Nhìn thấy Tô Thanh Dương, người mà mình thích trong nhiều năm qua ở một khoảng cách gần như thế làm tim của Lâm Hiểu Hiểu bỗng đập rộn ràng lên: Mắt cô nhìn thẳng vào khuôn mặt ôn hòa của Tô Thanh Dương mà không hề giấu giếm, má cô bỗng đỏ ửng lên.

“Xin chào cô Lâm.” Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lâm Hiểu Hiểu, Tô Thanh Dương có một chút bối rối. Anh đưa tay mình ra, bày tỏ tình hữu nghị với Lâm Hiểu Hiểu.

“Anh Tô à, gọi em Hiểu Hiểu là được rồi. Chắc không phải anh đã quên cô em gái học chung trường này rồi chứ?” Lâm Hiểu Hiểu nắm lấy tay của Tô Thanh Dương, mỉm cười cởi mở và không che giấu.

An Điềm đang đứng một bên nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu thẳng thắn và nhiệt tình đến vậy, dường như đã nhìn thấy bóng dáng của mình năm xưa. Lúc đó, cô thích Cố Thiên Tuấn, cũng thể hiện ra mà không hề do dự, làm cho tất cả mọi người đều biết. Có câu nói gì nhỉ? Đã thích thì sẽ bất chấp.

Chỉ tiếc rằng sau đó, An Điềm nhận ra mình đã thích nhầm người, đến mức làm cuộc đời mình thay đổi một cách chấn động.

Bây giờ, một lần nữa ngước lên nhìn Lâm Hiểu Hiểu và Tô Thanh Dương, có lẽ cũng giống như Cố Thiên Tuấn và mình năm xưa vậy.

Chỉ có điều, hy vọng rằng Tô Thanh Dương sẽ làm rõ được cảm xúc thật trong lòng mình, chứ đừng như Cố Thiên Tuấn, vì một số lợi ích bên ngoài mà làm tổn thương trái tim Lâm Hiểu Hiểu.

“Đâu có, đâu có. Làm sao tôi quên cô Lâm được?” Trong khi An Điềm đang hồi tưởng lại quá khứ, Tô Thanh Dương tiếp tục chào hỏi Lâm Hiểu Hiểu. “Vậy thì, sau này tôi sẽ gọi cô là Hiểu Hiểu.”

“Dạ vâng!” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu một cái rụp, trong mắt lấp lánh vẻ phấn khích.

“Vậy chúng ta bắt đầu bàn về việc hợp tác nhé.” Tô Thanh Dương vừa ra hiệu cho Lâm Hiểu Hiểu đi theo mình, vừa mỉm cười với cô.

“Dạ vâng.” Lâm Hiểu Hiểu vội đồng ý ngay, rồi đi theo Tô Thanh Dương với vẻ hoạt bát lanh lợi.

Hợp đồng được ký kết rất suôn sẻ. Tô Dược Lâm đã rất nể mặt công ty Lâm Thị, vì vậy đãi ngộ dành cho Lâm Hiểu Hiểu rất ưu ái, suýt nữa xem cô như công chúa mà cưng nựng.

Tô Thanh Dương đọc lại một lần bản hợp đồng đã ký rồi nhẹ nhàng đóng lại. Anh đứng dậy và giới thiệu An Điềm với Lâm Hiểu Hiểu một lần nữa: “Hiểu Hiểu, đây là trợ lý mà công ty chúng tôi sắp xếp cho cô. Cô ấy cũng là một nhà thiết kế thời trang, trước đây từng làm việc dưới trướng của tôi. Tôi hy vọng hai người sẽ hòa hợp vui vẻ.”

Sau lời giới thiệu của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu mới chuyển mắt sang nhìn An Điềm một cách đúng nghĩa. Chỉ thấy An Điềm đang mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, thiết kế tua rua trước ngực rất năng động, kiểu áo lưng cao làm chân của cô trông dài hơn, trên thân váy được thêu vài con bướm màu đen rất độc đáo, mang lại một nét quyến rũ đầy bí ẩn.

Tóc của An Điềm hơi xoăn, tất cả được bối lên cao, để lộ ra một vầng trán mịn màng. Lâm Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn lên mặt An Điềm, nhận thấy cô không chỉ có quần áo đẹp, mà ngay cả đường nét khuôn mặt cũng rất tinh tế, đặc biệt là đôi mắt đào, làm say đắm biết bao nhiêu con bướm!

Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vì vậy kinh nghiệm sống cũng không nhiều lắm. Khi đối mặt với một cô gái xinh đẹp, trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động muốn so đo.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc mình là con gái cưng của Tập đoàn Lâm Thị, dung mạo và thân hình cũng không kém hơn An Điềm, nên Lâm Hiểu Hiểu đã nở một nụ cười nhẹ với An Điềm, nói với giọng của một tiểu thư đài các: “Xin chào, cô An.”

“Xin chào.” An Điềm vội gật đầu. “Hy vọng sau này được cô Lâm chiếu cố nhiều hơn.”

“Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, hòa thuận vui vẻ!” Lâm Hiểu Hiểu mỉm cười với An Điềm, nhưng vẫn có chút xa lánh.

“Được rồi. Hợp đồng cũng đã ký xong, các công việc tiếp theo sẽ có chuyên viên đến trao đổi với cô. Văn phòng của cô, An Điềm sẽ đưa cô đến đó.” Tô Thanh Dương không nhận ra được tâm tư của Lâm Hiểu Hiểu, nên đã hoàn toàn yên tâm mà giao An Điềm cho cô ấy.

“Vậy còn anh, chút nữa anh sẽ làm gì?” Lâm Hiểu Hiểu không muốn rời xa Tô Thanh Dương sau vài phút gần gũi hiếm có, nên cô liền tiến lên và gặng hỏi.

“Phòng Thiết kế vẫn còn vài việc, tôi phải đến giải quyết.” Tô Thanh Dương kiên nhẫn giải thích với Lâm Hiểu Hiểu.

“Vậy thôi được. Anh Tô à, anh là tổng giám đốc của Công ty Tô Thị, lại là giám đốc của phòng Thiết kế, thật sự vất vả quá!” Lâm Hiểu Hiểu bất chấp những người đang có mặt ở đó là ai, cô thấy xót cho Tô Thanh Dương nên liền nói thẳng ra.

Tất cả mọi người đều biết rõ nên không ai nói gì, và cũng giả vờ như không hiểu. Song, Tô Thanh Dương lại thấy hơi không quen. Tuy vậy, anh vẫn mỉm cười với Lâm Hiểu Hiểu và nói: “Thật ra cũng không vất vả gì lắm, nhưng bây giờ tôi thật sự phải đi rồi, hy vọng cô có được ngày làm việc đầu tiên vui vẻ!”

“Cám ơn anh Tô!” Lâm Hiểu Hiểu chỉ cần nhìn thấy nụ cười mỉm của Tô Thanh Dương, cô liền cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy. Cô cũng tự biết mình không thể bám lấy Tô Thanh Dương như lần đầu tiên gặp mặt, nên liền nói với vẻ quyến luyến. “Vậy anh Tô đi làm việc đi.”

“Được!” Tô Thanh Dương gật đầu, ánh mắt anh lướt ngang An Điềm đang đứng phía sau Lâm Hiểu Hiểu một cách kín đáo rồi quay người rời đi.

Còn Lâm Hiểu Hiểu, dõi theo bóng Tô Thanh Dương rời đi, một lúc sau mới quay người lại, từ vẻ mặt của “cô bé si tình” thay đổi thành “chị đại kiêu ngạo”. Cô vẫy tay với An Điềm, rồi nói một cách nhàn nhã: “À này, cô... cô An gì đó ơi!”

“An Điềm.” An Điềm đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và mỉm cười với cô. Lâm Hiểu Hiểu thậm chí không nhớ cả tên của mình, An Điềm nghĩ rằng ngày tháng sau này sẽ không được yên ổn cho lắm đâu!

Nhưng bây giờ cô là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, hơn nữa vẫn đang trong thời gian thử thách của chủ tịch Tô, nên nhất thiết không thể có sai sót nào. Dù Lâm Hiểu Hiểu cũng hơi quá đáng, nhưng An Điềm vẫn không thể thể hiện ra ngoài được.

“Ừm, An Điềm.” Tâm trí của Lâm Hiểu Hiểu đã dồn hết sang cho Tô Thanh Dương rồi, thực sự không nhớ tên của An Điềm, nhưng có ấn tượng khá sâu sắc với cô.

Bây giờ An Điềm đã nói lại một lần nữa, Lâm Hiểu Hiểu cuối cùng cũng đã nhớ tên của cô.

“Cô Lâm à, xin hỏi cô có muốn biết văn phòng của mình nằm ở đâu không?” An Điềm mỉm cười và hỏi rất một cách đúng mực.

“Muốn chứ.” Lâm Hiểu Hiểu gật đầu với vẻ hài lòng, không ngờ An Điềm cũng rất biết cách làm việc.

“Mời cô đi với tôi.” An Điềm tiến lên một bước, và đưa tay ra chỉ đường cho Lâm Hiểu Hiểu.

Cứ vậy, dưới sự hướng dẫn của An Điềm, Lâm Hiểu Hiểu và nhóm người đi theo cô đã đến trước văn phòng mình một cách đầy khí thế.

An Điềm đẩy cánh cửa của văn phòng Lâm Hiểu Hiểu ra, nhìn thấy bên trong được trang hoàng rất trang nhã, và có đầy đủ các loại tiện nghi.

Có cần khoa trương như thế không? Đây là nơi làm việc à? Rõ ràng đến làm công chúa hưởng thụ thì có!

An Điềm lắc đầu mà trong lòng chua xót. Tầng lớp quý tộc thượng lưu đã bắt đầu hưởng thụ tinh thần, còn tầng lớp dân đen ăn đất vẫn đang đấu tranh cật lực để mong được cơm no áo ấm.

An Điềm thầm thở dài xong liền mỉm cười và nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Cô Lâm à, đây chính là văn phòng của cô.”

Lâm Hiểu Hiểu khoanh hai tay trước ngực và đi vào trong văn phòng, nhìn xung quanh, gật đầu và nhận xét: “Cũng tạm được!”

Cũng tạm được? Vậy mà cũng tạm được sao? Đúng là ngang với công chúa rồi còn gì!