“Nói chuyện… Yêu đương?” Dương Nguyệt Quyên liền bị nghẹn họng.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang chen vào trong phòng, lạnh mặt ra mệnh lệnh cho cánh phóng viên: “Người nào dám chụp! Đưa phim ảnh của các người ra đây!”

Hoắc Trì Viễn vung tay lên, nói với người đàn ông vừa xông tới: “Trịnh Húc, không sao.

Nếu tất cả mọi người ở đây, vừa lúc tôi muốn tuyên bố hôn sự của tôi và Tề Mẫn Mẫn.”

Những lời này của Hoắc Trì Viễn nói ra, người kinh ngạc không chỉ có Tề Mẫn Mẫn và Trịnh Húc, mà còn có Dương Nguyệt Quyên và cánh phóng viên.

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng kháng nghị.

Tuy cô thất thân, nhưng không tính toán ngay cả tự do cũng muốn mất.

Cô cũng không muốn gả cho một người đàn ông mà cô không thích!

Bên hông lại truyền đến một trận đau đớn dữ dội.

Hoắc Trì Viễn nheo mắt lại, đến gần bên cạnh tai cô, giống như hôn lên lỗ tai của cô, thực ra là đang uy hiếp cô: “Không muốn ngày mai tin tức của cô chiếu trên tivi thì ngoan ngoãn câm miệng cho tôi!”

Tề Mẫn Mẫn lập tức phối hợp ngậm miệng lại.

Cô biết uy hiếp của anh là có đạo lý.

Nếu hai người bọn họ là quan hệ yêu đương, chuyện hôm nay cũng chỉ là một chút phong hoa tuyết nguyệt đệm thêm vào thôi.

“Nói cô yêu tôi!” Hoắc Trì Viễn ra lệnh tràn đầy uy hiếp, tay đặt trên eo của cô càng tăng thêm lực, đau đớn khiến cô nhẹ nhàng run rẩy.

“Dì..dì…con..con yêu Hoắc Trì Viễn.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nói với Dương Nguyệt Quyên.

Trước ngày hôm qua, cô vẫn cực kỳ kính trọng người mẹ kế này, nhưng sau khi bị đối phương bán đứng, cô chỉ còn lại có oán hận.

Mẹ kế đưa cô lên giường của Hoắc Trì Viễn vậy mà vẫn còn dẫn người đến bắt gian.

Đối phương đã nhanh chóng như vậy muốn hủy đi bản thân mình? Người con gái riêng của chồng bà ta như cô lại chướng mắt như vậy? Nếu như vậy, thì tại sao cô lại để cho mẹ kế được như ý nguyện? Phối hợp với Hoắc Trì Viễn là lựa chọn sáng suốt nhất của cô.

“Con yêu… Hoắc Trì Viễn?” Dương Nguyệt Quyên không tin chỉ vào Hoắc Trì Viễn: “Hoắc Trì Viễn, nhất định là cậu gạt người khác, nhưng không lừa được tôi.

Vốn dĩ Tề Mẫn Mẫn không hề biết cậu! Tôi nhất định phải tố cáo cậu đã cưỡng bức con gái vị thành niên! Tề Mẫn Mẫn, đến đây với mẹ, mẹ làm chủ cho con!”

Mẹ?

Nghe được Dương Nguyệt Quyên nói, Tề Mẫn Mẫn ghê tởm đến nỗi muốn phun ra.

Nếu trước đây cô từng có chút kích thích khi kêu Dương Nguyệt Quyên là mẹ, sau chuyện tối hôm qua đã không còn chút nào rồi.

“Dì, chúng con yêu nhau một năm rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, sau đó kiên định nhìn về phía mọi người.

Cô đỏ mặt, kiềm chế nói: “Tối hôm qua…con là…cam tâm tình nguyện.”

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm chuyện tình cảm của chúng tôi như thế.

Tôi và Tề Mẫn Mẫn sẽ cử hành hôn lễ sau một tháng nữa, mong rằng các vị sẽ đến, rất vui lòng được đón tiếp.

Nhưng là…” Hoắc Trì Viễn xoay chuyển lời nói, vẻ mặt trở nên rét lạnh trong phút chốc: “Các người dọa đến cô dâu nhỏ của tôi, muốn đền tội như thế nào đây?”

Mấy phóng viên phản ứng nhanh lập tức xóa ảnh chụp trong camera đi, những người khác nhìn thấy cũng làm theo.

Tuy năm ấy Hoắc Trì Viễn mới 30 tuổi, nhưng lại nắm giữ tất cả mạch máu kinh tế của thành phố A, ai cũng không dám chọc giận anh.

Nếu biết người đàn ông trong nhà này là Hoắc Trì Viễn, có chết bọn họ cũng không dám tới vuốt râu hùm.

“Báo chí ngày mai chỉ cho phép công bố thời gian hôn lễ.

Chỉ cần có một tấm hình truyền ra ngoài, tòa soạn của các người cứ chờ mà đóng cửa đi!” Trịnh Húc vô tình nói với một đống phóng viên.