Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 77: Tình yêu, cơ hội sửa sai làm lại lần nữa được không (p3)

Edit: Mưa bay

Beta: Cindy

Mặt cô trầm xuống, sau đó bỗng ngẩng lên nhìn anh. “Vậy anh hãy nói cho rõ vì sao lại đến đây? Vì sao lại làm chuyện đó với em?”

“Vừa rồi thật sự anh rất nhớ em, anh muốn em, mà em cũng …” Anh hạ tầm mắt không dám nhìn cô. Anh nhận thấy lời mình nói thật vô liêm sỉ hận không thể cắn đứt lưỡi.

Anh đem cô trở thành người thỏa mãn nhu cầu của anh khi anh cần hay là anh tự đem mình trở thành ngưu lang nửa đêm đến thỏa mãn cô?

Cố không thể tin điều mình vừa nghe thấy. Cô tức giận khiến khuôn mặt đỏ bừng. “Hoắc Tư Hào, anh nhắc lại lần nữa cho tôi!” Cô thực sự vô cùng tức giận.

Đau khổ từ chối lâu như vậy, mà anh lại dùng nhiệt tình dụ dỗ cô, cô cũng không muốn làm trái với lòng mình, cô muốn quên đi những tổn thương đã qua để bắt đầu lại một lần nữa. Nếu không làm sao cô lại có thể đồng ý với người đàn ông này lên giường, cho dù anh có là chồng trước của cô cũng không thể!

Nhưng ai ngờ anh ta chỉ đến để thỏa mãn cô thôi! Thật là người đàn ông tốt! Có lẽ phải trao giải người tốt việc tốt cho anh ta mới xứng đáng!

Thật nực cười, những chuyện đáng nực cười nhất thì cô luôn gặp phải là sao? Đến cuối cùng hóa ra là lỗi của cô, anh từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện gì là muốn cùng cô một chỗ cả.

“Anh có nỗi khổ tâm, dù anh không muốn tin chuyện này là thật nhưng thật sự là anh yêu em. Anh thật sự xin lỗi, anh nghĩ làm vậy với em là tốt cho em, nếu em cần….” Anh nói nhỏ.

Càng nói càng nghiêm trọng thêm, cho dù nói nhiều “thật sự” đi nữa? Lúc này anh lại hận mình không câm luôn cho rồi. Suy nghĩ của anh thật rối loạn, anh không tài nào kiểm soát được, tại sao lạ như vậy?

Cho nên nhiệt tình của cô, tình yêu của cô anh vẫn không cần, cái gì cũng không cần vậy cớ vì sao anh lại bày ra bộ dáng thâm tình như kia?

“Ý anh là khi nào tôi cần thì anh đều có thể mặc kệ người đàn bà khác sau đó ngay lập tức chạy đến phục vụ tôi?”

Anh không nói mà chỉ trầm mặc hút thuốc.

Cô cảm thấy tim mình như bị ngàn vạn con kiến đang cắn xé vậy. “Anh muốn làm ngưu lang đêm khuya cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không đã.” Cô nhảy xuống giường nhanh chóng mặc quần áo, đi đến cạnh cửa sổ.

Cố gắng làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, dùng giọng nói không cảm xúc để nói chuyện với anh: “Anh hãy ngay lập tức cút cho khuất mắt tôi, đời này tôi không muốn nhìn thấy kẻ tồi tệ như anh nữa!”

“Tuyết Y ………” Anh hốt hoảng, dù là khi ly hôn cô cũng chưa bao giờ kích động như vậy.

“Đừng gọi tôi!” Cô hét lên. Cô vung tay không để cho anh động vào mình giống như đang trốn tránh mãnh thú vậy.

“Hoắc Tư Hào, tôi chịu đủ rồi, anh luôn như vậy, vĩnh viễn không thay đổi được, vĩnh viễn chỉ biết đùa bỡn tình cảm người khác. Anh luôn cho rằng mọi việc đều trong tầm khống chế của mình, anh muốn người khác đến thì đến muốn đuổi người khác đi thì người đó phải đi. Tôi nói cho anh biết, tình cảm không phải trò chơi, tôi cũng không có khả năng cùng anh chơi được, anh đã lên giường của người đàn bà khác. Chuyện này không phải lúc nào dùng tiền cũng giải quyết được, anh cho là anh là ai? Trước đây khi li hôn, anh không thèm hỏi xem tôi có muốn hay không nói đuổi tôi đi liền đuổi, sau đó anh lại tìm đến tôi đòi tôi làm áo cưới cho anh, tôi đã đáp ứng giúp anh để anh kết hôn cho xong, vì sao còn muốn đùa bỡn với tôi? Lúc ở bệnh viện, tôi thiếu chút nữa là bị ánh mắt thâm tình của anh làm cho cảm động. Hiện tại, đêm khuya anh lại chạy đến nhà tôi anh có biết mình đang làm cái gì không hả? Những điều anh làm chỉ muốn làm tôi càng thêm nhục nhã nữa hay sao?”

Đây là vì sao? Người khác khi bị áp lực thì có thể ngay lập tức giải tỏa vậy mà cô thì luôn nhẫn nhịn cho đến bây giờ mới bộc phát?

“Tôi đây chính là quá nhẫn nhịn nên mới có thể để anh hết lần này đến lần khác vũ nhục, có thể để anh đùa bỡn tình cảm lẫn tôn nghiêm.” Cô điên cuồng hét lên, nước mắt rơi xuống như mưa.

Anh không nói gì, nên giải thích như nào đây? Càng nói thì lại càng rối hơn.

Cô nhìn chằm chằm anh, gằn từng tiếng, tiếng nói run run lại lạnh băng “Tôi hận anh!”

Anh vẫn chăm chú nhìn cô. Sau đó chậm rãi đứng dậy mặc quần áo. Đứng trước mặt cô, ánh mắt trống rỗng, u ám. “Thực xin lỗi, Tuyết Y, anh thật sự là không cố ý.” Tiếng nói vô lực giống như người sắp chết vậy. Hoàn toàn không phải người đàn ông trở mặt như trở bàn tay, giảo hoạt giả dối, thích diễn kịch giống như lúc trước.

“Cho đến nay tôi luôn luôn dung túng anh, dù anh làm sai tôi đều có thể tha thứ, dù không còn con tôi cũng không ca thán một lời, anh đưa phụ nữ bên ngoài về nhà tôi cũng không có ý nghĩ buông tay anh bởi vì tôi yêu anh, tôi giúp anh giải quyết hậu quả, giấu diếm cho anh dù là phải tự lừa dối chính mình. Nhưng giờ đây mặc kệ anh có nỗi khổ gì tôi cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Dù đúng hay sai tôi cũng không cần biết, nếu anh hạnh phúc, tôi cũng chúc phúc cho anh nếu không phải thì anh cũng đừng đến tìm tôi nữa. Từ giờ trở đi tôi và anh không liên quan gì đến nhau. Khi nào làm xong áo cưới tôi sẽ liên lạc với anh sau. Hiện tại, mời anh cút khỏi nơi này!”

Sau lưng vang mạnh tiếng cửa đóng làm chấn động tim anh. Làm sao lại biến thành như này?

“Anh luôn như vậy, vĩnh viễn không thay đổi được, vĩnh viễn chỉ biết đùa bỡn tình cảm của người khác.” Thực xin lỗi em, sự thật không phải như vậy, lúc này đây anh không hề muốn làm em bị tổn thương chút nào nhưng anh cũng không biết mình nên làm gì? Anh không thể ép cô ấy bỏ đứa nhỏ được, anh cũng không thể để cô ấy đang mang thai mà ra đi được. Tuyết Y, anh thật sự rất muốn quý trọng tình cảm của em, nhưng là……..

Hoắc Tư Hào không biết mình đi đến xe như nào, ý thức của anh lúc này thật mơ hồ, không suy nghĩ được gì chỉ ngồi đó ngơ ngác.

Thật lâu sau, anh vẫn thử gọi điện.

“Hoắc Tư Hào, tôi thật sự hi vọng đời này chưa từng biết đến anh, những chuyện đã qua thì anh hãy để nó qua đi và hãy buông tha cho tôi được chứ?”

Đầu bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài, giống như tảng đá ngàn cân nện vào lòng anh.

Cô vô lực mà thở dốc, phải như nào anh ta mới buông tha đây?

—————–

Lời tác giả: Đáng ra phần này chia làm 4 chương nhưng vì không muốn gián đoạn mạch truyện nên đã gộp chương 3 và chương 4 lại làm một.

——————

Ps: Chị Đậu ơi hợp chương 3, 4 mà có dài hơn có chút à T^T

—oOo—

Hết chương 77