Tần Ngữ Tâm đặc biệt tỉ mỉ chuẩn bị, thân mình vừa tắm xong đi ra, quanh người chỉ quấn chiếc khăn tắm cố ý để lộ hết cơ thể. Lòng cô có chút căng thẳng. Tay giống như con mèo nhỏ vươn tới lồng ngực rộng lớn của người kia sau đó lập tức đặt nụ hôn lên cổ Hoắc Tư Hào.
Không ngờ vừa chạm đến môi thì người đàn ông cao lớn kia lại nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô kéo ra tiếng nói mệt mỏi vang lên: “Ngữ Tâm, tối nay anh còn việc quan trọng phải xử lý em ngủ trước đi.”
Lòng Tần Ngữ Tâm trầm xuống nhưng cô vẫn mỉm cười che dấu nội tâm thất vọng của mình. Cô nhìn hắn mỉm cười: “Không sao, anh đừng thức muộn quá, ngủ sớm một chút.” Nói xong rất an phận xoay người đi vào phòng.
Hoắc Tư Hào đương nhiên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô, đột nhiên cảm thấy chính mình có quá tàn nhẫn không?
“Ngữ Tâm, em đừng nghĩ lung tung. Anh thật sự có công việc của công ty phải xử lý.” Hoắc Tư Hào đi theo cô vào phòng, ngồi xuống mép giường.
Người đang nằm trên giường miễn cưỡng mỉm cười: “Anh đi đi, công việc quan trọng hơn mà.”
Hoắc Tư Hào giúp cô kéo chăn lại, cười nhẹ gật đầu: “Anh đi đây.”
“Tư Hào, anh đừng làm quá muộn.” Ánh mắt lưu luyến của Tần Ngữ Tâm vẫn không rời khỏi người hắn.
“Anh nhớ rồi.” Gật đầu rồi hắn đi ra khỏi phòng.
Tần Ngữ Tâm nhìn anh đi ra, nước mắt tủi thân bắt đầu rơi xuống. Tình huống như vậy không phải mới một, hai lần. Vì sao hắn hiện tại càng ngày càng không còn hứng thú với cô?
Không biết qua bao lâu Hoắc Tư Hào mới kéo thân thể mệt mỏi vào phòng ngủ. Hắn không muốn đánh thức cô đã ngủ say nên nhẹ nhàng nằm xuống. Vậy mà vừa mới nằm xuống thì thân thể mềm mại kia đột nhiên dán sát lấy hắn.
“Em sao vẫn chưa ngủ?” Hắn hơi giật mình xoay người lại, cũng cảm nhận được nước mắt của cô. Trong lòng hắn phát hoảng không biết nên làm sao bây giờ.
“Em không ngủ được. Tư Hào, khi nào thì chúng ta kết hôn vậy?” Trong bóng tối tiếng nói thỏ thẻ của Tần Ngữ Tâm như tiếng sấm đánh ngang tai hắn vậy, vốn định đi nghỉ ngơi không ngờ lại gặp vấn đề này.
Tay Tần Ngữ Tâm bắt đầu di chuyển vuốt ve thân thể hắn, đem thân thể mình tiến sát lại với thân thể hắn.
Vươn tay mình hắn ôm lấy cô, Hoắc Tư Hào hôn nhẹ lên mặt cô, bên tai thì thầm nói: “Ngữ Tâm, hãy tin anh chờ qua thời gian này anh sẽ sắp xếp chuyện kết hôn.” Chính hắn cũng không phát hiện vấn đề trong lời nói của mình. Kết hôn là chuyện vui vậy mà như lời hắn nói giống như là nhiệm vụ bắt buộc vậy.
“Vậy được, em sẽ không hỏi anh nữa nhưng anh không được quên đâu đó, hãy nhớ là em chờ việc này đã mấy năm rồi.” Trong giọng nói của Tần Ngữ Tâm tràn đầy ủy khuất.
“Tư Hào hay chúng ta đặt áo cưới ở nơi khác đi, em thấy Lâm tiểu thư rất bận rộn.” Cô không tự nhiên cố lấy dũng khí mở miệng.
“Không phải em rất thích những mẫu váy cưới ở đó sao? Hiện tại cô ấy cũng đã đáp ứng làm cho chúng ta rồi vì sao phải đổi?” Thấy Hoắc Tư Hào không đồng ý đổi Tần Ngữ Tâm phức tạp nhìn hắn rồi thở dài.
Hoắc Tư Hào không hiểu cảm xúc hiện tại của mình như nào nữa. Hắn lại nhớ tới tình huống ban ngày, Tuyết Y lại cùng cấp trên của mình qua lại như vậy, còn trước mặt hắn liếc mắt đưa tình với người kia nữa chứ. Chẳng nhẽ đúng là cô không còn chút tình cảm gì với hắn ư?
Đặc biệt sau khi gặp lại cô hắn cẩn thận suy nghĩ về những ngày tháng trước đây. Hắn còn không ngừng hỏi chính mình: “Cuộc hôn nhân đó có thật là hắn hoàn toàn vì bà nội nên mới miễn cưỡng kết hôn với cô?”
Đối với Tần Ngữ Tâm, cô vẫn nhu tình, quyến rũ như vậy vì sao không còn cảm thấy hứng thú nữa. Nghĩ đi nghĩ lại hắn không tin vào sự thật này, với Tần Ngữ Tâm chẳng qua do hắn áy náy việc trước đây và có tâm lý muốn trả nợ thôi.
“Tư Hào, anh vẫn thương em chứ? Nếu anh không còn thương em thì em không còn gì cả.” Tần Ngữ Tâm đột nhiên ngẩng mặt, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
“Làm sao lại nghĩ linh tinh như vậy chứ. Anh sẽ không phụ em.” Hắn cảm thấy bất lực, phiền toái khi trả lời cô.
“Được, em tin anh. Nhưng anh biết không em sợ một ngày anh sẽ nói không thương em nữa.” Cô quay lưng về phía hắn nói, hai mắt nhắm nghiền không ai có thể thấy được cảm xúc thật của cô hiện tại. Hiện tại cô thực sự sợ hãi.