Sáng sớm Lâm Tuyết Y đã rời khỏi phòng. Cô tiến vào phòng bếp, nói với bác Vương: “Bác Vương, hôm nay bác nghỉ một ngày đi. Để cháu nấu cho.”

“Không được đâu phu nhân. Nếu để thiếu gia biết sẽ trách tội tôi.” Bác Vương vội vàng nói.

Hai năm trước khi mới kết hôn, thiếu gia phân phó bà chăm sóc thiếu phu nhân, bà chưa bao giờ quên việc đó. Cho dù Hoắc Tư Hào lạnh lùng với Lâm Tuyết Y, thường xuyên không về nhà, bà vẫn đối tốt với cô.

“Đừng lo bác Vương, cháu muốn tự tay làm cơm cho anh ấy.” Lâm Tuyết Y mỉm cười nói. Vì bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, vì muốn Tư Hào quay lại cô cần thay đổi mình, không thể giống như kí sinh trùng chỉ biết ở nhà sống phóng túng.

Cô biết Tư Hào thích ăn đồ ăn Nhật Bản, trước kia cô từng học qua một lớp dạy làm món ăn Nhật, đáng tiếc sau đó hắn thường xuyên không ở nhà, cô cũng không có cơ hội làm cho hắn ăn, lúc này có thể phát huy năng lực rồi.

Cô đi siêu thị chọn những thực phẩm tươi ngon nhất: trứng, rong biển, gia vị, đồ ăn Triều Tiên, hoa quả, thịt bò, mù tạt,… rồi mang hết một đống lớn nguyên liệu về nhà.

Bác Vương muốn giúp đỡ nhưng cô mỉm cười từ chối. Cô muốn tự mình làm cho Tư Hào ăn, cho anh biết rằng cô thật lòng yêu thương anh, tuy rằng phần cơm cũng không chứng minh được gì nhưng nếu anh vui vẻ, cô nguyện ý mỗi ngày đều làm cho anh ăn.

Mất nửa ngày, Lâm Tuyết Y ở trong phòng bếp nhìn một bàn thành quả của mình: “Bánh bạch tuộc, trứng cuộn cơm, wagyu, sa lát hoa quả, cơm cuộn rong biển, canh tiên,… xanh xanh đỏ đỏ trông rất cuốn hút, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta phát thèm. Làm xong bữa cơm này cũng đã đến giữa trưa, cô cảm thấy có chút đói bụng nhưng cô nhịn một chút. Tuy rằng mệt đến mức không đứng thẳng lên được nhưng cô vẫn rất phấn chấn, đem hết đồ ăn để cẩn thận vào từng ngăn của cặp lồng, bắt đầu đi đến công ty của Hoắc Tư Hào.

Nhân viên lễ tân đã biết cô là vợ của tổng giám đốc nên nhìn thấy cô cũng không hỏi nhiều, tự động gọi điện báo cho thư kí của Hoắc Tư Hào, mỉm cười chào cô rồi đưa cô lên lầu tìm thư kí.

“Tổng giám đốc, phu nhân đã tới.” Thư kí đi vào thông báo.

Cô ta lại đến đây làm gì? Nữ nhân này. Hôn nhân quan trọng đến vậy sao?

Hoắc Tư Hào nhíu mày, hắn cũng không biết hôm nay cô đến để làm gì. Không lẽ hôm qua cô đợi hắn mà vẫn chưa hết hi vọng sao?

Thế nhưng hắn vẫn phân phó thư kí cho cô vào. Trong lòng hắn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện rồi.

“Cô lại tới tìm tôi có chuyện gì?” Hoắc Tư Hào vừa thấy cô tiến vào liền lạnh lùng hỏi.

“Tư Hào, em….”

“Nếu là cầu xin tôi không ly hôn thì tôi khuyên cô đừng phí công vô ích nữa.” Hoắc Tư Hào vung tay lên, mất kiên nhẫn ngắt lời Lâm Tuyết Y.

“Tư Hào, không phải vậy. Hôm nay em đến để mang cơm trưa cho anh. Chắc anh vẫn chưa ăn đúng không?” Lâm Tuyết Y không muốn làm anh mất hứng lúc này, huống hồ hôm nay cô đến cũng không phải vì chuyện ly hôn nên vội vàng giải thích, đồng thời xếp đồ ăn trong hộp lên mặt bàn.

Hoắc Tư Hào đi đến. Bánh bạch tuộc, trứng cuộn cơm, wagyu, sa lát hoa quả, cơm cuộn rong biển, tất cả đều những thứ hắn thích ăn.

Hắn nhất thời không hiểu hành động của cô.

“Tư Hào, đây là tự tay em làm cho anh. Em làm từ sáng đến giờ mới xong, anh nếm thử xem vị có được không?” Lâm Tuyết Y vẻ mặt chờ mong. Dường như đã quên chuyện ly hôn, sốt duột chờ hắn nhận xét cho dù chỉ là một ánh mắt khen ngợi.

“Đây là cô tự làm?” Hoắc Tư Hào không tin nhìn cô. Người phụ nữ này làm sao có khả năng làm những thứ này? Sau khi kết hôn hắn chưa bao giờ thấy cô vào phòng bếp mà.

“Đừng dùng đồ ăn bên ngoài để lừa tôi, cô cảm thấy tôi ngu đến mức đó sao?” Hoắc Tư Hào không giống như cảm kích, hắn lạnh lùng nhìn cô.

“Thật sự là em làm mà. Nếu anh không tin có thể hỏi bác Vương. Tất cả đều tự tay em làm! Sáng sớm em bắt đầu làm đến bây giờ mới xong.” Lâm Tuyết Y thấy anh thờ ơ, gấp đến độ sợ anh cự tuyệt mình, một chút cũng không ăn. Một chút tin tưởng vừa lóe lên trong cô chẳng nhẽ lại hỏng?