“Chú à, tôi không biết thắt đâu.” Tề Mẫn Mẫn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Trì Viễn.

Đột nhiên cô phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông này thật đẹp, giống như hồ nước cuối mùa thu, lộ ra thăm thẳm.

Vì sao chỉ là nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh như vậy, trái tim của cô cũng có thể đập liên tục?

“Tôi dạy cho em.”

“Tôi cực kỳ ngu dốt.” Tề Mẫn Mẫn kháng cự lắc đầu.

“Em là vợ, tất phải học được cách hầu hạ tôi.” Hoắc Trì Viễn chỉ dùng một tay kéo lấy eo của cô qua, vây cô ở trong ngực mình.

Tề Mẫn Mẫn không tình nguyện nhận lấy cà vạt.

cô phát hiện anh rất cao, cô cao 1m65, vậy mà nhếch mũi chân lên cũng không đến được bờ vai của anh.

Cô cật lực đeo cà vạt cho anh, sau đó theo lời nhắc nhở của anh quấn từng vòng.

“Sau này quấn một vòng… từ giữa xuyên qua…” Hoắc Trì Viễn thâm trầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn, lạnh lùng ra lệnh.

“Có thể sao?” Tề Mẫn Mẫn sau khi chỉnh lại cà vạt xong, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn, cô phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình, trong phút chốc liền đỏ mặt.

không thể không thừa nhận, người này rất tuấn tú, trên người anh toát ra mị lực của người đàn ông thành thục mà không phải thanh niên mười mấy tuổi nào cũng có thể có được.

Hoắc Trì Viễn ảo não nắm tay thành quả đấm, miệng không biết lẩm bẩm điều gì!

“Chú à, tôi có thể đi được không?” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, một chân bất an dẫm xuống mặt đất.

Cô phát hiện nơi nào có anh, cô cũng đừng mong có thể hít thở thật tốt.

“Tôi đưa em đi.” Hoắc Trì Viễn dắt tay Tề Mẫn Mẫn, cầm lấy thẻ phòng trên bàn rồi đi.

Trên hành lang từng tốp năm tốp ba đi qua, đều tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn đang mặc đồng phục đi bên cạnh Hoắc Trì Viễn.

Có vài người xì xào bàn tán.

Tề Mẫn Mẫn bất an nghĩ muốn rút tay ra, đi theo đằng sau Hoắc Trì Viễn, nhưng là dù nói gì anh cũng không chịu buông tay cô ra, thậm chí còn cầm chặt hơn.

“Hoắc tổng, nha đầu này thật xinh đẹp.” Có người quen biết Hoắc Trì Viễn liền tiến lên, tò mò hỏi han: “Đây là cháu gái anh sao? Tốt nghiệp cấp hai sao?”

“Chú à, cháu lên cấp ba rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng giải thích.

Cô nhìn nhỏ như vậy sao? Học sinh trung học?

Nghe được hai chữ cháu gái, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn lập tức lạnh lại, anh kéo eo Tề Mẫn Mẫn qua một bên, nói với đối phương: “Lâm tổng, đây là vị hôn thê của tôi.”

Lâm tổng ha ha nở nụ cười hai tiếng: “Hoắc tổng đây là trâu già gặm cỏ non sao.”

Trâu già gặm cỏ non? Hoắc Trì Viễn đúng là lão trâu, nhưng cô đã trưởng thành rồi.

Lâm tổng nói thế khiến mặt Tề Mẫn Mẫn trong phút chốc liền biến hồng.

những người đàn ông già này thế nào đều có da mặt dày như vậy? Hoắc Trì Viễn như thế, Lâm tổng này cũng vậy.

“Tề Mẫn Mẫn nhà chúng tôi da mặt mỏng.

lâm tổng, rảnh thì nói chuyện.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, bước vào trong thang máy.

Tề Mẫn Mẫn liều mạng di chuyển đôi chân ngắn cũng không cản nổi bước chân Hoắc Trì Viễn, mà trải qua một đêm thân thể bị hành hẹ, bởi vì đoạn đường này cô chạy chậm mà cũng bắt đầu nảy sinh đau đớn.

“Anh… chậm một chút…” Sắc mặt Tề Mẫn Mẫn có chút tái nhợt.

Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái: “Phía dưới đau sao?”