Tề Mẫn Mẫn suy yếu nằm úp sấp ở bên giường, sức lực uống nước cũng không có.

Hoắc Trì Viễn ngồi vào đầu giường, khi ôm cô ở trong lòng, chén nước đưa đến môi cô, chờ cô súc miệng, lại đưa thùng rác cho cô để cô nôn ra.

Tề Mẫn Mẫn sau khi súc miệng vài ngụm, lại vô lực lắc đầu.

“Không súc miệng nữa hả?” Âm thanh của anh thân thiết hỏi han.

Tề Mẫn Mẫn chỉ gật gật đầu, dựa vào trên ngực anh, cũng không nói gì thêm.

Hoắc Trì Viễn lấy khăn giấy ở trong tủ đầu giường ra, lau miệng sạch sẽ cho cô, sau đó đặt cô về giường.

nhìn thấy cô vẫn cau mày, dáng vẻ khó chịu, ánh mắt anh liền có chút lo lắng.

“Không thoải mái sao?”

“Đầu choáng váng.” Tề Mẫn Mẫn quăng quăng miệng nhỏ, oan ức nói: “Em vừa rồi đã nói chóng mặt rồi, anh vẫn còn… anh đúng là hư hỏng!”

Hoắc Trì Viễn rũ mắt, giống như đang tự trách: “Là tôi quá sơ ý.”

Hôm nay anh thật sự quá sơ ý, bởi vì chuyện cô rời nhà trốn đi trước đó mà biểu hiện thật sự suy yếu, mang theo rương hành lý cật lực bước đi, bước chân có chút phập phồng, mà anh vậy mà không đúng lúc chú ý được sự không bình thường của cô.

“Anh biết là được!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng.

Anh đâu chỉ là sơ ý? Qúa là thô bạo.

Anh vừa mới hôn cô đau đến chết, trên người nhất định còn rất nhiều dấu không thể rửa sạch.

Hoắc Trì Viễn lấy mu bàn tay sờ trán co, thấy có chút nóng, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của anh, sốt nhẹ, lại nói: “Hơi sốt!”

“Lại sốt!” Tề Mẫn Mẫn lập tức ngồi xuống, bởi vì động tác quá mạnh, đầu lại bắt đầu quay cuồng.

“Cẩn thận!” Hoắc Trì Viễn thật muốn gõ đầu cô.

Nha đầu này quá quật cường: “Nằm đi, tôi đi lấy thuốc cho em.”

Tề Mẫn Mẫn nghe được mặt lại hồng lên.

Nhớ lại tối hôm qua anh mang thuốc hạ sốt và nước trái cây cho mình, hình ảnh cô nhào lên hôn anh, thân thể của cô sắp sôi trào.

Mặt cô giống như một đóa hoa mai xinh đẹp, đặt ở đầu giường, khiến anh thiếu chút nữa không thể khống chế nổi.

Anh bắt buộc chính mình phải dời ánh mắt đi, đứng dậy đi tìm thuốc.

Sau khi cho Tề Mẫn Mẫn uống thuốc xong, anh nằm ở bên người cô, ôm cô vào trong ngực: “Ngủ một giấc, đổ hết mồ hôi ra sẽ tốt thôi.”

“Anh có thể không ôm em không?>” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ cứng ngắc ở trong lòng cô.

Hương vị của anh quá đặc biệt, mỗi một lần hít thở lại như tiến vào trong phổi của cô, để cho cô muốn xem nhẹ sự tồn tại của anh cũng không được.

“Không thể.” Hoắc Trì Viễn trả lời.

Biết anh là loại nói một không có hai tính cách, Tề Mẫn Mẫn bắt đắc dĩ thở dài, sau đó đáng thương tội nghiệp hỏi han: “Có thể không ôm chặt như vậy không?”

Anh ôm cô chặt đến mức khó thở rồi.

Không là vì chặt, mà là vì cô nhỏ xinh bị anh ôm hết tất cả ở trước ngực, đảo loạn lòng của cô, cứ thế trái tim của cô không ngừng đập loạn, vì thế liền khó thở.

“Như thế sẽ sưởi ấm rất nhanh.” Hoắc Trì Viễn cũng không buông tay ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.

Tề Mẫn Mẫn biết mình phản kháng không có hiệu quả, đành phải nhắm mắt lại, mặc cho anh ôm.

Có lẽ thật sự là suy yếu, cô rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Trong mơ, có một bàn tay to thăm dò trán của cô, thi thoảng còn đánh thức cô dậy uống vài ngụm nước.

Nhưng là ngủ quá sâu, không thể tỉnh lại từ trong mơ.

Hoắc Trì Viễn nghiêng người, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt ở trong lòng mình, ánh mắt mê hoặc.