa. Nói Công tử Củ cũng không có gì tốt, nghe nói Công tử Củ gặp dịp thì chơi, hơn nữa yêu thích nam sắc. Tề Hầu đột nhiên đối tốt với Công tử Củ, không giết Công tử Củ tranh ngôi vị, còn cho làm đặc sứ, vì quan hệ giữa bọn họ rất ám muội. Vương cơ sợ hết hồn. Công tử Củ thích nam sắc, nàng không thích Công tử Vô Khuy, ý nghĩ liền biến đổi, tự nhiên tìm cách cố kéo dài thời gian ra đi. Khánh Phủ đạt mục đích đang cao hứng, không nghĩ tới Công tử Củ đến. Bản thân hắn còn muốn ra xem Công tử Củ bị Công chúa nhục nhã thế nào. Kết quả Khánh Phủ vừa ra tới, liền thấy Công tử Củ một thân áo bào tím, sắc mặt kiêu ngạo, không có nửa phần khổ não. Xe diêu chậm rãi đến trước lều lớn thì dừng lại. Ngô Củ cũng không xuống xe, chỉ là chắp tay, nói: "Đặc sứ Lỗ quốc, Củ phụng mệnh Quả quân đến đây truyền lời." Vương Cơ nhìn thấy Công tử Củ, thực sự là vừa yêu vừa hận. Nàng yêu cái người đầy sức thu hút này, thực sự là làm nàng mơ mộng. Nhưng nàng hận Công tử Củ thích nam sắc. Nếu như không phải vậy, sao còn không sớm đến cầu thân? Vương cơ nhìn Ngô Củ, nói: "Củ ca ca là đến cõng ta đi?" Ngô Củ nở nụ cười, nói: "Công chúa sao có hiểu lầm như vậy?" Vương cơ vừa nghe, trợn tròn mắt. Không phải bởi vì mình không lên đường, cho nên Tề Hầu định thỏa hiệp sao? Không thì tới đây làm gì? Ngô Củ nói: "Củ chuyến này qua Thời Thủy, chỉ vì truyền một câu nói." Khánh Phủ nhìn Ngô Củ, nói: "Không biết Tề Công là có ý gì?" Ngô Củ cười khẽ một tiếng, nhìn lướt qua Khánh Phủ cùng Vương cơ, lạnh lùng nói: "Quả quân nói, Công chúa nếu xem thường Tề quốc, không muốn gả đến Tề quốc, vậy không cần lấy." Ngô Củ nói xong, mọi người nhất thời đều ngây ngẩn. Vương cơ liếc mắt nhìn Khánh Phủ. Khánh Phủ cũng không biết nên nhìn ai. Câu nói này rất có uy nghiêm, nói thẳng thắn lưu loát, có vài phần uy lực đáng sợ. Ngô Củ dứt lời, cũng không dây dưa dài dòng, lưu loát chắp tay nói: "Lời nói đã truyền xong, xin cáo từ!" Nói rồi, Ngô Củ vẫy tay nói: "Quay về." Rất nhanh mấy chiếc xe diêu liền phát ra tiếng lộc cộc, nhanh chóng hướng về phía bờ sông Thời Thủy mà đi. Đừng nói Vương cơ bối rối, ngay cả đa mưu túc trí như Khánh Phủ cũng không biết làm sao. Nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nghĩ tới, Tề Hầu lại nói ra lời không nể mặt mũi như thế. Trong phút chốc trên mặt mọi người đều không có ánh sáng, thực sự lúng túng. Vương cơ cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương, giậm chân nói: "Được! Vậy thì không lấy!" Ngô Củ nghe tiếng gào của Vương cơ ở phía sau lưng, cũng không có dừng lại. Rất nhanh đoàn xe lại qua bè trở về bờ bên kia. Cũng không coi là chuyện to tát. Quả nhiên xế chiều hôm đó, mới vừa dùng qua cơm trưa, liền thấy mấy chiếc xe diêu hộ tống một cái xe lớn đi đến. Đúng là xe ngựa của Vương cơ. Vương cơ được hộ tống vượt qua Thời Thủy. Sắc mặt nàng khó coi lợi hại, tựa hồ không có biện pháp. Mặt mày tối sầm ở trên xe, một câu cũng không nói. Ngô Củ đạt mục đích. Đã biết Vương cơ chính là tính tình trẻ con, bị chiều hư. Thời đại này nữ tử cũng có cơ hội làm chủ hôn sự. Dù sao thời Xuân Thu còn một ít thị tộc mẫu hệ, cũng không phải hôn nhân hoàn toàn do sắp đặt như hậu nhân vẫn nghĩ. Ngoại trừ các quốc gia muốn liên hôn, ở một phương diện khác, lời nói của nữ tử cũng khá có trọng lượng. Nếu Vương cơ thà chết không lấy chồng, cũng nên nói khi ở Chu quốc. Hiện tại đã đến biên giới Tề Lỗ, Vương cơ lại nói không lấy. Khó coi nhất không phải là Công tử Tề quốc không cưới được vợ, mà là Chu Công chúa lật lọng, sẽ không ai thèm lấy nàng. Cho nên Vương cơ dù nổi nóng, cũng tuyệt đối không thể không lấy chồng. Khánh Phủ còn phải dụ dỗ nàng gả. Dù sao đã là chuyện định sẵn, Lỗ quốc cũng chịu trách nhiệm không nổi. Chu Thiên tử mất mặt, còn không phải tìm chủ hôn tính sổ sao? Vương cơ lên đường. Nhưng đừng tưởng rằng nàng yên tĩnh. Buổi chiều đi chưa được một canh giờ, nàng liền gọi người dừng xe, nói nhất định phải nghỉ ngơi, nói xe xóc nảy, thân thể chịu không nổi. Vương cơ xuống xe nghỉ ngơi. Tự nhân nâng mâm đựng trái cây, đang dùng muỗng đút trái cây cho Vương cơ ăn. Vương cơ còn muốn tự nhân nắn vai bóp chân cho nàng. Vương cơ không đi. Sắc mặt Tề Hầu rất khó nhìn. Dù sao khóe miệng hắn vẫn có cái mụn to, nên Ngô Củ liền xuống xe kiểm tra tình huống. Vừa ra liền thấy được Vương cơ thảnh thơi ăn hoa quả, bên cạnh còn có một tự nhân. Tự nhân kia môi đỏ răng trắng, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là nữ giả nam trang. Bất quá vóc người cũng không phải thấp, hắn quỳ trên mặt đất, vừa dỗ dành vừa nắn vai Vương cơ. Hắn hình như đặc biệt được sủng ái, mà mấy cung nữ đều đứng ở phía sau, tựa hồ không có việc làm. Theo lý mà nói, bên cạnh Công chúa phần lớn là cung nữ hầu hạ. Tự nhân tuy rằng là hoạn quan, thế nhưng nữ tử chưa xuất giá cần thiết tránh hiềm nghi, cũng không tiện. Người thân cận Công chúa Vương cơ là tự nhân mà không phải cung nữ. Ngô Củ cảm thấy thực sự có chút kỳ quái. Ngô Củ tìm mấy cung nữ hỏi thăm. Cung nữ nói cho Ngô Củ biết, tự nhân kia rất được Công chúa sủng ái, đặc biệt là từ một năm nay. Tự nhân vốn là ngữ nhân. Trong Chu Lễ có ghi chép, ngữ nhân là quan chưởng quản chăn ngựa. Kỳ thực Quản Di Ngô khi chưa có danh tiếng cũng là ngữ nhân chăn ngựa. Tên chăn ngựa này có diện mạo đẹp. Thời điểm Công chúa tham gia tế lễ đã thấy được hắn. Cảm thấy hắn tướng mạo dễ nhìn, liền cùng hắn nói mấy câu. Sau đó người này chủ động xin làm tự nhân, hầu hạ bên người Công chúa. Không có cung nữ nào hầu hạ Công chúa vừa lòng bằng tự nhân này, nên Công chúa rất yêu thích. Nghe nói ban đêm ngủ, tuyệt đối không muốn người khác gác đêm. Chỉ cần tự nhân này gác đêm, Vương cơ mới ngủ ngon. Ngô Củ nghe lại cảm thấy có chút thần kỳ. Một nam nhân sao có thể tự nguyện đi làm thái giám hầu Công chúa? Tâm tình này Ngô Củ chỉ sợ là lĩnh hội không được. Công chúa nghỉ ngơi nửa canh giờ, lại đi một canh giờ, liền dừng lại. Ngô Củ ngồi cùng xe Tề Hầu, nhìn sắc mặt hắn phảng phất như là Thiên Lôi, không khỏi lén lút lau mồ hôi, nhanh chóng nói: "Quân thượng, Củ đi thăm dò một chút." Tề Hầu không lên tiếng, hiển nhiên đã bị Vương cơ dằn vặt muốn chết rồi, khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Ngô Củ đi. Ngô Củ vội vã xuống xe. Tử Thanh liền đón. Ngô Củ nói: "Chuyện gì? Lại dừng." Thiệu Hốt xen vào nói: "Nghe nói Công chúa thân thể yếu đuối, không chịu nổi xóc nảy, nên ói." Ói? Ngô Củ nghĩ thầm. Thì ra Vương cơ cũng say xe? Ngô Củ còn tưởng rằng Vương cơ lúc này là quấy rối, vì vậy liền đi qua nhìn một chút. Không nghĩ tới Vương cơ còn đang ói. Nhất định là vừa nãy ăn một đống hoa quả, ở trên xe xóc nảy nên ói rồi. Vương cơ sắc mặt không tốt, ở trong xe, nằm ở trên đùi tự nhân. Lúc trước không có chuyện gì đã không chịu đi, bây giờ đã ói càng không chịu đi. Nàng uể oải nói muốn dựng trại. Ngô Củ vừa nhìn quả nhiên thấy không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói Công Tôn Thấp Bằng dựng trại đóng quân. Vương cơ còn nói miệng đắng, dạ dày khó chịu, buồn nôn muốn ói, làm ầm ĩ không cho Ngô Củ đi. Ngô Củ bị nàng huyên náo đến đau đầu, gọi y quan lại đây xem bệnh cho Vương cơ, lại nói cho Tử Thanh đi lấy bánh sơn tra đã làm thêm cách đây không lâu đến cho Vương cơ ăn. Vương cơ ăn hai cái bánh sơn tra, sắc mặt ngay lập tức liền chuyển biến tốt một chút, nói: "Món này ăn ngon thật, ta tại Chu quốc chưa từng thấy." Vương cơ rốt cục thành thật, Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm. Thấy nàng thích ăn, lại nói Tử Thanh lấy thêm một ít. Vương cơ vẫn luôn không ngừng ăn. Thừa dịp Vương cơ ăn bánh sơn tra, Ngô Củ nhanh chóng bứt ra trở lại phục mệnh. Ngô Củ trên đường đi về tâm lý còn tự hỏi. Vương cơ thật là kỳ quái, sao vừa ói lại thích ăn chua? Ngô Củ vội vàng trở lại. Tề Hầu đã chờ đến không nhịn được. Nghe về Vương cơ, hắn trầm mặc một hồi. Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu nghiêm khắc chỉ trích Vương cơ, lại nghe hắn âm trầm nói: "Bữa tối Cô muốn ăn cá nướng." Ngô Củ phút chốc tưởng mình nghe lầm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn bên mép Tề Hầu, sau đó yên lặng cúi đầu. Ở đây không có thôn không có cửa hàng, cả cái rãnh nước bẩn cũng không có, đi đâu bắt cá. Lại nói ngoài miệng có cái mụn to đùng kia, ăn cá nướng cay nóng, ngày mai nhất định có thêm một cái mụn đối xứng. Ngô Củ nghĩ như vậy, nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh Tề Hầu gương mặt anh tuấn thân thể cường tráng, hai bên khóe môi có hai cái mụn màu đỏ xinh đẹp. Trước mặt Tề Hầu, Ngô Củ âm thầm hạ mí mắt, dĩ nhiên nở một nụ cười âm hiểm...