Lâm Tuyết Y ảm đạm đứng lặng người. Nữ nhân viên nhìn cô rất lâu cuối cùng cũng mở miệng nhắc nhở: “Tiểu thư, cô sao vậy? Có cần tôi giúp gì không?”

Lâm Tuyết Y cắn môi, gượng cười: “Cám ơn cô đã quan tâm, tôi không sao.”

Ngẫm nghĩ giây lát, cô lại hỏi lễ tân: “Xin hỏi tổng giám đốc khi nào mới về?”

Cô biết Hoắc Tư Hào là người cuồng công việc, nhiều khi còn thức suốt đêm để làm việc.

Nữ nhân viên cười ái ngại: “Xin lỗi cô chuyện này tôi cũng không rõ.”

Lâm Tuyết Y hiểu ý nên chỉ cười nhẹ. Rơi vào đường cùng, cô quyết định ở đại sảnh chờ Hoắc Tư Hào tan tầm.

Đợi từ trưa tới chiều, từ chiều tới khi đèn đường đã sáng hết.

Nhân viên công ty lục đục ra về nhưng vẫn chưa thấy Hoắc Tư Hào đi ra. Tuy vậy cô vẫn không nản lòng, tiếp tục ngồi đó chờ đợi.

Dường như chờ đợi anh đã trở thành thói quen của Lâm Tuyết Y. Cô cũng không để ý đến thời gian.

Trời đã tối, nhiệt độ hạ xuống thấp hơn, cô hơi co người lại vì lạnh nhưmg vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô nhất định phải gặp được anh, nói chuyện với anh.

Không biết thời gian trôi qua qua bao lâu, nữ nhân viên kia dường như muốn về. Lúc trước cô ta chỉ yên lặng quan sát Lâm Tuyết Y. Đàn bà thường yếu mềm, cô ta không chịu được, vì thế đi đến trước mặt Lâm Tuyết Y.

“Sao vậy?” Lâm Tuyết Y tròn mắt nhìn, khó hiểu hỏi

Cô lễ tân mở miệng nhắc nhở: “Tiểu thư, đã muộn rồi, tôi phải về. Tôi nghĩ cô cũng nên về đi. Tổng giám đốc có thể sẽ ở lại đây cả đêm.”

Lâm Tuyết Y cười yếu ớt, kiên quyết lắc đầu. Đèn đã tắt, đôi đồng tử đột nhiên trừng lớn: “Không sao, tôi sẽ chờ. Anh ấy……. Chắc chắn sẽ về thôi.”

Cô thản nhiên tươi cười che giấu sự chán nản. Dù về nhà cũng chỉ chờ đợi một cách vô vọng nhưng ở đây cô chắc chắn còn có cơ hội gặp được anh, có thể trực tiếp nói chuyện với anh.

Nhân viên lễ tân lắc đầu, thở dài ngao ngán. Người phụ nữ này thật quật cường.

Rạng sáng, Hoắc Tư Hào cuối cùng cũng đi xuống.

Cô rốt cuộc đã gặp được anh.

Ra khỏi thang máy, hắn liếc thấy người phụ nữ trong đại sảnh, đột nhiên nhíu mày. Một cảm xúc nói không lên lời xuất hiện trong đầu. Cô ta tại sao có thể ở đây vào giờ này?

Lâm Tuyết Y có chút lúng túng, vội vàng đứng lên. Vì ngồi quá lâu, hai chân cô đã tê cứng nên người thoáng lảo đảo, thật may mắn cô đã nắm được thành ghế, giữ thăng bằng. Cô hơi nhích chân, sau khi cảm thấy bình thường mới bước nhanh tới chỗ Hoắc Tư Hào.

Lâm Tuyết Y đến trước mặt hắn, hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt lạnh băng. Đầy là điều hắn đã đoán trước. Hắn không muốn cô đến công ty tìm hắn nhưng không có cách nào ngăn cản được.

Cô cười chào Hoắc Tư Hào: “Tư Hào, anh đã về?”

Với một chút cảm xúc chính bản thân mình cũng không hiểu nổi, Hoắc Tư Hào trả lời bình thường, nhưng nghe ra lại có chút lạnh lùng trào phúng: “Cô thật kiên nhẫn, có thể chờ tôi lâu như vậy.”

Lúc trước, nữ lễ tân đã thông báo cho thư kí của hắn không chỉ một lần rằng vị tiểu thư vẫn chờ hắn ở đại sảnh. Hắn không cần nghĩ cũng biết là ai. Bởi lúc đó tâm tình không tốt nên cũng không muốn suy nghĩ về hành động của cô, cô muốn chờ thì kệ cô chờ thôi.

Hơn nữa, hắn đã hẹn với Tần Ngữ Tâm khi nào tan làm sẽ đến cô ấy cùng đi ăn cơm nhưng sau đó lại hủy bỏ.

Hắn nghĩ Lâm Tuyết Y biết khó mà lui, nhưng không ngờ có người phụ nữ lại cố chấp chờ đợi đến lúc này.

“Từ Hào, nếu anh đói bụng em có thể cùng anh đi ăn gì đó nhưng em thật sự muốn nói chuyện về việc của hai chúng ta.”

Hoắc Tư Hào mở miệng, giọng càng lạnh hơn: “Chẳng phải tôi đã nói không còn chuyện gì để nói nữa rồi sao?”