Vô Củ

Chương 125: Nối xương

Chuyến này hội minh tại Toại quốc, đội ngũ đi vài ngày liền nơi tổ chức hội minh. Khi còn cách mấy dặm thì có đội binh mã tiếp đón, tướng quân đối với Ngô Củ cùng công tử Vô Khuy chắp tay nói:

"Quốc quân Toại quốc mời đặc sứ Tề quốc, binh mã xin dừng lại."

Công tử Vô Khuy liếc mắt nhìn Ngô Củ. Hội minh nhất định không có đạo lý này. Đặc biệt là đến chỗ kẻ địch, ai sẽ đem binh mã để cách mấy dặm, cũng không phải biểu đạt hòa bình mà là đấu trí đấu dũng.

Ngô Củ lại không có điều gì dị nghị, rất tự nhiên để lại binh mã ở đây, sau đó cùng Công tử Vô Khuy leo lên xe ngựa của Toại quốc.

Rất nhanh liền thấy được hành dinh tổ chức hội minh. Một nơi rất tồi tệ, nhìn ra được kiến tạo rất vội vàng.

Chung quanh hành dinh đều là quân mã, bên trong ba tầng ở ngoài ba tầng, phi thường đồ sộ. Ngô Củ nhìn nhân số như vậy, dù coi như bọn họ đem theo binh mã đến kỳ thực cũng không thể chống đối.

Quốc quân Toại quốc còn có người đứng đầu Sưu Man cũng đã đứng ở cửa. Bọn họ nhìn thấy Tề quốc chỉ có hai đặc sứ lẻ loi đi tới, dưới ánh mặt trời chói chang, mao lễ màu trắng cơ hồ phát ra hào quang chói mắt.

Quốc quân Toại quốc nhận ra người cầm mao lễ màu trắng chính là Đại Tư Nông Củ của Tề quốc. Đặc sứ khác là Đại công tử của quốc quân Tề quốc, Vô Khuy, cũng là chủ tướng phạt Toại lần này.

Hai người đi tới, liền thấy người cầm đầu Sưu Man thân hình cao lớn cười ha ha, nói một câu gì. Người phiên dịch bên cạnh nói:

"Tướng quân nói, vẫn luôn nghe danh hai vị. Bây giờ vừa thấy quả nhiên không tầm thường."

Ngô Củ chỉ là cười nhạt, nói:

"Phí lời liền không cần phải nói. Chắc chắn Toại quốc cùng Sưu Man đều không có tâm tình nói những thứ vô dụng này. Chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề thôi."

Tướng Sưu Man nghe, liền cười to một tiếng, tựa hồ khá là thưởng thức Ngô Củ sảng khoái. HunhHn786 Người phiên dịch nói:

"Tướng quân mời đặc sứ nói thẳng."

Ngô Củ gật đầu nói:

"Chúng ta muốn gặp Tam công tử."

Mấy người nghe, quốc quân Toại quốc lại nói:

"Đặc sứ Tề quốc xa mã mệt nhọc, không bằng tiến vào hành dinh nghỉ ngơi. Chuyện này... sau lại nói."

Công tử Vô Khuy thấy hắn ấp a ấp úng, liền biết đến không phải chuyện tốt, cau mày nói:

"Chúng ta chính là đến đàm luận chuyện này, thoạt nhìn Toại quốc không có thành ý."

Hắn nói rất trực tiếp, tướng Sưu Man cười nói ra một câu, phiên dịch lại nói:

"Hai vị đặc sứ Tề quốc mời đến hành dinh. Tướng quân nói, ngay lập tức liền cho Tề công tử đi ra gặp mặt."

Công tử Vô Khuy nghe được câu này, tim suýt nữa nhảy ra. Dọc theo đường đi hắn đã sớm nghĩ xong phải làm sao tỏ vẻ hờ hững xử trí. Thế nhưng hiện tại, trái tim của hắn cơ hồ muốn nứt ra, nhanh chóng theo người trước mặt đi vào hành dinh.

Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy tiến vào hành dinh. Mọi người ngồi xuống, rất nhanh liền nghe có tiếng bước chân. Đầu tiên vào là mấy người lính Sưu Man. Mành bị xốc lên, có hai tên lính mang vào một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi kia vết thương đầy rẫy. Mặt mày hốc hác, nửa bên mặt còn có dấu ấn, khóe môi còn vết máu. Hai cánh tay bị binh lính kềm chế, cũng là vết thương đầy rẫy, lộ ra trên mu bàn tay cơ hồ không có một chỗ da dẻ nguyên vẹn. Càng quan trọng là... người trẻ tuổi kia tựa hồ hai chân không thể hành động, bị hai tên lính tha đi, kéo đi tới, sau đó ném xuống đất.

Trong nháy mắt, người trẻ tuổi kia căn bản đứng không được, trực tiếp ngã trên mặt đất. Người không thể đứng lên, hắn dùng vai lót một chút, bằng không chính là đầu trực tiếp đập trên đất.

Là Công tử Chiêu!

Hắn ngã trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng rên.

"Ôi..."

Hô một tiếng, lập tức có chút ho khan, thân thể run rẩy không ngừng lên.

Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy vừa thấy, nhất thời đều giật mình sửng sốt một chút. Hai người đều thân quen với Công tử Chiêu. Đặc biệt Vô Khuy và Công tử Chiêu là cùng nhau lớn lên, có thể nói là mỗi ngày gặp mặt, làm sao có khả năng không nhận ra Công tử Chiêu?

Mà vào giờ phút này, Công tử Vô Khuy suýt nữa cũng không nhận ra Công tử Chiêu. Hắn sợ hết hồn, xông tới người trên đất không ngừng ho khan. Công tử Vô Khuy đụng vào Công tử Chiêu, trên tay ngay lập tức liền nhiễm phải bùn bẩn cùng vết máu.

Ánh mắt Công tử Chiêu có chút dại ra. Nhìn thấy Công tử Vô Khuy, phút chốc hắn có chút sững sờ, lập tức ho khan mãnh liệt hơn, quay đầu đi.

Công tử Vô Khuy lớn tiếng nói:

"Toại quốc cùng Sưu Man không có bất kỳ thành ý nào. Các ngươi nếu muốn trao đổi tù binh, vì sao còn dằn vặt Tam công tử thành như vậy!?"

Quốc quân Toại quốc cũng không nói lời nào, phảng phất là con rối, cũng không có thể quyết định. Hắn chỉ là nhìn sang tướng Sưu Man.

Tướng quân Sưu Man cười cười, không có thành ý nói mấy câu, vừa nói còn nhíu mày. Người phiên dịch nói:

"Tướng quân nói, Công tử Chiêu khi bị bắt mặc quần áo binh lính bình thường. Chúng ta cũng không biết đó là Công tử Tề quốc, cho nên coi như là tù binh đê tiện, tùy tiện hành hạ mấy lần thôi. Sau đó có binh sĩ nhận ra Công tử Chiêu là Tam công tử Tề quốc. Chính hắn không nói thân phận, thì chúng ta làm sao có thể biết được chứ?"

Công tử Vô Khuy nghe bọn họ nói như thế nghiến răng thở hổn hển, trong đôi mắt bốc lên lửa.

Kỳ thực Công tử Chiêu không nói ra thân phận chính là sợ sẽ bị đem ra áp chế Tề quốc. Bởi vậy dù bị cực hình, hắn cũng không nói ra thân phận của mình.

Nhưng tướng Sưu Man đã biết thân phận Công tử Chiêu từ đầu. Hơn nữa dù biết vẫn cố ý hành hạ Công tử Chiêu, cũng không sợ Tề quốc vì Tề quốc cũng không có thể làm gì bọn họ.

Công tử Vô Khuy nghe tướng Sưu Man nói, trong lòng giận không nhịn nổi. Hơn nữa Công tử Chiêu vết thương đầy rẫy, tựa hồ hai chân cũng không thể động, nằm trên mặt đất căn bản không dậy nổi. Công tử Vô Khuy càng xem càng giận, suýt nữa vọt lên liều mạng cùng tướng Sưu Man.

Công tử Vô Khuy đột nhiên đứng lên. Công tử Chiêu kéo hắn một cái. Đồng thời Ngô Củ cũng vỗ vỗ vai Công tử Vô Khuy ra hiệu hắn bình tĩnh đừng nóng.

Thấy Công tử Vô Khuy nổi giận, Ngô Củ áp chế cơn giận của hắn, Công tử Chiêu cũng lôi kéo Vô Khuy, tướng Sưu Man liền nở nụ cười, tiếng cười đầy quái gở.

Tướng Sưu Man tất nhiên là cảm thấy người Tề quốc không có bản lãnh gì, bây giờ chỉ có thể nhìn sắc mặt của mình. Coi như hận hắn thấu xương vì dằn vặt Công tử, bọn họ cũng không có thể làm gì. Hắn nhìn Ngô Củ, ánh mắt xem thường mấy phần, nói:

"Người các ngươi đều nhìn rồi, người của chúng ta ở nơi nào?"

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Con tin tại biên giới Tề quốc. Ngươi cũng thấy đó, đến hội minh chỉ có bản đặc sứ cùng Đại công tử, cũng không có những người khác. Chỉ cần hội minh kết thúc, bàn xong xuôi điều kiện, binh sĩ Tề quốc sẽ đưa người đến."

Quốc quân Toại quốc lập tức chỉ vào Ngô Củ nói:

"Các ngươi không giữ chữ tín! Chúng ta để cho các ngươi nhìn con tin, các ngươi cũng không cho chúng ta nhìn con tin!"

Hắn nói quay đầu đối với tướng Sưu Man nói:

"Tướng quân, đừng nói nhiều cùng bọn chúng, trực tiếp chém bọn chúng! Hai người kia, một là Đại Tư Nông trông coi kinh tế Tề quốc, một là Đại công tử Tề quốc. Bây giờ tướng quân còn giam giữ Tam công tử Tề quốc, chỉ cần đem bọn họ chém hết, Tề quốc liền vô lực, không người nối nghiệp! Tướng quân, thời cơ không thể mất a!"

Ngô Củ nghe quốc quân Toại quốc cầu xin tướng Sưu Man chém mình, một điểm cũng không sợ, rất bình tĩnh liếc mắt nhìn quốc quân Toại quốc. Ngô Củ nhìn ra được, bây giờ Toại quốc là cung giương hết đà, mọi chuyện đều phải dựa vào người Sưu Man, nếu không phải là có binh Sưu Man, Toại quốc sớm liền xong. Bởi vậy Ngô Củ cũng không để ý quốc quân Toại quốc, đối với tướng Sưu Man nói:

"Trong thư nói sẽ phải thảo luận hiệp ước hòa bình. Tề quốc trọng lễ nghi, sẽ không thất tín, so với Toại quốc tốt hơn gấp trăm lần, ngươi có thể yên tâm."

Quốc quân Toại quốc nghe Ngô Củ "chửi" chính mình, vô cùng tức giận, quay đầu đối với tướng Sưu Man nói:

"Tướng quân, Lữ Củ chính là nói năng xảo trá, có thể nói thiện biện, ngài cũng không nên tin quỷ kế của hắn a!"

Tướng Sưu Man suy nghĩ một chút, cau mày. Tựa hồ bởi vì không thấy con tin đã bất mãn, đột nhiên vẫy vẫy tay. Một binh lính lập tức đi ra khỏi lều.

Sau một chút, tiếng bước chân dồn dập, quả thực muốn đinh tai nhức óc. Mành lều lần thứ hai bị xốc lên, từ bên ngoài tràn vào không ít binh lính Sưu Man. Từng người từng người tay cầm binh khí sáng lóa, bao vây mọi người, tựa hồ đang thị uy.

Quốc quân Toại quốc vừa thấy, thở phào nhẹ nhõm, liền nghe tướng Sưu Man nói ra một câu. Phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta nói dựa vào cái gì tin các ngươi?!"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Hội minh là các ngươi đề xuất ra, nếu như không tin, hà tất hội minh? Còn nữa, binh khí này là có ý gì? Vị tướng quân này cũng đừng hiểu lầm. Chúng ta không mang theo người nào tiến vào hành dinh, cũng không phải là bởi vì sợ các ngươi, mà là xem thường."

Thông dịch nói lại cho tướng Sưu Man nghe. Tướng Sưu Man ngờ vực đánh giá Ngô Củ, lập tức trên mặt lộ ra biểu tình không xác định.

Ngô Củ nói "xem thường", thế nhưng xem thường cái gì. Người Chu Triều cảm thấy người Địch nham hiểm giả dối. Người Địch cũng cảm thấy người Chu Triều nham hiểm giả dối. Cứ như vậy, tướng Sưu Man trong lòng có nghi hoặc, vì sao Ngô Củ cùng Đại công tử Tề quốc không có sợ hãi tiêu sái tiến vào hành dinh. Hơn nữa còn đem binh mã để ở xa mấy dặm ở ngoài.

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ có hậu chiêu nham hiểm?

Ngô Củ nói lời này rất tự nhiên. Tướng Sưu Man ngược lại là suy nghĩ rất nhiều. Tỷ như bây giờ Toại quốc chính là cung giương hết đà, binh lực còn dư lại không có mấy, chỉ có thể hạ mình trước Sưu Man vẫy đuôi cầu xin. Mà bây giờ Sưu Man binh lực tuy rằng khá mạnh, thế nhưng cũng chỉ còn thế này, có thể nói là dốc túi mà ra. Hơn nữa Toại quốc đối với Sưu Man mà nói, thật ra là "thâm nhập phúc địa", nói cách khác trước sau không có trợ giúp. Bây giờ Toại quốc đã không phải là trợ giúp, ngược lại là liên lụy.

Mấy điều kiện bất lợi cộng lại, người Sưu Man quyết định đề ra hội minh là tất nhiên, cũng không phải như bề ngoài hung hăng.

Quốc quân Toại quốc thấy tướng Sưu Man nãy giờ không nói gì, bắt đầu thầm nói.

Vẫn còn nghĩ tới nghĩ lui!

Cuối cùng quốc quân Toại quốc cười lạnh một tiếng, nói:

"Giỏi cho người Tề quốc dám uy hiếp tướng quân Sưu Man, là không sợ chết!?"

Ngô Củ cười lạnh, nói:

"Sợ chết?"

Ngô Củ dừng một chút, lúc này mới nói:

"Không ngại thẳng thắn nói với các ngươi, bản đặc sứ trước khi đến đây đã giao phó với các đại phu Tề quốc. Bản đặc sứ cùng Đại công tử bước ra khỏi biên giới Tề quốc bắt đầu tính, chỉ cần mười ngày mà chúng ta không trở về, đại phu Tề quốc sẽ chém đầu tù binh hiến cho Thiên tử, ngươi nói chúng ta có sợ chết không?"

Ngô Củ vừa nói như thế, quốc quân Toại quốc sắc mặt cứng đờ, phiên dịch lập tức nói cho tướng Sưu Man nghe. Sắc mặt tướng Sưu Man cũng trở nên khó coi. Có thể nhìn ra được tù binh Sưu Man kia địa vị rất cao, nhất định phải đem về.

Tướng Sưu Man tức đến nổ phổi rống lên một tiếng. Phiên dịch nói:

"Tướng quân nói, người Tề quốc nham hiểm giả dối!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quá khen rồi."

Ngô Củ nói xong chắp một chút tay, còn nói:

"À, nói thêm một câu. Chúng ta từ biên giới Tề quốc đến chỗ này của Toại quốc cố gắng đi càng nhanh càng tốt đã mất ba ngày."

Sắc mặt tướng Sưu Man càng là khó coi, nói một câu, lập tức hừ lạnh một tiếng, bước nhanh ra khỏi hành trướng. Phiên dịch nói:

"Tướng quân nói, không nên chậm trễ hội minh!"

Ngô Củ chắp tay, nói:

"Vậy thì... cung kính không bằng tòng mệnh."

Quốc quân Toại quốc đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn Ngô Củ, rồi nhanh chóng đuổi theo tướng quân Sưu Man.

Tướng quân Sưu Man cùng quốc quân Toại quốc đi ra ngoài, những binh sĩ kia cũng nhanh chóng lui ra. Ngô Củ lúc này mới vội vã ngồi chồm hỗm xuống, nói với Công tử Chiêu.

"Tam công tử làm sao?"

Công tử Chiêu chỉ là lắc lắc đầu. Công tử Vô Khuy âm thanh khàn khàn, cắn răng hàm. Tuy rằng âm thanh rất thấp, thế nhưng cơ hồ rít lên.

"Bọn vô liêm sỉ! Chiêu Nhi thương tích quá nặng."

Công tử Vô Khuy nói, cũng không dám chạm vào Công tử Chiêu, sợ đụng tới vết thương của hắn. Ngô Củ nói:

"Đại công tử, trước mắt cần cùng người Sưu Man bàn điều kiện. Chúng ta nhanh giải quyết vấn đề này, cũng nhanh mang Tam công tử rời đi. Tam công tử thương thế không nhẹ, cần trở lại Tề quốc trị liệu."

Công tử Vô Khuy gật gật đầu, đối với Công tử Chiêu nói:

"Chiêu Nhi chờ một chút, ca ca đi giải quyết đám hỗn trướng, rất nhanh liền trở về, không sao rồi."

Công tử Chiêu không lên tiếng, không gật đầu cũng không có lắc đầu, phảng phất giống như không nghe thấy. Ánh mắt hắn vẫn còn có chút dại ra. Công tử Vô Khuy tuy rằng lo lắng, thế nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Không thể làm gì khác hơn là trước tiên an trí một chút Công tử Chiêu, sau đó hai người đi ra khỏi hành trướng.

Bên ngoài khoảng sân đã bày xong các loại đồ vật tế tự, hội minh lập tức liền có thể bắt đầu. Sưu Man không phải thuộc Chu Triều, tuy rằng bọn họ cũng có tế tự, thế nhưng lễ nghĩa bất đồng. Người Sưu Man nhìn Tề quốc cùng Toại quốc hoàn thành nghi thức tế tự đã không nhịn được.

Người phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta nói, có thể bắt đầu bàn điều kiện, các ngươi muốn thế nào?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Người Tề quốc điều kiện cũng không nhiều, chỉ có hai cái."

Nói xong, Ngô Củ khoa tay một chút, sau đó xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía quốc quân Toại quốc, cười híp mắt nói:

"Điều thứ nhất rất dễ dàng làm được, đó chính là muốn người Sưu Man chém quốc quân Toại quốc xảo trá này. Nếu không sẽ không cần tiến hành hội minh, Tề quốc cũng không lời để nói."

Lời này phảng phất là một tiếng sấm, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập tất cả mọi người mông lung, đặc biệt là quốc quân Toại quốc.

Rõ ràng là ba bên hội minh, sao vừa nói liền muốn Sưu Man chém người?

Quốc quân Toại quốc vừa nghe, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, vội vã lau mồ hôi trên mặt, nói với tướng Sưu Man.

"Tướng quân, đừng nghe hắn ly gián! Người Tề quốc nham hiểm giả dối! Là muốn ly gián Toại quốc cùng tướng quân! Toại quốc đối với tướng quân trung thành tuyệt đối. Chúng ta hợp tác vô cùng mật thiết, đã lập liên minh, làm sao có khả ly gián chứ?"

Ngô Củ nghe cười cười, nhàn nhạt phủi áo bào, nói:

"Cái gì liên minh? Nói đến Toại quốc một tháng trước vẫn là quốc gia phụ thuộc Chu Triều, còn không phải đã phản loạn chống lại Chu Triều. Bây giờ các ngươi liên minh, không chắc ngày mai Toại quốc liền sẽ đánh lén các ngươi. Toại quốc không có uy tín, lời nói ra dường như chuyện vặt."

Quốc quân Toại quốc vừa nghe chính là đang khích bác ly gián, tức đến nổ phổi nói:

"Ngươi! Ngươi! Lữ Củ! Ngươi thật nham hiểm! Ta và tướng quân Sưu Man là liên minh, sao có thể bị ngươi ly gián! Ngươi cũng quá xem thường tướng quân Sưu Man rồi!"

Ngô Củ nhún nhún vai, nói:

"Ngày xưa liên minh cũng là bởi vì có thể có lợi. Dù sao Toại quốc đối với Sưu Man quốc mà nói, là một cái cung có thể mang tiễn. Mà bây giờ cây cung đứt mất dây, không có tác dụng, biến thành một cái cung hư. Không thế dùng bắn tiễn sắc bén, còn khiến người Sưu Man bị vây ở trong Chu Triều, còn nói gì liên minh? Là một chó săn cản trở thôi!"

Ngô Củ nói phi thường ác liệt, nói xong lời cuối cùng, quốc quân Toại quốc mặt đã tái. Bởi vì Ngô Củ phân tích quá đúng rồi.

Đối với Sưu Man mà nói, Toại quốc giúp bọn họ thâm nhập nội địa. Bọn họ cùng Toại quốc trong ứng ngoài hợp. Toại quốc cung cấp ưu thế địa lý, bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào bên trong Chu Triều. Mà bây giờ, Toại quốc binh lực đã hao mòn hầu như không còn, căn bản không có cách nào cùng Sưu Man hợp tác, chỉ có thể víu Sưu Man không buông tay, gắng đạt tới tự vệ. Điều đó đối với Sưu Man mà nói, chính là liên lụy, hơn nữa còn khiến bọn họ bị vây ở trong Chu Triều, trở nên tứ cố vô thân. Ở gần có Tề quốc đang quấy rầy, xa xa còn có Hình quốc chặt đứt đồ quân nhu quân lương. Kéo dài thời gian căn bản không phải biện pháp.

Quốc quân Toại quốc bị chọt trúng chỗ yếu, sợ sệt run cầm cập, nói:

"Ngươi! Người Tề quốc quá giả dối, đây là gây xích mích ly gián! Ngươi cho rằng tướng quân Sưu Man sẽ tin ngươi nói? Ta..."

Hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên phát ra "A!" một tiếng ngắn ngủi. Phút chốc, liền thấy lóe lên ánh sáng. Một binh khí sắc bén giơ lên chém xuống. Đầu quốc quân Toại quốc bị cắt đứt, trực tiếp rơi trên mặt đất. Thân thể còn đứng thẳng, vẫn duy trì động tác chỉ trích Ngô Củ, một lát sau mới ngã xuống.

Bốn phía bắn đầy máu tươi. Công tử Vô Khuy sợ hết hồn. Bởi vì quốc quân Toại quốc đứng cách bọn họ rất gần, còn đang chỉ trích bọn họ, vào lúc này đầu đột nhiên rơi mất. Phút chốc máu tươi phun ra, bắn lên đầy người Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy.

Ngô Củ đã gặp qua loại tình cảnh này. Lần trước tại Tống quốc là đặc sứ Trịnh quốc Phó Hà bị Cao Cừ Di chém đầu, lúc đó Ngô Củ buồn nôn rất lâu. Trong chớp mắt này, Ngô Củ cũng là run run một cái, cảm giác được nhiệt độ máu tươi phun trên người mình. Thế nhưng Ngô Củ tự nói với mình, không thể run, ở vào thời điểm này, phải cùng người Sưu Man so khí thế xem ai mạnh hơn. Ai càng nắm chắc khí thế, trong hội minh sẽ càng có lợi thế so với ai khác.

Ngô Củ vừa mới đã chiếm thế thượng phong, tuyệt không có thể rơi dây xích vào lúc này.

Ngô Củ tâm lý nhảy vụt, trên mặt lại lạnh như băng, thoạt nhìn rất hờ hững. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng lau lau máu trên mu bàn tay, sau đó Ngô Củ đem khăn bẩn ném qua một bên, nhàn nhạt nói:

"Người Sưu Man quả nhiên là sảng khoái."

Tướng Sưu Man tự mình chém đầu quốc quân Toại quốc. Biến cố chỉ là một chốc liền hoàn thành. Tướng Sưu Man hơi hơi khom lưng, dùng một tay tóm cái đầu trên mặt đất ném lên bàn tế đàn, nói một câu cái gì đó.

Phiên dịch suýt nữa cháng váng, run rẩy nói:

"Tướng... Tướng quân của chúng ta nói... có thể nói... nói điều thứ hai."

Ngô Củ bình tĩnh nói:

"Điều thứ hai chính là Sưu Man trở lại phía bắc Hình quốc, trong vòng mười năm không được xâm phạm nhiễu loạn Đại Chu."

Ngô Củ nói như vậy, hiện ra rất không khách khí. Tướng Sưu Man nhất thời tức giận. Phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta nói, ngươi có con tin, chúng ta cũng có Công tử Chiêu làm con tin. Các ngươi đưa ra điều kiện quá mức vô lễ, khiến tướng quân phi thường không cao hứng!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Không không, chúng ta xác thực có một con tin, thế nhưng Sưu Man không chỉ là có Công tử Chiêu là con tin. Nếu tướng quân Sưu Man có can đảm, còn có thể bắt bản đặc sứ cùng Đại công tử làm con tin. Đó chính là một đổi ba."

Ngô Củ nói như vậy, sắc mặt đột nhiên bắt đầu ác liệt, lạnh lùng nở nụ cười, nói:

"Bất quá coi như là vậy, bản đặc sứ vẫn là nói câu kia. Người Sưu Man trở lại phía bắc Hình quốc, trong vòng mười năm không được xâm phạm nhiễu loạn Đại Chu!"

Tướng quân Sưu Man nhìn biểu tình Ngô Củ, cũng không cần phiên dịch, xem liền hiểu là có ý gì. Hắn rống lớn câu gì. Phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta nói, các ngươi khinh người quá đáng!"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Phải a, khinh người quá đáng, chung quy phải có cơ sở."

Ngô Củ cơ sở rất nhiều.

Thứ nhất là uy hiếp. Trước đó Ngô Củ đã nói qua, trong vòng mười ngày nếu Ngô Củ cùng Đại công tử không trở về, thì Thiệu Hốt sẽ chém tù binh, chính thức cùng Sưu Man khai chiến. Thời điểm đó không phải chỉ là Tề quốc, mà là toàn bộ Chu Triều cùng Sưu Man khai chiến.

Thứ nhì là bởi vì Sưu Man đã tứ cố vô thân. Nhiều binh mã Sưu Man đi sâu vào trong lãnh thổ Chu Triều, coi như đánh không giết, chỉ cần vây lại cũng có thể chết đói bọn họ.

Thứ ba cũng là bởi vì người Sưu Man rất muốn đổi tù binh. Nhìn ra được tù binh kia địa vị phi thường cao, là người chức vị không nhỏ.

Bởi vì ba điểm này cho nên Ngô Củ có cơ sở khinh địch.

Tướng quân Sưu Man tuy rằng tức giận, thế nhưng không có cách nào. Ngô Củ còn nói:

"Tướng quân nên nhớ mười ngày làm hạn định, bây giờ đã là ngày thứ tư. Tuyệt đối đừng để nghĩ xong, đầu tù binh đã lìa khỏi thân thể."

Tướng quân Sưu Man rất tức giận, thế nhưng sau một phút chốc, lại quay đầu đi. Phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta nói muốn cân nhắc một buổi tối. Các ngươi về doanh trại chờ đợi."

Nói xong, phiên dịch cũng đi.

Công tử Vô Khuy thở phào nhẹ nhõm. Ngô Củ sao không thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói:

"Đi đi, trước tiên đi xem Tam công tử."

Hai người nhanh chóng về lều.

Công tử Chiêu còn nằm ở nơi đó. Có vết thương đã kéo mài, có vết thương sưng đỏ, còn có vết thương thối rữa đang chảy mủ. Hắn nằm trên đất, khí tức yếu ớt, tóc tai rối bời ngổn ngang dơ bẩn. Tóc dính cả vào vết thương, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy.

Công tử Vô Khuy xông tới, gọi nhỏ. Công tử Chiêu tựa hồ nghe thấy, chỉ là mở mắt ra nhìn, lập tức liền nhắm mắt lại, phảng phất như là người chết.

Nơi này chỉ hai người bọn họ, cũng không có người Tề quốc khác. Người Sưu Man không thể xem bệnh cho Công tử Chiêu. Ngô Củ nói:

"Đại công tử, trước tiên lau sạch vết thương cho Tam công tử một chút thôi."

Công tử Vô Khuy gật gật đầu, nói:

"Cũng chỉ có thể như vậy, vẫn là phải về sớm một chút mới được. Chiêu Nhi bị thương quá nặng, cần trị liệu, còn tiếp tục như vậy..."

Hắn nói tới chỗ này liền không dám nói tiếp nữa. Công tử Chiêu không có mở mắt ra, nhắm mắt lại phảng phất như đang ngủ.

Ngô Củ đi lấy một chút nước. Cũng không có nước nóng, may mắn là mùa hè, khí trời cũng không lạnh. Công tử Vô Khuy cẩn thận dùng khăn ướt lau vết thương cho Công tử Chiêu. Công tử Chiêu vẫn luôn không mở mắt ra, thế nhưng cơ mặt không ngừng nhúc nhích, hiển nhiên đau vô cùng.

Công tử Vô Khuy động tác rất nhẹ, xoa xoa hai má, sau đó mở ra cổ áo lau cổ. Khi cổ áo mở ra nhất thời hắn liền nổi giận không nhịn nổi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đám hỗn trướng!"

Ngô Củ nhìn thấy trên người Công tử Chiêu có rất nhiều dấu vết, đều là bị đốt nóng, còn có các loại vết thương dị thường khủng bố. Không chỉ là trên mặt của hắn, trên người cũng không có một chỗ da lành lặn. Hiển nhiên là chịu cực hình, hơn nữa cực hình thời gian không ngắn, có vết thương cũng đã khép miệng lại.

Ngô Củ cảm thấy đám Sưu Man khẳng định sớm đã phát hiện thân phận Công tử Chiêu, thế nhưng vẫn luôn giữ bí mật không nói. Thật ra là chúng muốn từ miệng Công tử Chiêu thẩm vấn ra một ít cơ mật quân sự Tề quốc. Nhìn dáng dấp Công tử Chiêu cũng biết không khai thác được gì, hơn nữa Công tử Vô Khuy bắt làm tù binh người địa vị cao, bởi vậy người Sưu Man không thể không dùng Công tử Chiêu đổi người.

Công tử Vô Khuy cùng Ngô Củ dùng khăn lau vết thương cho Công tử Chiêu, Công tử Chiêu một câu cũng không nói. Ngô Củ phát hiện chân Công tử Chiêu bị gãy, hơn nữa có chút dị dạng. Chỉ sợ là bởi vì bị đánh gãy, sau đó không có trị liệu nên sai vị. Công tử Chiêu còn trẻ tuổi, xương khép lại rất nhanh, dẫn đến bây giờ biến thành bộ dáng này.

Công tử Vô Khuy nhìn thấy hai chân Công tử Chiêu, vành mắt liền đỏ. Công tử Chiêu nghe thấy âm thanh hút không khí, lúc này mới mở đôi mắt. Nhìn thấy Công tử Vô Khuy hai mắt đỏ chót, hắn lập tức liền quay đầu đi.

Ngô Củ thấy Công tử Chiêu trước sau không nói lời nào, không khỏi thở dài, thấp giọng nói:

"Ta đi ra ngoài đổi chút nước, các ngươi cố gắng nói chuyện."

Ngô Củ đem chậu nước bẩn đi ra khỏi lều.

Ngô Củ vừa đi ra khỏi, Công tử Chiêu liền nhắm hai mắt lại. Công tử Vô Khuy nhìn chằm chằm Công tử Chiêu. Bùn bẩn đã lau đi, khuôn mặt Công tử Chiêu liền lộ ra, gầy gò quá nhiều, hai gò má hãm sâu, viền mắt sưng tấy, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.

Công tử Chiêu nhắm mắt lại, không nhìn Công tử Vô Khuy. Hắn yên lặng vuốt tóc Công tử Chiêu, rồi buộc lại cho tốt. Động tác vô cùng ôn nhu, cũng không chê Công tử Chiêu, còn hỏi có đau hay không. Thế nhưng Công tử Chiêu trước sau không chịu nói, cũng không liếc nhìn một cái.

Công tử Vô Khuy vuốt xong tóc tai, vành mắt đã hồng muốn sưng lên. Nhìn Công tử Chiêu dáng dấp này, tâm lý khó chịu lợi hại, hắn thấp giọng nói:

"Chiêu Nhi, là ca ca sai rồi. Đệ muốn ca ca như thế nào mới bằng lòng để ý đến. Vì sao không muốn nhìn ta một cái, muốn ta quỳ xuống nhận sai ư?"

Hắn nói, Công tử Chiêu đang nhắm mắt đột nhiên nghe âm thanh quỳ xuống thật mạnh. HunhHn786 Công tử Chiêu cả kinh mở mắt ra.

Công tử Vô Khuy quỳ hai đầu gối trên mặt đất, giọng khàn khàn nói:

"Ta biết đệ hận ta, thế nhưng đệ nói một chút đi. Ít nhất nói cho ta biết nơi nào đau, nơi nào không thoải mái, nói cho ca ca nghe được không?"

Công tử Vô Khuy vừa nói vừa dùng tay che mắt của chính mình, bộ dáng phảng phất phi thường thống khổ. Công tử Chiêu rốt cục chịu mở mắt nhìn thẳng Công tử Vô Khuy. Hắn có chút nóng nảy, muốn từ giường đi xuống. Hắn đầy người đều là vết thương, khó tránh khỏi đụng vào chỗ đau.

"Ui"

Công tử Vô Khuy sợ hết hồn, vội vã xông tới đem Công tử Chiêu đỡ dậy. Bây giờ Công tử Chiêu vóc người đã cao lớn cường tráng rất nhiều, không còn là đứa bé nhỏ lôi kéo tay áo Vô Khuy ngày nào. Công tử Vô Khuy muốn ôm hắn lên giường, thế nhưng ôm không được, bất động.

Công tử Chiêu há miệng, âm thanh rất khàn khàn, nói:

"Dìu là được."

Công tử Vô Khuy vội vã đỡ hắn. Công tử Chiêu để một tay trên giường, dùng sức đẩy mình lên, tự mình leo lên giường.

Công tử Vô Khuy vội vàng đở hắn nằm xuống, nhẹ giọng nói:

"Như vậy có được không, sẽ đụng phải vết thương?"

Công tử Chiêu khe khẽ lắc đầu. Công tử Vô Khuy ngồi một bên giường, duỗi tay cầm tay Công tử Chiêu, như sợ hắn lại biến mất.

Công tử Chiêu nghiêng đầu nhìn, âm thanh khàn khàn tang thương, cũng rất nhẹ nói:

"Chiêu Nhi vĩnh viễn cũng không hận ca ca, vĩnh viễn cũng sẽ không, vô luận đại ca làm cái gì... Chỉ là..."

Công tử Chiêu nói, thống khổ nhắm mắt lại, cổ họng lăn lộn đến mấy lần, nói:

"Chỉ là không còn mặt mũi gặp đại ca."

Công tử Vô Khuy nói:

"Tại sao nói như vậy? Chiêu Nhi, đệ có biết ta lo lắng bao nhiêu hay không. Lâm Truy thành truyền đến tin đệ tử trận, thời điểm đó ca ca hối hận không thôi, e sợ vĩnh viễn cũng không thấy được đệ."

Công tử Chiêu cười cười, nói:

"Chiêu Nhi biết, ca ca vẫn thương đệ."

Công tử Vô Khuy mím mím môi, nói:

"Ca ca trước làm không đúng. Ta đối với đệ không đúng. Bởi vì quân phụ bất công thiên vị đệ, ca ca cũng muốn làm tốt để được quân phụ khen, nhưng vĩnh viễn cũng không có được, liền bắt đầu trút giận lên đệ, là ta không đúng."

Công tử Chiêu lắc lắc đầu, nói:

"Đệ không để ở trong lòng."

Hắn nói, ánh mắt có chút ảm đạm, còn nói:

"Ngược lại là bây giờ, bởi vì Chiêu Nhi sai lầm, không chỉ có bị bắt, hơn nữa còn liên lụy đại ca cùng nhị bá, cũng thành tàn phế... Đại ca có thể an tâm, Chiêu Nhi không toàn vẹn thân thể, không có cách nào kế thừa Hầu vị. Từ nay về sau, quân phụ chỉ có thể để ý đại ca."

Công tử Vô Khuy nghe hắn nói như vậy không có nửa phần cao hứng.

Công tử Chiêu nói đúng, hắn sai lầm bị bắt, còn phải khiến cho Ngô Củ cùng Công tử Vô Khuy liều chết đến cứu giúp. Nếu như không phải là bởi vì Công tử Chiêu bị bắt, Tề Hầu đã đem Sưu Man tiêu diệt. Bây giờ Sưu Man binh bại, còn có thể cầu hoà. Công tử Chiêu không qua được cửa ải tâm lý này.

Lại thêm ở cổ đại thân thể không trọn vẹn là một tội lớn. Tỷ như ở Lỗ quốc thời điểm mất mùa liền hạ lệnh giết người không trọn vẹn để giảm nhân khẩu. Lỗ đại phu Tang Thần đã cố hết sức huỷ bỏ điều pháp lệnh này.

Thân thể không toàn vẹn tại cổ đại cũng đồng nghĩa với việc không có cách nào kế thừa vị trí quốc quân, cả làm sĩ phu cũng không được.

Công tử Vô Khuy vành mắt đỏ đến mức như xuất huyết. Hai tay giơ lên, hắn dùng sức xoa xoa con mắt của chính mình, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, muốn dừng cũng không ngừng được.

"Ca ca rất muốn được quân phụ ưu ái, mà có cư xử không hay như vậy. Chiêu Nhi, ngươi mắng ca ca đi!"

Công tử Chiêu chậm rãi giơ tay lên. Bàn tay đầy vết thương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Công tử Vô Khuy, hắn nhẹ giọng nói:

"Đại ca không sai, là Chiêu Nhi tự phụ mới tạo thành sai lầm lớn, binh bại bị bắt. Là lỗi của ta... Đại ca đừng khóc. Đại ca khóc như vậy, Chiêu Nhi càng khó chịu hơn."

Thời điểm Ngô Củ trở lại, liền thấy Công tử Chiêu nói chuyện, thế nhưng Công tử Vô Khuy đôi mắt sưng to. Ngô Củ thở dài, nói:

"Đại công tử, ngày mai còn hội minh, tuyệt đối đừng để người Sưu Man chê cười. Bây giờ chúng ta đã tìm được Tam công tử, hơn nữa còn chiếm hết thượng phong, người Sưu Man không đồng ý cũng phải đồng ý. Hết thảy đều là lấy vật trong túi, chỉ chờ giải quyết ổn thỏa sẽ đưa Tam công tử về Lâm Truy thành. Đại công tử đừng quá thương tâm."

Công tử Vô Khuy gật gật đầu, hít sâu một hơi. Xác thực không thể để cho người Sưu Man chê cười, bất quá hắn bởi vì vừa nãy quá kích động, có chút khóc thút thít, bây giờ muốn dừng ngay cũng không dừng được.

Công tử Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng Công tử Vô Khuy, cất tiếng cười khàn khàn, nói:

"Đại ca, nhìn ngươi khóc kìa. Nếu như cho quân phụ thấy được, sợ sẽ có thành kiến đối với đại ca."

Người Sưu Man thái độ rất kém cỏi, ba người bọn họ ở chung trong một cái lều qua đêm, hơn nữa chỉ có một cái giường nhỏ. Công tử Chiêu ngủ ở trên giường nhỏ. Công tử Vô Khuy trông coi, ngồi ở một bên. Ngô Củ trải chiếu nằm trên đất, dùng ngoại bào thay chăn che kín chính mình.

Công tử Vô Khuy một đêm không có chợp mắt, thật ra vì không dám chợp mắt. Nhìn đệ đệ cùng mình lớn lên vết thương đầy rẫy, tim Công tử Vô Khuy muốn nứt ra rồi. Hắn đột nhiên thấy hành động tranh sủng của mình trước đây cùng đệ đệ, còn giận chó đánh mèo, buồn cười cỡ nào.

Công tử Vô Khuy nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Công tử Chiêu. Đôi mắt rất mỏi, nhưng hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm một buổi tối, hận không thể cũng không cần chớp mắt.

Ngày hôm sau vừa mới tờ mờ sáng, liền nghe thấy có âm thanh từ bên ngoài truyền vào. Ngô Củ mê man ngồi dậy. Mới vừa ngồi dậy, đem ngoại bào tròng lên người, kết quả tướng quân Sưu Man đã đi vào. Chỉ sợ là hắn đêm hôm qua cũng không ngủ, phía dưới đôi mắt bầm đen.

Tướng quân Sưu Man ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn nói hai câu. Phiên dịch nói:

"Tướng quân của chúng ta đồng ý điều kiện của các ngươi. Hiện tại liền ký kết thỏa thuận, sau đó lập tức đi ngay, để tránh khỏi làm trễ nãi thời gian."

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Vậy tiến hành!"

Ngô Củ liền biết người Sưu Man sẽ đồng ý, dù sao bọn họ cũng là cung giương hết đà. Nếu như là vì nhất thời sảng khoái chém đặc sứ, chém con tin, Sưu Man quốc sẽ bị vây hãm, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.

Ngô Củ sửa sang lại một chút chính mình mới đi ra khỏi lều, đi cùng người Sưu Man ký kết thỏa thuận.

Kỳ thực điều kiện Sưu Man quốc trong vòng mười năm không quấy nhiễu Đại Chu, đối với người Sưu Man mà nói chẳng hề hà khắc. Chỉ là đối với tính hiếu thắng tự mãn vốn có của người Sưu Man, tâm lý việc mất thể diện, tướng quân kia sẽ khó vượt qua được. Cho nên tướng quân kia suy tư một buổi tối, cuối cùng vẫn là chấp nhận.

Hai bên ký kết thỏa thuận rất nhanh, cố gắng càng nhanh càng tốt chạy tới biên giới Tề quốc. Mấy người Ngô Củ cũng phải nhanh trở lại Tề quốc, để y quan chửa trị cho Công tử Chiêu. Mà người Sưu Man thì lại muốn nhanh chóng đổi tù binh về.

Trưa hôm đó, sau khi hai bên ký kết xong liền khởi hành. Công tử Chiêu không có cách nào cưỡi ngựa, phải ngồi trong xe. Công tử Vô Khuy ngồi ở trong xe cùng Công tử Chiêu. Xe ngựa đơn sơ xóc nảy, Công tử Chiêu đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, lại không kêu một tiếng.

Công tử Vô Khuy thấy sắc mặt Công tử Chiêu tái nhợt, vẫn luôn ra mồ hôi, biết là xe quá xóc nảy đụng phải vết thương, liền đem người ngồi ở trong lòng mình. Công tử Chiêu không muốn, dù sao trên người hắn dơ bẩn, còn có rất nhiều máu. Hơn nữa Công tử Chiêu hiện tại cao to hơn so Công tử Vô Khuy, coi như đã gầy một chút cũng là rất nặng, hắn sợ đè nặng đại ca.

Bất quá Công tử Vô Khuy thái độ rất kiên quyết, không cho phản đối. Công tử Chiêu dựa vào trong lồng ngực của Công tử Vô Khuy, tuy rằng vẫn rất xóc nảy, thế nhưng đã khá hơn nhiều.

Công tử Chiêu đưa lưng về phía Công tử Vô Khuy, cười khẽ một tiếng, nói:

"Đại ca, đã rất nhiều năm đệ đệ chưa thân cận như vậy cùng đại ca."

Công tử Vô Khuy suy nghĩ một chút, nói:

"Cũng phải, dù sao Chiêu Nhi lớn rồi, ca ca ôm không được ngươi."

Công tử Chiêu cười cười, nói:

"Chiêu Nhi không muốn lớn lên, cứ như vậy ca ca có thể cả đời thương Chiêu Nhi. Đại ca có nhớ khi còn bé mẫu thân cũng không thương đệ, chỉ có đại ca luôn mang theo đệ."

Công tử Vô Khuy nhẹ nhàng vuốt ve tóc Công tử Chiêu, nói:

"Nhớ chứ, sau này cũng sẽ như vậy. Ca ca có tới chỗ nào cũng mang theo đệ, được chứ?"

Công tử Chiêu cười khổ một tiếng, nói:

"Được. Đáng tiếc... Đáng tiếc đệ đệ đã thành tàn phế, e sợ liên lụy đại ca."

Công tử Vô Khuy hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:

"Chiêu Nhi đừng nói ngốc. Trong cung y quan y thuật cao minh, chờ sau khi trở về để y quan xem một chút, nhất định sẽ tốt lên, biết chưa?"

Công tử Chiêu cười cười, gật gật đầu, không nói gì thêm. Công tử Vô Khuy nói:

"Chiêu Nhi, ngủ một hồi đi."

Mọi người đi cả ngày lẫn đêm, cũng mất ba ngày liền tới biên giới Tề quốc. Đội ngũ tới biên giới liền ngừng lại, không có đi qua. Tướng quân Sưu Man cẩn thận, nói:

"Lệnh người của các ngươi đem con tin đưa ra."

Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha phụng mệnh đóng quân tại biên giới Tề quốc, sau đó cùng binh mã của Hình Hầu hội hợp. Đội ngũ vô cùng lớn mạnh, lều trại kéo dài mấy dặm.

Thiệu Hốt nhìn thấy Ngô Củ, lập tức kích động nói:

"Đại Tư Nông!!"

Hắn nói chạy tới, người Sưu Man cũng không cho lại gần, mà là nói:

"Để chúng ta nhìn thấy con tin."

Ngô Củ nói:

"Ta muốn bàn giao bộ hạ của ta mấy câu."

Người Sưu Man không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để Ngô Củ đi qua.

"Ngươi mà giở trò gì, hai vị Công tử Tề quốc chắc chắn phải chết."

Ngô Củ cũng không coi là chuyện to tát, vượt qua biên giới Tề quốc. Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha lập tức lại gần. Ngô Củ thấp giọng nói:

"Người Sưu Man đáng ghét, dùng cực hình đối với Công tử."

Ngô Củ còn nói khẽ với Thiệu Hốt.

"Ngươi đi, đem tù bình kia đánh gãy chân trả lại cho bọn họ."

Thiệu Hốt vừa nghe, lộ ra thâm hiểm tàn nhẫn nói:

"Ngài muốn gãy thành mấy đoạn?"

Ngô Củ nói:

"Tùy ngươi."

Lập tức Thiệu Hốt liền tiến vào lều, sau đó là tiếng kêu thảm.

"A a a a!!"

Tiếng kêu thảm thiết từ trong doanh trướng truyền ra. Đám người Sưu Man đều nghe thấy âm thanh, đều hai mặt nhìn nhau. Kết quả Thiệu Hốt dùng một tay nhấc theo một người vóc dáng cao to đi ra. Người kia đầu đầy mồ hôi, tiếng kêu rên liên hồi, hai chân căn bản không động, rủ xuống, phảng phất là đứt mấy đoạn.

Tướng quân Sưu Man vừa nhìn thấy, lập tức kêu to lên. Phiên dịch nói:

"Người Tề quốc thật giả dối, dám đánh gãy chân người của chúng ta!? Là muốn hủy hoại thỏa thuận sao?"

Ngô Củ cười cười, bắt chước điệu bộ của tướng Sưu Man trước đây nói:

"Cũng không phải là như vậy. Đều là thuộc hạ của ta không hiểu chuyện. Thời điểm bọn họ bắt được tù binh này, không biết là tướng quân Sưu Man, còn tưởng rằng chỉ là một tên lính bình thường, cho nên liền tùy tiện dùng cực hình mà thôi."

Phiên viên nói:

"Phi! Các ngươi trợn tròn mắt nói dối! Rõ ràng là mới vừa đánh gãy."

Ngô Củ cười híp mắt phất phất tay. Tề quân lập tức xông tới.

Hình Hầu vào lúc này cũng một thân áo giáp từ trong doanh trướng đi ra, đi theo phía sau là đội quân tinh nhuệ.

Ngô Củ trên mặt không có thành ý, nói:

"Trợn tròn mắt nói dối, cũng không chỉ là người Tề quốc ta. Người Sưu Man không phải cũng trợn tròn mắt nói dối sao? Chúng ta nhiều lắm là hòa nhau thôi."

Tướng quân Sưu Man tựa hồ không phục. Đông Quách Nha vào lúc này nói:

"Ngài cần phải vui mừng nha. Ai bảo tù bình không tự biểu lộ thân phận? Bây giờ đánh gãy chỉ là hai chân, mà không phải cái cổ."

Đông Quách Nha lời nói sắc bén mười phần. Người Sưu Man nghe ra đây là uy hiếp.

Hai bên đều có con tin trong tay. Tuy rằng Sưu Man có hai vị Công tử Tề quốc, nhưng bọn họ bị đại quân vây quanh, hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào. Ngô Củ cho người đánh gãy hai chân của tù binh, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.

Tướng quân Sưu Man không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói:

"Trao đổi con tin!"

Ngô Củ liếc mắt nhìn Thiệu Hốt, nói với người Sưu Man.

"Thiệu sư phó mặc dù là văn thần, thế nhưng võ nghệ xuất chúng, hơn nữa tính nết không quá tốt, dễ dàng nổi giận. Nếu người Sưu Man muốn lĩnh giáo võ nghệ của Thiệu sư phó, bản đặc sứ khuyên các ngươi ngày khác hãy lĩnh giáo. Để tránh khỏi Thiệu sư phó một mình ứng phó, thật đem con tin cắt  đứt cổ."

Uy hiếp trắng trợn!

Người Sưu Man nghe ra người Tề quốc phái tới trao đổi con tin chính là nhân vật võ nghệ xuất chúng, bọn họ không nên gian lận.

Hai bên rất nhanh liền trao đổi con tin. Thiệu Hốt mang theo con tin gãy chân đi qua, sau đó nhận hai vị Công tử. Công tử Chiêu chân không thể động, Thiệu Hốt đem Công tử Chiêu cõng trên lưng, sau đó mang theo Công tử Vô Khuy nhanh chóng lui về phía sau.

Tuy rằng Ngô Củ đã định liệu trước, thế nhưng kỳ thực cũng căng thẳng. Nhìn Thiệu Hốt cõng người lui về đến, trái tim Ngô Củ phảng phất thả được cục đá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tề quốc trao đổi con tin, Thiệu Hốt lui về đến, Ngô Củ thấp giọng nói:

"Bày trận."

Tiếng nói vừa phát ra, liền thấy binh mã Tề quốc nhanh chóng hướng lại đây, đứng ở biên giới tạo thành tường khiên vững chắc.

Người Sưu Man cũng không có cách nào nhân cơ hội đánh lén. Hơn nữa có Hình quân trợ chiến, người Sưu Man cũng không có phần thắng. Không thể làm gì khác hơn, quân Sưu Man lui về phần lãnh thổ Toại quốc.

Ngô Củ thấy binh mã Sưu Man lui lại, liền vội vàng nói:

"Người Sưu Man giả dối, cảnh giới không được thả lỏng. Mặt khác truyền y quan mau tới xem bệnh cho Tam công tử."

Thiệu Hốt cõng Công tử Chiêu, nhanh chóng tiến vào lều trại. Một đám người cũng vọt vào lều trại. Rất nhanh y quan vô cùng lo lắng chạy tới, không kịp làm lễ, mà trực tiếp xem thương tổn cho Công tử Chiêu.

Công tử Chiêu toàn thân trên dưới đều là vết thương. Vết thương đầy rẫy, hai chân gãy xương sai vị, hơn nữa vẫn luôn ở trạng thái đói bụng, thân thể tổn thương vô cùng nghiêm trọng, khí huyết không đủ. Nếu như không phải bởi vì Công tử Chiêu thân thể vốn cường tráng, hơn nữa thể chất không tệ, đã sớm bị dằn vặt chết.

Công tử Chiêu nằm ở trên giường. Y quan vội vàng rửa sạch vết thương thoa thuốc, băng bó. Tất cả mọi người vây ở một bên, ai cũng không lui ra ngoài. Hình Hầu còn đưa tới rất nhiều dược liệu quý.

Y quan xem tình huống Công tử Chiêu, liền cùng Ngô Củ đi ra, thấp giọng nói:

"Đặc sứ đại nhân, Tam công tử thương thế còn có thể hồi phục, chỉ là e sợ phải lưu sẹo. Khí huyết cũng có thể dùng thuốc bồi bổ. Chỉ là... Chỉ là xương chân..."

Ngô Củ nghĩ thầm.

Không biết thời đại này có thể trị liệu nối xương hay không!

Y quan liền nói:

"Chỉ là chân... phải chịu chút tội. E phải... một lần nữa gõ gãy, sau đó nối xương lại. Hơn nữa... Hơn nữa xương đùi sai vị quá lớn, coi như một lần nữa nối lại khả năng cũng sẽ lưu nguồn bệnh, đi đứng bình thường vẫn ổn, luyện võ có chút...."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Mong đại nhân tận lực."

Y quan liền vội vàng nói:

"Tiểu thần nhất định làm hết sức, xin đặc sứ yên tâm. Còn nữa bây giờ phải gấp rút về Lâm Truy thành, dọc đường đi có thể sẽ xóc nảy, thế nhưng tiểu thần cũng không dám kéo dài thời cơ. Xin đặc sứ định đoạt, hiện tại nối xương hay là trở về Lâm Truy thành mới thực hiện?"

Ngô Củ vừa nghe liền nhíu lông mày. Y quan nói quả thật là vấn đề quan trọng. Nếu như bây giờ nối xương, dọc theo đường đi xóc nảy, không biết có bị sai vị hay không. Thế nhưng nếu như chờ trở lại Lâm Truy thành, thì bọn họ mang theo người bệnh không thể đi quá nhanh, thời gian càng dài chân Công tử Chiêu càng không gánh nổi.

Ngô Củ chính tại do dự, công tử Vô Khuy từ bên trong đi ra, nói:

"Mong y quan hiện tại nối xương cho Chiêu Nhi. Chuyện này kéo dài không được, chúng ta lúc trở về tận lực để hắn nằm im cước trình chậm rãi liền tốt."

Ngô Củ cũng gật gật đầu, nói:

"Liền như Đại Công tử nói đi."