Nhà thiết kế khó xử nói: “Xin lỗi, vì áo cưới của chúng tôi đều phải đặt làm trước ba tháng, chiếc này cũng không phải là số đo của cô, vì cô thích, mua lại của vị khách khác, dáng người của cô ấy đậm hơn, đầy đặn hơn cô… Nếu muốn sửa thì cũng được, nhưng sợ không kịp vào ngày cưới của cô…”

Trác Huyên nghe thế thì sắc mặt chợt tối đi: “Nói thế thì đó là vấn đề của tôi à?”

“Không, không phải thế, cô hiểu lầm…”

Nhà thiết kế hoảng sợ, không biết tại sao một cô gái lúc nãy vẫn còn dịu dàng động lòng người lại đột nhiên biến sắc nhanh như thế, một nhân viên thiết kế nhỏ bé như cô ta hoàn toàn không dám đắc tội, bèn luôn miệng xin lỗi.

Trác Huyên vẫn không chịu bỏ qua, Dụ Lâm Hải bình tĩnh mở miệng: “Chiếc váy này không hợp thì đổi sang váy khác, chọn mẫu nào có kích cỡ phù hợp ấy”.

Nhà thiết kế vội nói: “Còn một chiếc váy cưới hợp với số đo của cô Trác…”

“Tôi đã xem rồi, tôi không thích mẫu đó, quê mùa quá…”

Trác Huyên lạnh lùng từ chối lời đề nghị của nhà thiết kế, sau đó nhìn vào ánh mắt cô ta với vẻ âm u: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là cô Trác, phải gọi là bà Dụ”.

“…”, nhà thiết kế như bị sét đánh.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, hờ hững nói: “Cô ra ngoài trước đi, chúng tôi đi xem thêm chút nữa đã”.

Nhà thiết kế cũng không muốn ở đây, bèn ôm chiếc váy cưới được thay ra bỏ đi, không nhịn được ngồi phàn nàn với đồng nghiệp: “Cô ả này bị làm sao ấy? Lắm điều nhiều chuyện thế, dáng vẻ kệch cỡm, nhìn cái đã biết ngay là kẻ thứ ba bò lên rồi!”

Giọng không lớn mà cũng chẳng nhỏ, đúng lúc Trác Huyên và Dụ Lâm Hải đi ngang nghe thấy rõ mồn một.

Trác Huyên tức giận đến nỗi mặt tái mét: “Cô nói cái gì, ai là kẻ thứ ba, cô nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào!”

Cô ta thở phì phì đòi kéo nhân viên thiết kế kia lại, nhưng bị Dụ Lâm Hải cản: “Được rồi, em vẫn còn đang bệnh đấy, đừng chấp nhặt với cô ta làm gì”.

“Sao cô ta có thể nói em như vậy được chứ? Sao em lại thành kẻ thứ ba thế này, em quen biết anh trước cơ mà, Lộ Nam Mẫn mới là kẻ thứ ba!”

Trác Huyên uất ức không thể tả, che mặt khóc, kéo lấy quần áo Dụ Lâm Hải: “Em không cần biết, anh Hải, anh phải đuổi nhà thiết kế này ra khỏi thành phố Bắc, em không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa!”

Dụ Lâm Hải cảm thấy việc đó không cần thiết, nhưng thấy Trác Huyên tức giận đến mức hai má đỏ bừng lên, sợ sức khỏe cô ta bị ảnh hưởng nên đành phải dỗ dành: “Được, nghe em”.

Trác Huyên đầy đắc ý, được đằng chân lại muốn lên đằng đầu: “Thế thì anh phải thông báo cho tất cả mọi người biết, chúng ta là mối tình đầu, là tình yêu chân thành, Lộ Nam Mẫn chỉ là một kẻ qua đường, cô ta mới là kẻ thứ ba trong mối quan hệ này!”

Dụ Lâm Hải nhíu mày, lý trí nói với anh rằng anh nên nghe lời người con gái mình yêu thương nhất.

Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe thấy cái tên ấy, nghe thấy câu nói đó, anh lại không được thoải mái..